Câu chuyện tình yêu
Cynthia và Alvin chơi
với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình
yêu, nhưng bố mẹ hai bên không chấp thuận.
Rồi Alvin nhận được một
học bổng du lịch. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Alvin, bố mẹ cậu
tìm đến Cynthia, yêu cầu cô tránh mặt Alvin. Nghĩ đến sự nghiệp của Alvin
nên Cynthia đồng ý.
Alvin cực kỳ suy sụp.
Vài ngày sau, Cynthia nghe chị Alvin nói rằng cậu đã tới London. Nhiều tháng
trôi qua, Cynthia không nhận được tin gì từ Alvin. Đôi khi, không chịu nổi
nữa, cô gọi điện cho chị gái Alvin để hỏi thăm. Chị Alvin nói rằng cậu vẫn
khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới. Cynthia cảm thấy mọi thứ như đều
đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Alvin. Cô cố quên Alvin nhưng không
thể. Cynthia trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc.
Một đêm, khi Cynthia đang
khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Alvin :
- Cynthia, đừng khóc. Anh
sắp về nhà rồi, chờ anh nhé!
Chỉ được có thế, rồi
Alvin vội vã gác điện thoại.
Đêm hôm đó, Cynthia nằm
mơ thấy Alvin. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến
chơi. Alvin nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cynthia, rằng cậu không hề có
bạn gái mới. Nhưng trước khi Cynthia kịp hỏi gì thì Alvin đã biến mất.
Sáng hôm sau, Cynthia vội vã gọi điện cho chị của Alvin, kể lại mọi chuyện
và hỏi có phải Alvin sắp về không.Chị gái Alvin chợt òa khóc:
- Cynthia, xin lỗi em,
tất cả là do chị nói dối đấy. Alvin đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô
tô ... Alvin từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn ... Chị đã nghĩ
là có thể nói dối để em quên Alvin đi...
Cho dù Cynthia khẳng định
một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Alvin đã thật sự gọi điện về cho cô, thì
chị gái Alvin vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là
Alvin đã mất rồi.
Nhưng Cynthia không tin.
Cô tin rằng Alvin sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm
trước, điện thoại reo. Cynthia nhấc máy ngay lập tức.
Lần này, Alvin nói nhiều
hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cynthia, rằng cậu không ở cạnh Cynthia được,
nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.
- Anh đã sửa điện thoại
rồi à? - Mẹ Cynthia hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà - Em thấy
Cynthia nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.
- Em làm sao thế ? - Bố
Cynthia lắc đầu khó hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà!
Sưu tầm
Cổ tích cho những hy vọng
không thành
Cổ
tích cho những hy vọng không thành
Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân
một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
_ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng
đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm,
nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu
rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
_ Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho
anh.
Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.
Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.
Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng
Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh
cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
_ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con
đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên
tôi.
_ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi,
mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm.
Bà nói :
_ Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con
hạnh phúc.
_ Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
Và họ ra đi.
Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra
xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp
nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc
có ý nghĩa hơn ?"
Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....
Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì
nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không
thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn
đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và
có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước ?......
Hoathuytinh.com
Câu chuyện của hoa hồng và cái
gai
Một ngày đẹp trời, hoa
hồng tình cờ nhìn thấy cái gai ngồi khóc bên cửa sổ. Hoa hồng rất ngạc
nhiên, liền hỏi nó: Tại sao bạn lại ngồi khóc?
- Hoa hồng, tại sao không công bằng thế, chúng ta đều sinh ra trên một cành
hoa, nhưng bạn là hoa hồng được nâng niu, còn tôi chỉ là một cái gai bị chối
bỏ?
- Có chuyện gì xảy ra với bạn vậy?
- Bạn không biết ư, cô cậu chủ đang định cắt bỏ tôi ra khỏi cây hoa hồng
tình yêu của họ đấy?! Vì họ cho rằng tôi chính là nguyên nhân gây ra những
trận cãi vã, vì tôi là cái gai khiến tay họ bị chảy máu!
- Họ đã tự đâm vào gai cơ mà!
- Họ cũng biết hoa hồng là phải có gai, nếu vậy, khi cầm bàn tay họ phải
nương nhẹ hơn, phải tránh chỗ tôi nằm, chứ không thể vì bị gai đâm mà đòi bỏ
tôi, đúng không? Tại sao hoa hồng đã đẹp rồi, còn sinh ra những chiếc gai
làm gì vậy, không có tôi có phải hơn không?
- Bạn cũng đã trách oan cho hoa hồng rồi. Vì nếu như không có gai nhọn, tôi
đâu còn được gọi là hoa hồng, tôi sẽ như bông cúc mong manh kia, như bông
thược dược yếu ớt kia mà chẳng có sức sống và vẻ đẹp được. Những chiếc gai
làm cho hoa hồng trở nên sắc sảo, không sợ bị bắt nạt, nó như vũ khí đặc
biệt mà Thượng Đế đã dành riêng cho hoa hồng mà! Tôi sẽ không để họ bỏ bạn
ra khỏi cây hoa hồng đâu?!
Này, có phải bạn có đang muốn cắt bỏ những cái gai nhỏ trên cây hoa hồng
tình yêu của mình?
Bạn đang cho rằng, có những khuyếm khuyết đang làm cho mình bị đau, đó có
thể là những điều bạn chưa hài lòng ở người ấy, những điều người ấy chưa có,
chưa thể có được; và bạn thì không thể chấp nhận được điều đó nên phải… ra
tay.
Khi những chiếc gai rơi đi, có phải cây hoa hồng sẽ trơ trụi lắm không?
Cũng như vậy, tình yêu của bạn sẽ mất đi sự tươi mới, tràn đầy háo hức của
hai nửa trái tim lần đầu tìm đến với nhau. Nó sẽ chỉ còn lại sự gượng ép,
công thức và nhàn nhạt.
Như một cành hoa hồng trơ trụi không còn lấy một cái gai.
Đừng nghĩ gai hoa hồng chỉ biết làm tay ta chảy máu, cũng như nghĩ những
khuyết điểm của người ấy sẽ làm giảm đi “giá trị tình yêu” của bạn. Khi hai
người đến với nhau, nghĩa là đang trên bước đường hoàn thiện bản thân và
hướng đến một mẫu ghép hoàn hảo. Có thể của bạn đang thiếu một chút nồng
nhiệt, người ấy sẽ bù đắp; có thể người ấy chưa có sự chín chắn, bạn sẽ là
người tiếp thêm niềm tin. Có tranh đấu, có gai nhọn và có cả… bàn tay rướm
máu, cây hoa hồng tình yêu của bạn mới tươi tốt mãi mãi…
Vì thế, hãy nương nhẹ bàn tay khi chạm vào gai của hoa hồng, cũng như hãy
nâng niu tình yêu của bạn với chính người ấy nhé!.
Hoathuytinh.com
Em yêu anh - phẩy
Cần phải
tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e... Vâng, chỉ cần một chữ
cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện
này...
Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai
và họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa
Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó
là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất.
Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông
đánh vần nhầm ra "V-I-R-G-U-L-E" và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa
là dấu phẩy).
Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi
cười:
- Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.
Và cái tên được giữ lại.
Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường,
mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:
- Point Virgule!
Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm than và đáp:
- Dạ, có mặt!
Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine.
Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những
người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần
Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bước trượt
cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dầu
chấm nhỏ xíu... khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao
giờ nhìn thấy anh.
Ấy vậy mà... chính chữ ''u'' đã làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có
biết như thế nào không?
Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố
gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thư cho anh ta....
nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine.
Một này nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và
chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì Virgule chính là nhân viên
ở đó.
Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì
không nhìn anh:
- Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã.
- Xin cô vui lòng đọc nội dung...
Virgule cầm bút và lắp bắp nói.
Cô đọc với giọng run:
- Je t'aime -virgule - Je t'adore- virgule- Je voudrais tant que tu me dises
que tu m'aimes aussi- point.
(Em yêu anh- ''phẩy''- em thương anh- ''phẩy''- em rất muốn anh cũng nói với
em rằng anh cũng yêu em- "chấm").
Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc
lại. Cô đọc:
- Je t'aime- Je t'adore....
- Không, không!- Virgule nói- Hãy đọc lại đầy đủ cơ!
Séraphine làm theo:
- Je t'aime- virgule- Je t'adore- virgule...
- Lần nữa nhé cô... - Virgule rụt rè.
Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận
ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài...
nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt. Như có một phép lạ, anh thì thầm
với cô:
- Anh cũng yêu em, Séraphine.
Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số
phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây
giờ anh vẫn cô đơn.
Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba dấu
chấm nhỏ...
Sưu tầm
Sự tích chiếc nhẫn in hình 7
ngôi sao
Chuyện kể
rằng: ngày xửa ngày xưa, có 1 đôi nam nữ yêu nhau say đắm. Cô gái Hath rất
xinh đẹp, thông minh và giàu có. Chàng trai Gimi nghèo khó, chẳng có gì
ngoài tình yêu chân thành...
Để làm đẹp mình hơn trong mắt người yêu, một hôm Hath quyết định vào tiệm
duỗi tóc. Khi trở về, Hath xinh đẹp và lộng lẫy gấp ngàn lần hơn. Mọi người
đều trầm trồ khen ngợi nàng là người đẹp nhất thế gian. Lời đồn đến tai thần
Venus. Nữ thần sắc đẹp rất tức giận vì Hath xinh đẹp hơn mình, nên bắt Hath
phải chết.
Và rồi nàng Hath chết, song sắc đẹp của nàng vẫn không tàn phai. Chàng Gimi
đặt nàng nằm trong 1 chiếc quan tài bằng pha lê, và chàng quyết tâm đi đến
cùng trời cuối đất tìm cách cứu nàng. Chàng đi ròng rã ngày này sang tháng
khác, vượt qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao miền đất, giúp đỡ biết bao
người dọc đường đi. Đến nơi chân trời xa kia, chàng gặp được vị thần Eros.
Thần tình yêu cảm động trước chàng, thần chỉ tay lên bầu trời và dặn rằng:"Ở
trong dãy thiên hà xa xôi kia, có 1 chùm sao gồm 7 ngôi sao băng. Con hãy
đến đó, và hái cho được 1 ngôi sao băng sáng nhất. Vào ngày cuối cùng của
tháng 7, con hãy ném ngôi sao ấy xuống trái đất, người con yêu sẽ tỉnh dậy.
Nhưng sau đó, con sẽ phải biến thành 1 ngôi sao để thế chỗ cho ngôi sao băng
đó, rồi suốt đời con sẽ chỉ là 1 ngôi sao. Con có chịu không?"
Những ai được chết vì yêu là đang sống trong tình yêu, ta không quan tâm
chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng được sống, chàng nghĩ. Và chàng tiếp tục lên
đường. Chàng đã hái ngôi sao băng sáng nhất, chàng đã chờ đợi ngày ngày để
ném nó xuống trái đất. Một ngày dài như một năm khi chờ đợi, chàng không thể
chờ thêm được nữa. Chàng đã ném nó xuống trái đất trước 1 ngày. Đêm 30-7 năm
đó, khi ngôi sao băng sáng nhất được ném xuống trái đất, gặp lực ma sát cực
lớn của bầu khí quyển, nó đã vỡ tung ra thành hàng trăm mảnh nhỏ, làm sáng
rực cả một vùng trời. Sau này, người ta gọi đó là mưa sao băng.
Ở nơi đó, trong chiếc quan tài pha lê tuyệt đẹp, nàng Hath vẫn nằm im, xinh
đẹp. Mái tóc nàng mượt mà như suối nước, những ngón tay nàng nhỏ nhắn, mềm
mại đến diệu kỳ. Cơ thể nàng vẫn lạnh ngắt. Chỉ 2 dòng nước mắt nóng chảy
trên gò má nàng, chảy mãi, chảy mãi. Chàng Gimi giờ trở thành 1 ngồi sao. Vì
quá thương nhớ nàng Hath mà chàng không thể thắp sáng nổi chính mình. Chàng
dần mờ nhạt nhất trong cả chùm sao, mà sau này người ta gọi là chòm sao tình
yêu.
Ngày nay, mỗi khi gặp mưa sao băng, chúng ta thường mơ ước 1 điều gì đó. Đặc
biệt, nếu gặp được mưa sao băng trong đêm 30-7, những người yêu nhau luôn mơ
ước mãi mãi không chia lìa. Sau này, khi sắp xếp lại bảng chữ cái, chữ cái
đầu tiên của tên 2 người được đặt kề cạnh nhau, theo thứ tự chàng đi trước,
nàng theo sau. Mong muốn 1 tình yêu bền lâu, những người yêu nhau cũng
thường tặng nhau những chiếc nhẫn in hình 6 ngôi sao băng & 1 ngôi sao cô
đơn mờ nhạt
Sưu tầm
Quà giáng sinh
Một
đồng tám mươi bảy xu ,đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền
khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn
hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết
kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa.Không hề có sự nhầm lẫn,chỉ có một
đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.
Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi.ở đó,
trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.
Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James
Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.
Hè có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young
may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc
kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh
ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không
mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ốm Jim', James Dillingham
Young, trong tay mỗi khi anh trở về.
Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức
tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim
của cô, một món qùa. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,một thứ có
thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tường. Mắt cô sáng
lên.
Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá
nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây
thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là
mái tóc của Della.
Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác
nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại.
Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.
Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước
bảng hiệu 'Madame Eloise'. Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp,bà ta chẳng có một
chút vẻ 'Eloise' nào cả.
Della cất tiếng hỏi: 'bà mua tóc tôi không?'
'Tôi chuyên mua tóc mà, bà ta đáp và bảo: 'hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của
cô đi'
Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
'Hai mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.
'Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa
hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ.Ŀó là môt
sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc
là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là
của anh và cô phải mua nó.
Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn
lại.
Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm:
'mình có thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị
mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây
giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông như một con bé
nữ sinh ấy!'. Cô tự nhủ :'Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?'
Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng
rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo
khoác mới.Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ
gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô
với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Đừng nhìn em như thế
,anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em
phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói 'giáng sinh vui vẻ', em có một món quà rất
hay cho anh này!'
'Em đã cắt mất tóc rồi à?' Jim hỏi
'Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em
vẫn là em mà!' Della nói.
Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: 'em nói là em đã bán tóc à?'
'Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?'
Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên
bàn. Anh nói: 'anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này
ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.
Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt
nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp
dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần
đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền.
Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!
Della nâng niu món quà ,mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra thôi
Jim', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi
lấy.
'Đẹp không anh? em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú
nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy
nhìn nó với sợi dây mới này'
Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm
cười nói:'Della,hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.Em biết
không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể
bắt đầu bữa tối được rồi em yêu'
Hoathuytinh.com
Ngôn ngữ của tình yêu
Hai
người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ
cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ
không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta.
Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai, nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi:
"anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như
ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai người bất hòa. Cô thường
trút giận lên chàng trai.
Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt
nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi, anh đã cầu hôn: "Anh biểu
lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng tất cả những gì mà anh
biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia
đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".
Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô
gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai
đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi
anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư
và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.
Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy,
cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của
mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có
thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng
tai nạn đã gây tổn thương não của cô và khiến cô không thể nói được nữa. Cô
suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh
viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.
Xuất viện về nhà, tình trạng của cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng
điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn
cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh
một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại
anh chiêc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao
cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc.
Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hy vọng rằng cô sẽ thật sự quên những gì đã
xảy ra để có thể sống yên ổn.
Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ
mình hãy quên anh đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến và cho hay anh đã trở về.
Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô
không còn nhận được tin tức gì của anh.
Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ
kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Khi mở thiệp cưới cô thấy tên mình
trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.
Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian
học ngôn ngữ này, chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng
ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em".
Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô
gái.
Sưu tầm
Ngụ
ngôn về những giọt nước mắt
Cô vẫy đôi
cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai ấm áp
xuyên qua thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống mặt đất. Cô bay
qua những cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi biển đầy người, đầy
màu sắc và tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu xanh ngắt của cây cỏ,
những dòng sông màu sắc khác nhau uốn lượn như những dải lụa mềm mại, những
thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa
nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt được.
Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao
quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp những thiên thần khác cũng đang dạo chơi
trong cuộc sống trần thế giống như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những
thiên thần, và cười với nhau những nụ cười thiên sứ.
Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những hạt
mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại dấu
vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô chẳng bị
ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một thiên thần,
nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa dưới một mái hiên
rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc lá. Thân thể trong suốt
của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác động của lực hút trái đất như
con người.
Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa giỡn,
hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa làm buổi
chiều đến sớm hơn.
Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều
mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp,
có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng trong tủ
kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong cơn gió nhẹ lùa
ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn ông và một người đàn
bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu với cái nhìn hun hút.
Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi giữa
họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn hình như chẳng làm dịu được
không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Mà không phải,
còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương
mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay
đến cạnh nó. Nó đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó
chùi đi bằng vai áo và mím chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú
ý đến nó, ngoài cô, nên chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô.
Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn ghen.
Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy
những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ
đôi môi chị.
Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký
ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và
nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái đó chính là cô,
chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền kiếp là con người với
những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quanh trong suốt của
một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày
cô trở lại thế giới của những thiên thần.
Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và
thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là sinh
viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường. Những cô bé
sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị sinh viên lớp
trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không ít người trong số
các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh. Anh nhận được vô số những thư
làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả, nhưng hình như không là sở hữu
thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô. Lúc đó, cô là bạn của một người bạn
có quen với một người bạn của anh. Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen
với nhau trong một buổi chiều chủ nhật mưa lất phất ,mấy người bạn quen điện
thoại í ới rủ nhau đi uống cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn
nổi tiếng, xa thành phố đến vài chục cây số. Sau này, khi đã là người yêu
của nhau, anh thường kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên
thấy cô ở quán cà phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn
đến. Cô như từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả
trái tim kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của
những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.
Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàng đến bất ngờ, và trái
tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên
môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theo
tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát trong vắt, lanh
canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào cuộc đời anh một cách đầy màu sắc và
âm thanh như vậy, và ở lại đó, trở thành một nửa của anh, thành bầu trời của
anh, thế giới của anh, niềm vui, nỗi buồn của anh. Mỗi ngày, anh tìm thấy
một điều bất ngờ ở cô, khám phá thêm một chút về tâm hồn cô, và không ít lần
kêu lên em chẳng phải là người đâu, em là thiên thần hay yêu tinh gì đó mới
đúng. Cô thông minh, ham học, hiểu biết nhiều, đôi lúc cứng rắn và quyết
đoán đến mức khắc nghiệt nhưng đôi khi lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối và
hay khóc nhè, hay hờn giận như một đứa trẻ. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có
khi giòn tan tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt
cà phê, có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít
lần, anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.
Trước ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô chỉ một ngày, cô rủ anh và vài
người bạn đi về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện. Họ vẫn
cùng nhau đi những chuyến đi như vậy, nhưng lần này anh bận công việc ở
trường nên để cô đi một mình cùng mấy người bạn. Tai nạn xảy ra trên đường
về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một lời, không kịp
nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng thiên thần mang đôi
cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại bên mình suốt những tháng
ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh một mình mang theo bức tượng
pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong
những hoài niệm cũ.
Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với một
người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần pha lê
và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh là một người
phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ nếp suy nghĩ đến
cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ sài của anh. Với chị,
cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang
sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn
chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức tượng của anh. Chưa bao giờ chị
thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói và cơn giận thái quá của anh làm chị
nhận ra tình yêu bất diệt mà anh dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim
chị cháy bùng lên. Họ đã dằn vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian
qua. Hình bóng của cô lẩn quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng.
Cô im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi trong
góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô đau nhói.
Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại mãi trong ký
ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế giới như cô đã
luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình sẽ trở về trần thế,
lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình. Bây giờ, cô nhận ra rõ
ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau nữa. Quá khứ đã đi qua, và
chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái tim được giải thoát khỏi buồn
đau.
Cô bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình lên
trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên trong tâm
hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô run run xóa đi
những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên trán đứa bé đang ngồi
ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong suốt của mình, rồi vỗ
cánh bay vào bóng đêm. Cô mải miết bay trở lại thiên đường. Cô sẽ không bao
giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế có người đàn ông cô yêu tha
thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống của người trần gian bằng phép
thuật của mình.
Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa đã
tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước trong suốt,
lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ về những giọt
nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai.
Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần
trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.
Từ
glassflower
Cà Phê Muối
Chàng trai
gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số
người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người
rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết
thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất
ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.
Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo
lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
Mọi người đứng xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng
trai. Chàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và
uống.
Cô gái tò mò:
- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở
biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào
vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ
và quê hương của mình.
Cô gái thật sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc
chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt
đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra
về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo... Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy
chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô
đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.
Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và
họ cưới nhau, sống hạnh phúc.
Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc
cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt
50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê
muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
"Gửi vợ của anh,
Xin em tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối
duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê
không? Lúc đó, anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại
nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được đành
phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở
gần biển để được nói chuyện với em.
Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha
thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ mói dối em một lời
nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không
thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em,
anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể
làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê
muối cả cuộc đời".
Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước
mắt. Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà
sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
Sưu tầm
Tình yêu
Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột
ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và
tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.
Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng
đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập.
Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm
sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày,
dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó
không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm -
đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?
Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải
tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em
biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?"
Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa
sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao
giờ cô quen với việc đi xe buýt.
Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi
làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính
giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh
cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ
cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...
Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và
đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi
việc.
Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang
đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen
tỵ với cô đấy nhé!".
Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có
ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
- Sao anh lại ghen với tôi được?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!
- Tôi được bao vệ? Anh nói thế tức là sao?
- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục
quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn
theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào
cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!
Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô
là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn
thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi
nhiều bóng tối nhất.
Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.
=> Trong bài hát :"If tomorrow never come" có đoạn : talk to someone you
love ,what you thinking of, if tomorrow never come => hãy nói với những
người mình yêu, những gì mình cảm nhận về họ bởi ngày mai có thể không bao
giờ đến.
Sưu tầm |