Chúa Nhật XXXIV - Thường Niên - ĐỨC GIÊSU KITÔ VUA VŨ TRỤ
CHÚA Kitô VUA VŨ TRỤ
Lm Giuse Đinh tất Quý

 Thiếu nhi chúng con yêu quí.

Hôm nay là Chúa nhật cuối cùng của năm Phụng Vụ. Giáo Hội dùng Chúa nhật hôm nay để tôn vinh Chúa Giêsu là Vua.

Chính vì thế mà hôm nay cha muốn nói với chúng con về Vua-Giêsu.

1. Trước hết cha phải nói ngay. Chúa Giêsu là vua nhưng Chúa không muốn làm vua theo kiểu của con người trần thế chúng ta.

Đây chúng con hãy nghe Chúa giải thích:  “Nước tôi không thuộc về thế gian này". Rồi khi ông Philatô liền hỏi: “Vậy ông là vua sao?” Ðức Giêsu đáp: “Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian vì điều này: đó là để làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi.”(Ga 18,37)

Vì Chúa không phải là vua theo kiểu của thế gian nên Chúa không sống theo lối sống của hầu hết các vua chúa trên trần gian này.

Cha hỏi chúng con vua chúa trên thế gian này thường sống như thế nào? Cha không dám nói là tất cả nhưng cha có thể nói hầu hết các vua chúa trên thế gian này khi làm vua thì chỉ biết sống hưởng thụ.

Chúng con hãy nghe câu chuyện này:

Có một ông Vua nọ bị dân gán cho một căn bệnh hiểm nghèo, đó là "Tứ chứng nan y" gồm: Mù, què, câm, điếc.

Một hôm, một người vào cung Vua, yết kiến. Vua hỏi:

- Nhà ngươi vào gặp Ta chắc có chuyện gì?

- Tâu bệ hạ - người đó thưa lại-  hạ thần nghe rằng bệ hạ đang mang một căn bệnh rất hiểm nghèo là "Tứ chứng nan y" nên hạ thần vào thăm bệ hạ.

Nghe thế, Nhà vua liền nổi giận quát:

- Kẻ nào dám bịa đặt bảo ta bị bệnh? Chân tay mắt mũi ta lành lặn thế này mà bảo ta mù, què, câm, điếc sao?

Người kia liền tâu:

- Thần nghe thiên hạ đồn như vậy, nay gặp Vua mới biết sự thực. Nhưng xét lại, thì tin đồn ấy cũng chẳng sai.

Nhà vua chặn lời và nói:

- Vậy ngươi hãy chỉ cho ta xem nào!

- Tâu bệ hạ, thứ nhất dân kêu kiện nhiều mà bệ hạ không thèm trả lời, không giải quyết, nên bọn họ tưởng Bệ Hạ bị câm. Thứ hai, giặc ngoại bang tràn lan muốn xâm chiếm đất nước, nhân dân hoang mang lo sợ, kêu cầu nhà Vua mà vua không lo gì hết, nên họ tưởng là nhà Vua họ bị điếc. Thứ ba, cuộc sống của bệ hạ thì quá là sung sướng, trên nhung dưới lụa, còn ngược lại, dân chúng sống trong cùng cực, đói khổ. Họ không hề thấy bệ hạ dòm ngó gì đến họ, cũng chẳng thèm quan tâm lo lắng đến đời sống của họ, nên họ tưởng bệ hạ bị đui.cuối cùng, vì họ không bao giờ thấy bệ hạ ra khỏi cung điện, mà ngày đêm chỉ biết ăn chơi với các cung phi, nên họ tưởng là bệ hạ bị què!

Đọc lại tiểu sử của rất nhiều vua trên trái đất này, cha thấy rất nhiều ông vua đã sống như thế kể cả một ông vua nổi tiếng là khôn ngoan trong Kinh Thánh đó là vua Salomon. Sách Các Vua 1 V 11, 2-3 nói Salômôn có đến 700 bà vợ chính thức và 300 thê thiếp! Khiếp chưa chúng con?

2. Còn Vua Giêsu thì sao chúng con?

Chúng ta hãy nghe lời chính Chúa nói: "Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người."(Mt 20,28)

Chúa Giêsu là Con của Thiên Chúa xuống thế làm người. Chúa Giêsu là hoàng tử từ trời cao được Thiên Chúa Cha gửi xuống trần thế này là để làm Vua. Chúa Giêsu cảm thấy hạnh phúc vì được ở giữa loài người. Vua Giêsu sống giữa dân, lo cho dân, vui với cái vui của dân, khổ với nỗi khổ của dân. Tất cả vì dân mà phục vụ, vì dân mà sống. Toàn bộ Tin Mừng đạ cho chúng ta thấy điều đó. Đây là một trong những câu chuyện mà Tin Mừng Luca ghi lại:

Hôm đó, Vua Đức Giêsu đi đến thành kia gọi là Nain, có các môn đệ và một đám rất đông cùng đi với Người.Khi Đức Giêsu đến gần cửa thành, thì đang lúc người ta khiêng một người chết đi chôn, người này là con trai duy nhất, và mẹ anh ta lại là một bà goá. Có một đám đông trong thành cùng đi với bà. Trông thấy bà, Chúa chạnh lòng thương và nói: "Bà đừng khóc nữa! " Rồi Người lại gần, sờ vào quan tài. Các người khiêng dừng lại. Đức Giêsu nói: "Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy trỗi dậy! " Người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói. Đức Giêsu trao anh ta cho bà mẹ. Mọi người đều kinh sợ và tôn vinh Thiên Chúa rằng: "Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người".17 Lời này về Đức Giêsu được loan truyền khắp cả miền Giuđê và vùng lân cận.(Lc 7 ...)

3. Cuối cùng, cha hỏi chúng con: Vua Giêsu muốn cho các thần dân của Người sống với nhau thế nào?

Đây là ước nguyện của Chúa Giêsu: "Thầy đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa ấy đã bùng lên!"(Lc 12,49).

Vua Giêsu muốn cho mọi người yêu thương nhau. Bởi vì chỉ có tình yêu mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống này.

Có một cậu bé tự cho mình là đứa trẻ bất hạnh nhất thế giới này. Trong con mắt của bạn bè, cậu là kẻ nhát gan, yếu đuối. Trên nét mặt cậu thường lộ vẻ sợ hãi. Cậu thở phì phò giống người ta kẻo bễ vậy. Khi bị cô giáo gọi đứng dậy đọc bài hay trả lời câu hỏi, đôi chân cậu lập tức run rẩy, môi liên tục mấp máy. Đương nhiên, cậu trả lời ấp úng và đứt quãng. Cuối cùng, cậu đỏ mặt xấu hổ quay về chỗ ngồi. Nếu cậu có một gương mặt đẹp, thì người khác có thể cảm tình với cậu một chút. Nhưng khi bạn thương hại nhìn cậu ta, thì bạn có thể nhìn thấy hàm răng hô xấu xí của cậu.

Vào một ngày mùa xuân, bố cậu bé xin nhà hàng xóm một ít cây giống. Bố cậu muốn trồng chúng trước nhà. Ông bảo các con, mỗi đứa trồng một cây. Ông nói với chúng, cây của ai lớn nhanh nhất, người đó sẽ được ông tặng cho một món quà giá trị. Cậu bé ấy cũng muốn nhận được món quà.

Nhưng khi nhìn thấy anh chị em hào hứng chạy đi chạy lại tưới nước cho cây, không hiểu tại sao, trong đầu cậu lại nảy sinh ý nghĩ kỳ quặc: cậu mong cái cây mình trồng mau chóng chết đi. Vì thế, cậu chỉ tưới nước cho cây hai lần, sau đó bỏ mặc nó.

Một tuần sau, khi xem cái cây mình trồng, cậu bé ngạc nhiên phát hiện nó không những không héo úa, mà còn mọc ra mấy cái lá xanh nõn nà. So với những cái cây mà anh chị em cậu trồng, nó dường như tươi tốt hơn và tràn đầy sức sống. Bố cậu thực hiện đúng lời hứa, mua cho cậu một món quà mà cậu thích nhất. Đồng thời, ông còn nói với cậu, cứ xem cách cậu trồng cây, thì sau này chắc chắn cậu sẽ trở thành một nhà thực vật học xuất sắc.

Từ đó trở đi, cậu bé dần dần trở nên lạc quan.

Vào một buổi tối, cậu bé trằn trọc không sao ngủ được. Nhìn ánh trăng vằng vặc ngoài sân, cậu chợt nhớ đến câu nói của thầy giáo dạy sinh vật: thực vật thường lớn lên vào lúc trời tối. Cậu nghĩ bụng, tại sao mình không xem thử xem cái cây mình trồng lớn như thế nào nhỉ? Khi cậu rón rén đi ra ngoài sân. Cậu nhìn thấy bố đang dùng gáo tưới nước cho cái cây cậu trồng. Ngay lập tức, cậu hiểu ra tất cả. Hóa ra, bố cậu âm thầm bón phân cho cái cây cậu trồng. Cậu trở về phòng ngủ, gục mặt xuống giương mặc cho nước mắt chảy đầm đìa trên khuôn mặt.

Thấm thoắt mấy chục năm đã trôi qua. Cậu bé với đôi chân tập tễnh ấy mặc dù không trở thành một nhà thực vật học như ước nguyện của người cha, nhưng lại trở thành tổng thống của nước Mỹ. Tên của ông là Franklin Roosevelt.