Thứ Ba Tuần
Thánh
Hỡi các đảo, hãy
nghe tôi đây, hỡi các dân tộc miền xa xăm, hãy chú ý: ĐỨC CHÚA đã
gọi tôi từ khi tôi còn trong lòng mẹ, lúc tôi chưa chào đời, Người
đã nhắc đến tên tôi.
Người đã làm cho
miệng lưỡi tôi nên như gươm sắc bén, giấu tôi dưới bàn tay của
Người. Người đã biến tôi thành mũi tên nhọn, cất tôi trong ống tên
của Người.
Người đã phán
cùng tôi: "Hỡi Ít-ra-en, ngươi là tôi trung của Ta. Ta sẽ dùng ngươi
để biểu lộ vinh quang."
Phần tôi, tôi đã
nói: "Tôi vất vả luống công, phí sức mà chẳng được gì." Nhưng sự
thật, đã có ĐỨC CHÚA minh xét cho tôi, Người dành sẵn cho tôi phần
thưởng.
Giờ đây ĐỨC CHÚA
lại lên tiếng. Người là Đấng nhào nặn ra tôi từ khi tôi còn trong
lòng mẹ để tôi trở thành người tôi trung, đem nhà Gia-cóp về cho
Người và quy tụ dân Ít-ra-en chung quanh Người. Thế nên tôi được ĐỨC
CHÚA trân trọng, và Thiên Chúa tôi thờ là sức mạnh của tôi.
Người phán: "Nếu
ngươi chỉ là tôi trung của Ta để tái lập các chi tộc Gia-cóp, để dẫn
đưa các người Ít-ra-en sống sót trở về, thì vẫn còn quá ít. Vì vậy,
này Ta đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân, để ngươi đem ơn cứu độ của
Ta đến tận cùng cõi đất." (Is 49, 1-6)
Tự Tin Nên Phản
Bội
Khi tôi 20 tuổi,
bạn của anh tôi đưa cho tôi quyển sách nhỏ bìa cứng có tựa đề “Đường
hy vọng” của đức cố hồng y Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận. Trong
1001 điều ngài đã viết, có điều này: “Mỗi ngày khi con thức dậy, con
hãy thưa với Chúa: Lạy Chúa hôm nay xin cho con bớt tin con đi một
chút, để con tin Chúa thêm một chút”. Đọc xong điều đó, tôi không
đọc
tiếp
nữa và ném quyển sách. Vì lúc đó tôi nghĩ rằng con người mà không
tin vào mình thì có là người không. Một quyển sách lại khuyên người
ta sống không còn là người nữa thì chỉ xứng đáng nằm trong thùng
rác. Một người trí thức bậc nhất trong giới trí thức Công giáo Việt
Nam mà chỉ viết được như thế thì không đáng quan tâm. Điều bực bội
đó theo tôi một thời gian dài cho đến khi tôi được biến đổi. Lúc ấy
tôi cảm thấy để viết ra được câu đó, đức hồng y Thuận đã phải hết
sức trung thực với chính mình, ý thức rõ thân phận của mình qua bao
thăng trầm của cuộc đời, với những dự phóng vĩ đại của mình bổng
chốc trở thành chiếc lá khô cho gió thổi bay; với bao điều ước muốn
chẳng bao giờ mình làm được. Và đức hồng y cũng phải cấm rể sâu cây
hy vọng của đời mình vào Chúa thì mới có thể viết được như thế.
Như vậy tự tin
tốt hay xấu, có cần hay không cho cuộc sống của chúng ta?
Tự tin là tốt
hay là xấu không quan trọng, có cần cho con người hay không còn tùy
mỗi gian đoạn sống của từng người. Nhưng có điều chắc chắn là không
ai trong chúng ta có thể tự tin một cách tuyệt đối và luôn luôn. Tự
tin ở mức độ cao nhất có thể là tự tin cách anh dũng, tức là người
đó hành động mà không sợ hãi gì ngay cả khi lao mình vào vùng tối,
chưa rõ kết cục sẽ ra sao để đạt được thành công. Nhưng có chắc khi
khởi đầu công cuộc đó, những người đó đã thực sự tự tin như thế, hay
chỉ đơn gian là liều, vì rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Một
liều, mà hai cũng liều. Nếu không liều thì mất tất cả, hoặc thân bại
danh liệt. Cấp độ tự tin thứ hai là tin vào người khác, nhưng hành
động theo cung cách và sáng kiến riêng của mình. Đây là tình trạng
50/50, vừa tự tin vào mình vừa tin người khác. Một con người quân
bình và không tôn giáo sẽ hành động như thế, nhưng trong thực tế,
tình trạng 50/50 này chỉ có ở mức khởi đầu, còn dần già về sau hoặc
phải chuyển sang cấp độ “liều” như đã nói hoặc phải theo cấp độ
“lụy” như sẽ nói. Cấp độ thứ ba là tự tin lệ thuộc. Lạ kỳ ! Đã tự
tin mà lại lệ thuộc, nghĩa là sao? Tức là một việc sắp làm tôi chẳng
hề biết, một điều sắp nói tôi chẳng hề hay, nhưng có người, có tổ
chức đã chuẩn bị
sẵn
mọi điều từ trước cho tôi rồi. Khi cần phải làm, những người được
giao trách nhiệm sẽ khơi lên tính
sĩ
nơi tôi, thuyết phục tôi bằng mọi cách từ lý tưởng cho đến một bảo
đảm về vật chất và thậm chí buộc tôi phải hành động, nếu không tôi
phải chết. Những việc tôi làm và lời tôi nói được mọi người đón nhận
như chính tôi là tác giả chứ không phải tôi bị sai khiến, rồi với sự
tương tác tích cực của người đón nhận làm cho tôi ảo tưởng là tôi
đang tự tin làm việc mình cần làm.
Câu chuyện ông
bà Adam-Eva ăn trái cấm là tự tin ở cấp độ lệ thuộc. Satan không chỉ
chuẩn bị cho con người việc khước từ Lời Thiên Chúa để ăn trái cấm
mà thôi, mà còn chuẩn bị đẩy con người vào cảnh sống nô lệ cho satan
và lệ thuộc tội lỗi. Nhưng khi cám dỗ con người, con rắn không hề hé
lộ sự lệ thuộc này, mà chỉ mở ra cho con người thấy một con đường
thênh thang và hoành tráng. Từ nay con người là Chúa của mình cùng
muôn vật và thậm chí đến một lúc nào đó còn có thể là Chúa của Thiên
Chúa nữa. Khi hái, trao cho nhau và ăn trái cấm con người bắt đầu
thấy mình đang làm một hành động “tự tin” !
Rồi cứ đà tự tin
đó, con người bị đẩy đến tình trạng tội lỗi ngập đầu ngập cổ. Cộng
thêm một chút tự ái vặt, con người cắn răng chịu chết chìm trong tội
lỗi mà không muốn đưa tay cho Chúa cứu.
Thật ra cũng có
nhiều người đưa tay cho Chúa cứu, nhưng trong số đó, rất nhiều người
đã không được cứu. Chẳng phải vì Chúa không muốn, nhưng vì họ muốn
Chúa cứu họ theo kế hoạch của họ, mà họ có kế hoạch gì đâu, mọi kế
hoạch đó là âm mưu của ma quỷ mà thôi. Giuđa được tác giả Tin Mừng
Gioan mô tả ở chương 13, từ câu 21 đến 30 là thế.
Cũng như Phêrô,
Gioan, Giacôbê, cũng như Andrê, Philipphê, Batôlômêô … Giuđa
Iskariôt là một môn đệ của Chúa Giêsu. Anh đã đi theo thầy Giêsu, vì
tin Giêsu là Đấng Mêssia, tức là Kitô là đấng giải phóng Israel.
Đúng vậy, Chúa Giêsu là thế ! Nhưng suốt hành trình ba năm ròng rã
bôn ba trên mọi nẻo đường Palestin, Giuđa đã không thấy thầy Giêsu
hành động như anh dự kiến, thậm chí đôi lúc còn có cảm giác thầy
Giêsu không nhưng không phải là thủ lãnh giải phóng dân tộc mà còn
giao du, làm cầu nối cho ngoại bang.
Trong đầu của
Giuđa - không chỉ mình anh đâu, mà đa số dân Do Thái lúc đó - nghĩ
Đấng Mêssia phải là một người quy tụ dân chúng, khởi nghĩa chống lại
quân Roma, để giành lại độc lập và quyền cai quản xứ sở cho người Do
Thái. Thế mà Chúa Giêsu đã không hành động theo cách Giuđa nghĩ. Khi
dân chúng muốn tôn Chúa Giêsu làm vua, sau khi đã được Ngài cho ăn
no nê nhờ chỉ năm chiếc bánh và hai con cá, thì Chúa Giêsu lại xua
các đồ đệ qua sông, còn Ngài trốn lên núi cầu nguyện. Khi người lính
của một viên quan lớn Roma bệnh nặng, đúng ra đó phải là cơ hội ngã
giá để đòi quyền lợi cho dân Do Thái thì Chúa Giêsu chỉ đơn giản
chữa lành cho người bệnh một cách vô điều kiện. Chúa Giêsu lại còn
làm gương mù gương xấu cho dân khi bảo Phêrô lấy tiền trong miệng
con cá nộp thuế cho cho ngoại bang. Chúa Giêsu hành động không như
một người Do Thái ái quốc bình thường, Chúa Giêsu không phải là
mêsia như Giuđa tưởng.
Giuđa thất vọng
vì đã tin vào một thầy Giêsu như thế, nên anh đã tự cứu mình, và gỡ
gạt cho nổi thất vọng của mình bằng cách đi bán Chúa.
Tự tin của Giuđa
là tự tin lệ thuộc vào một cách thức giải phóng dân tộc đã được lập
trình trước đó vài trăm năm, từ khi người Do Thái bị mất nước vào
tay Babylon. Chỉ có đánh và tiêu diệt người khác mới là giải phóng.
Khi sự lệ thuộc đó lại được khoát lên trên mình một chiếc áo tự tin
nữa thì nó sẽ trở thành một sự điên loạn, ma đôi khi chúng ta gọi là
cuồng tín.
Nhiều người,
nhất là các bạn trẻ, đặt vấn đề với tôi rằng: Chúa có thật sự yêu
thương chúng ta không? Chúa có hành động vì hạnh phúc của con không?
Tôi trả lời: -
Có, có nhiều !
- Nói như cha
như vậy, còn gì để nói ? Một bạn đã bẻ lại như thế.
Tức bạn ấy hỏi
tôi, nhưng bạn ấy đã có câu trả lời, và bạn ấy chỉ muốn tôi trả lời
như đáp án của bạn ấy. Nhưng bạn ấy quên rằng, nếu trả lời như đáp
án ấy thì bế tắc, vì đáp án đó sai. Y như Giuđa vậy! Giuđa đã có một
kế hoạch riêng về lộ trình cứu độ của Thiên Chúa nơi Chúa Giêsu, và
anh muốn Thiên Chúa và Đức Giêsu của Thiên Chúa phải thực hiện theo
kế hoạch đó. Nếu không thì anh sẽ từ chối, không công nhận đó là
Đấng Mêssia, đó không phải là kế hoạch của Thiên Chúa.
Chúng ta bảo đi
theo Chúa, nhưng chúng ta muốn làm thầy, muốn dạy Chúa, muốn làm thủ
lãnh ép Chúa phải làm theo ý mình. Rõ ràng chúng ta đã tin mình hơn
tin Chúa. Chúng ta tin vào kế hoạch đen tối của sự dữ đã xâm nhập
vào chúng ta nhiều hơn tin vào Ánh sáng trần gian là Chúa Giêsu.
Khi đọc trên các
báo Việt Nam vào đầu năm 2008, tôi được biết khoảng bảy tám năm trở
lại đây, mỗi năm ở Nhật Bản có 30 ngàn người tự tử. Thấy con số mà
sợ ! Mà hình như ở Việt Nam mình tình trạng cũng không khá hơn. Theo
số tiếp nhận cấp cứu ở một bệnh viện cấp huyện, thì tuần nào cũng có
người nhập viện vì lý do tự tử. Tuần ít là hai ca, tuần nhiều lên
đến tám hay mười ca. Nếu chỉ tính trung bình mỗi tuần bốn ca, thì
tại một bệnh viện huyện đó, một năm đã tiếp nhận ít nhất 200 trường
hợp tự tử. Nếu tất cả mọi nơi ở Việt Nam đều như thế thì con số
người tự tử hàng năm có thể lên tới 60.000 trường hợp. Ước mong điều
đó đừng xảy ra ở quê hương chúng con, Chúa ơi, mặc dù điều đó đã là
một thực tế.
Vì sao người ta
tự tử?
Vì quá tin vào
mình, và khi không thể tự cứu vãn tình thế nữa, nên đã tự tử. Một
thiếu nữ đã tin mình đủ sức hấp dẫn để giữ người yêu ở mãi bên mình,
nhưng khi sự thật được hé mở, người đan ông mình tưởng đã thu tóm
được con tim rồi lại vẫn đang dành tình yêu dạt dào cho người khác.
Mình chỉ là một trong những mối tình hờ của anh ta mà thôi, gia trị
vĩ đại của thiếu nữ ấy bổng dưng mất ý nghĩa hoàn toàn, nên đã tự
tử. Một người vợ chồng chết, thủ tiết nuôi con ăn học và thành tài.
Bà tin người con mãi mãi là chổ dựa cho mình, nhưng khi người con
lập gia đình, bà mẹ mới vỡ lẽ ra, con trai không phải là chổ dựa như
mình hằng tin tưởng, mà ngược lại trong mắt vợ chồng chúng, mình chỉ
là một bà già ăn bám khó tính, nên đã tự tử. Một trường hợp khác
thật sự gây ngạc nhiên cho tôi, đó là một cháu bé 9 tuổi. Đi học bị
cô mắng trước mặt bạn, chiều về lấy thuốc rầy của ba uống để tự tử.
Sự tự tin đến
hủy hại mình và tiêu diệt người khác đã được nhồi nhét trong nền
giáo dục kỳ cục của chúng ta. Họ dạy từ trẻ em đến người lớn phải
cảnh giác với mọi người, kể cả cha mẹ, anh chị em, hay đồng chí của
mình. Ai cũng có thể trở thành kẻ thù. Rồi khi quân địch tấn công ta
một, ta tiêu diệt lại được gấp 10 thì đó là chiến công phải ăn mừng.
Một nền giáo dục không dạy học sinh biết tín nhiệm và tin tưởng
người khác.
Đúng như cha Rey
Mermet đã viết trong tác phẩm Tin, hành trình khám phá lòng tin :
"Người ta không thể sống, nếu như không có niềm tin !" Và niềm tin
đó sẽ không còn tự đặt ở nơi mình hay một ai khác ngoài Chúa Giêsu.
Đức giáo hoàng Benedicto XVI đã nói trong thông điệp mới nhất của
ngài Về niềm hy vọng Kitô giáo : người ta đã ra hư đốn vì đã sống
không hy vọng, không có Chúa trên đời này.
Giuđa cứ mãi tự
tin, cứ mãi bám vào dự phóng và phương thế của thế gian, nên đã
không thấy Chúa, đã không muốn đón nhận con đường cứu độ của Chúa
trong Đức Giêsu. Còn chúng ta thì sao ? Chúng ta tự hào vì mình
không bao giờ vong thân, vì luôn tự tin ở mình hay hạnh phúc vì nhờ
tin tuyệt đối vào Chúa mà đang cất lời tôn vinh Người ?
Không có một
chọn lựa nào mà không phải bỏ đi một chút gì đó, nhưng nếu không dám
tin Chúa Giêsu hơn tự tin một chút, không sớm thì muộn chúng ta cũng
sẽ bán Chúa như Giuđa thôi. Nếu không dám chọn lựa một hướng duy
nhất cho niềm tin là quy hướng về Giêsu mà thôi, thì dẫu cho có lắm
bạc tiền hay có nhiều lời chúc tụng từ bạn hữu thì chúng ta vẫn cứ
bơ vơ như con đường đẹp mà chẳng ai đi, tô cơm đầy mà chẳng ai dòm
ngó.
-
Xin Chúa
Giêsu đừng dừng lại ở bên ngoài chúng con, mặc dù lòng chúng con
chưa thật dành trọn cho Chúa.
-
Xin Chúa
Giêsu đừng thờ ơ với chúng con, dù chúng con chưa bận tâm đến
Ngài.
-
Xin Chúa
Giêsu đừng bỏ con, nhưng dạy con yêu mến Ngài và đưa con vào
niềm tin duy nhất mang danh Ngài, ơ Giêsu ! Chúa con !
|