Truyện Minh Hoạ - Tình Yêu

Một Mối Tình

Ngày ấy, tôi vào đại học với đôi bím tóc thắt nơ màu xanh nước biển, anh nói, với đôi bím tóc bự tổ bố này anh có thể nhận ra em ngay từ đàng xa. Ngôi trường tôi học vốn là một tu viện cũ, bên trái là biển Bắc Mỹ An xanh ngăn ngắt, bên phải là con đường nhỏ ngoằng ngoèo lên Ngũ Hành Sơn. Ngày ấy, tôi cùng vài đứa bạn đuổi nhau chạy dọc theo hành lang cư xá cười hét ầm ĩ, và rồi im bặt lấm lét nhìn nhau khi thấy các anh trong đội bảo vệ ký túc xá trừng mắt nhìn dù họ chỉ là sinh viên năm thứ tư. Ngày ấy, tôi gặp anh, người con trai với cặp mắt hơi buồn nhưng lại có cái miệng cười vô cùng quyến rũ và tài ăn nói thu phục lòng người. Ðiều đó là phước hay là họa cho tôi? Ngày ấy ai mà cần biết chỉ biết rằng anh đối với tôi là tất cả.

Ðêm trăng, chúng tôi thả bộ ra biển chơi, từ cư xá anh ra đến biển phải đi qua một ruộng lúa, qua một bãi tha ma, qua một đồng khoai lang, qua một bãi phơi lưới dân chài. Tôi đi sát bên anh, muốn đoạn dường này dài vô tận và tưởng như thế gian này không có hạnh phúc nào hơn. “Sợ ma không?” anh hỏi. “Không” tôi đáp một cách tin tưởng. Anh không biết rằng tôi vốn là một đứa sợ ma nhất trên thế gian này nhưng đi bên cạnh anh tôi bỗng trở nên can đảm lạ lùng. Anh kể một câu chuyện tiếu lâm về ma nào đó và tôi cười khanh khách, tôi ngày ấy là thế, thần thánh hóa mọi điều về anh.

Sưu tầm


Bao giờ anh mới quên được em?

Anh không nghĩ anh lại mềm yếu đến vậy khi hay tại yêu em quá. Anh đang ngồi một mình nghe nhạc viết những điều mà anh đang nghĩ để gửi đến em người con gái mà anh yêu nhất.

Cách đây 4 năm em là một cô gái ngây thơ hồn nhiên, em không xinh đẹp gì, không có gì cả. Anh chỉ biết yêu anh tin mai sau em sẽ là một nửa của anh đi theo anh đến suốt cuộc đời. 4 năm yêu nhau anh hạnh phúc lắm em à! anh được yêu và yêu. 4 năm anh chưa bao giờ nghĩ chỉ một suy nghĩ nhỏ nào là sẽ có ngày anh cả em chia tay. Đến bây giờ ngồi và nghĩ anh cũng không nghĩ điều đó đã xảy ra với mình, số phận thật trớ trêu với anh phải không em.

Em là người con gái thứ 2 nói lời chia tay cả anh. Anh chấp nhận hết vì càng níu kéo anh càng làm khổ anh và em. Em là một cô bé suy nghĩ còn non nớt. Anh trả trách gì em cả. Mọi người vẫn nói với anh biết về em, bây giờ em thế này thế nọ thế kia, anh vẫn không tin, nhưng sự thật là vậy em à. Anh không tin nhưng sự thật là vậy, nó bắt anh phải tin. Điều làm anh buồn nhất một cô bé từ hồi yêu anh ngoan ngoãn biết nghe lời biết sống, biết nghĩ mà đến giờ lại thay đổi nhanh đến vậy. Phải chăng em cứ như hồi xưa, gia đình em không giàu có gì có phải tốt không, tiền bạc ư sẽ hết, sắc bạc ư sẽ tàn em à!Đừng chạy theo những cái đấy.

Dù em không quay lại cả anh, anh vẫn mong em đừng buông thả mình quá, cố gắng mà sống, đừng để bố mẹ phải lo lắng. Không có một thằng tuấn thứ 2 đâu em à!Anh cũng thấy anh buồn cười khi viết những dòng tâm sự này. Thật là dở hơi. Nhưng viết xong anh cũng thấy thoải mái. Anh vẫn mong em luôn được hạnh phúc đừng đi tìm hạnh phúc ảo nữa. Anh tin hạnh phúc sẽ tự tìm đến với em, chỉ có điều em có chấp nhận hạnh phúc đó không thôi.

Trần Công Tuấn


Biển, nỗi nhớ và anh

Gửi đến anh, thay cho lời xin lỗi vì những điều em đã làm. Trong em, lúc nào anh cũng chiếm một vị trí quan trọng. Dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào và bên ai, em cũng mong anh hạnh phúc.

Hôm nay, sau lần gặp cuối cách đây gần một năm, em được gặp lại anh, trên đất Sài Gòn này. Lâu rồi, mình không gặp nhau, em thấy anh có vẻ gầy hơn ngày xưa...nhưng vẫn là anh mà, vẫn khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, đôi môi ấy, dáng người ấy, sao mà khác đi được..... Chắc anh phải suy nghĩ nhiều lắm đúng không? Anh biết không, khi em yêu anh cũng là lúc em biết yêu biển. Em nhớ những đêm em và anh ngồi ngắm biển, anh nói anh yêu biển như tình yêu anh dành cho em vậy, nó bao la, có lúc dữ dội, có lúc êm đềm. Em hạnh phúc biết mấy, cũng từ đó em biết thế nào là tình yêu với Biển, vì Biển có anh mà. Rồi một ngày anh rời xa em để về nơi có biển nhưng không có em, chỉ vì những dại khờ của em mà anh đã ra đi. Tại sao ngày ấy em không giữ anh lại?

Trong biển người mênh mông kia, rồi anh sẽ tìm được hạnh phúc trọn vẹn cho riêng anh. Sẽ nhanh thôi anh nhỉ? Em nhớ cách đây hơn một năm. Một buổi tối em và anh đang nhắn tin cho nhau thì em nhận được một tin nhắn của anh. Anh nhắn tin cho một cô gái khác nhưng nhầm qua em. Chỉ là một tin nhắn hỏi thăm rất bình thường nhưng em buồn lắm, muốn giận anh, trách anh nhưng không thể. Vì em hiện giờ chỉ là em gái anh thôi. Em không còn cái quyền ghen anh nữa. Em đã khóc lúc đó, vì em nghĩ em đã mất anh thật rồi. Thời gian qua, em vẫn nhớ anh rất nhiều. Nhớ gương mặt, ánh mắt, nụ cười của anh. Nhớ cả mùi mồ hôi trên áo anh những lần anh vội đi đón em vào buổi trưa nắng gắt.

Ba năm qua, không biết đã bao nhiêu người đi qua cuộc đời em và có bao nhiêu người đang đợi em ở phía trước. Có thể chỉ là một một nỗi nhớ không đầu không cuối, nhưng em vẫn muốn gửi đến với anh, mối tình đầu của em, người mà cho đến lúc này em vẫn nhớ, người em đã từng yêu, một chút tôn trọng và những nuối tiếc vì những điều đáng nhẽ ra không nên xảy ra Khi đi bên một ai đó, em sẽ không nghĩ về điều cũ. Nhưng khi chia tay một ai đó, em tự hỏi, sao mình lại vẫn giẫm vào vết xe đổ mà mình đã từng tạo nên từ trước. Và khi còn lại một mình, nghĩ lại những gì đã mất, thấy mình có lỗi cũng thật nhiều Vào một ngày thứ 7 mà người ta vẫn dành cho những đôi yêu nhau, em không muốn khơi gợi lại trong mình những kí ức không vui. Và điều không nên cũng đã xảy ra, cái gì đến cũng vẫn đến. Không biết từ khi nào, mỗi khi gặp anh, em đều cảm giác đó sẽ là lần cuối cùng em được gặp anh. Cảm giác đó làm em sợ, rất sợ, rất sợ. Nhưng, dù thế nào, dù không có anh ở bên, em cũng sẽ vẫn bước tiếp, bước tiếp không ngừng Và.... Một ngày nào đó, em sẽ lại gặp được người nào đó trên quãng đường dài Anh cũng sẽ như thế! Hạnh phúc và gặp nhiều may mắn, anh nhé! Em cũng sẽ hạnh phúc và may mắn! Nếu mình gặp lại nhau Xin người hãy yêu em lần nữa Đống tro tàn của một thời quá khứ Vẫn đợi người về thắp lại lửa xưa Tuổi đôi mươi em qua với dại khờ Chưa thấu hiểu thế nào là hạnh phúc Nên một ngày vô tình em tuột mất Niềm vui thành bọt nước xoà qua tay Ngạo nghễ em trôi trên những vồng mây Bỏ lại sau lưng bông hồng vàng côi cút Cái ngày mà em không hiểu được Đã đi qua không trở lại bao giờ

Ngôi Sao Cô Đơn


Đầu gối tay ấp

Khi gả về nhà anh, chị mười sáu, anh lên năm tuổi. Anh là con độc đinh, cha mẹ quý hơn vàng, chỉ tiếc anh quá nhiều bệnh tật.

Cảnh nghèo

Ông nội ở ngoài buôn bán nhỏ, gom được tí tiền. Bà nội tin Phật, một lòng thành kính, một lần bà nội xin được một quẻ xăm giữa miếu ngụt khói hương, nói phải cưới một cô vợ hơn tuổi cho thằng cháu đích tôn thì nó mới qua được vận hạn.

Bà nội đương nhiên tin vào lời Phật dạy chúng sinh nơi khói hương vòng quanh chuông chùa ngân nga, bởi thế ông bà nội bàn tính, đưa lễ hậu, kháo tin quanh vùng tìm mối nhân duyên cho anh.

Nhà chị năm miệng ăn, trông vào mấy sào ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo, mùa đông, cha chị vì muốn kiếm thêm ít đồng ra đồng vào, theo người ta lên núi đập đá, tiền chưa kiếm được, nhưng bị đá vỡ dập lưng, tiêu hết cả gia sản, bán sạch cả lương thực, bệnh không khỏi.

Hằng ngày cha chị chỉ có thể nằm trên giường, muốn chết mà chẳng chết cho. Hai đứa em trai còn chưa đủ tuổi lớn. Nỗi khổ sở của gia đình, nỗi ai oán của mẹ, làm những năm thời con gái của chị mang một gánh nặng tâm tư.
Vì thế bà mối đến, réo rắt: “Gả cô nhà đi, tiền thì để dưỡng bệnh cho cha, còn đỡ đần được tiền tiêu trong nhà”.
Mẹ chị lắc đầu, nào có ai muốn đẩy đứa con gái thơ dại của mình vào lò lửa? Nhưng chị xin: “Mẹ, cho con đi nhé, chỗ tiền ấy có lẽ chữa khỏi cho cha!”.

Tiếng kèn đón dâu thổi váng đầu ngõ trước ngôi nhà nhỏ của chị. Bố chị nằm trên giường tự đấm ngực mình; Con gái phải đem đổi tuổi thanh xuân, chấp nhận lấy một người chả xứng với mình chỉ vì cứu tôi và cứu gia đình này thôi ư!

Mẹ chị chảy nước mắt, tự tay mình cài lên tóc con gái cây trâm gài. Chị mặc áo đỏ đi giày thêu cúi lạy cha mẹ, tự buông tấm khăn đỏ che đầu mình, nước mắt lúc đó mới chảy ra, trộn phấn má hồng.

Từ đó, số phận cuộc đời chị và hôn nhân giao cả về tay một đứa con nít vô tri.

Cười xót xa

Bà mẹ chồng trẻ tuổi không phải là người khắt khe khó tính, bố chồng ở xa cũng chẳng cần chị tam khấu cửu bái, lạy chào dạ vâng. Anh vâng lời mẹ gọi chị là chị gái.

Hằng ngày, chị ngoài việc giúp mẹ chồng chăm ruộng rau và làm xong việc nhà, thì cắt thuốc cho chồng, sắc thuốc, may áo cho chồng, giặt giũ, cho chồng chơi, cho chồng ngủ, có lúc, anh ho suốt đêm, sốt cao, chị thức cả đêm chườm khăn hạ sốt, cho anh uống nước, uống thuốc.
Trong tim chị, chị coi anh như một đứa em trai.

Hàng xóm láng giềng gặp chị, chị thường cúi đầu lặng lẽ, không nói, vội vã đi qua. Không biết là ứng với quẻ xăm của Phật, hay nhờ chính sức mình mà anh vượt qua được bệnh tật, dưới sự chăm chút của chị, anh lần lượt chiến thắng mọi cơn bệnh tật lớn nhỏ: Ho gà, viêm màng não, lở loét v.v...

Dần dà, những tình cảm anh dành cho chị vượt quá tình cảm dành cho mẹ mình. Giữa những kẽ hở lúc bận rộn, hoặc khi anh đã ngủ say, chị thường khóc nước mắt nóng rồi thờ thẫn tự hỏi mình: “Đây là hôn nhân của mình ư, đây là chồng của mình ư?”.

Đến tuổi đi học, chị may cho anh một chiếc túi xách, dắt tay anh đến lớp. Những đứa trẻ trong và ngoài thôn thường vây lấy chị hát to: “Cô con dâu, cô con dâu, làm cái gì? Tắt đèn, thổi nến, lên giường...”

Chị không biết trong lòng mình là nỗi đau hay nỗi buồn, cúi gằm xuống, mặt đỏ lên rồi trắng bệch, trắng rồi đỏ. Một buổi tối, anh nằm trong chăn nói:

“Chị ơi, em yêu chị!”.

Chị lại là vợ. Vợ lại là chị. Chị nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của anh, im lặng. Lần đầu tiên chị cười đau khổ.

     An ủi nhỏ nhoi

Cha anh ở ngoài buôn bán nhiễm phải thói cờ bạc, chỉ vài ngày mà thua sạch bách bao gia sản tích cóp khổ sở lâu nay.

Sau khi bố mẹ chồng chửi bới cãi vã ầm trời, bố chồng chị dứt áo bỏ nhà ra đi, từ đó không ai gặp lại ông nữa, nghe người ta nói khi đó ông bị lính bắt đi làm phu. Lúc đó trên người mẹ chồng chị còn vài thứ trang sức, cầm đi đổi lấy vài đồng tiền.

Mẹ chồng và chị bàn nhau mua lấy ba mẫu đất. Không thể mượn người làm nữa rồi, mẹ chồng con dâu xoay ra xắn ống quần lên lội ruộng, ngày còn ở nhà chị từ nhỏ đã giúp cha mẹ làm ruộng, khổ sở gì chị cũng đã nếm trải qua. Chỉ khổ cho bà mẹ chồng chị xưa nay chưa từng phải trồng lúa bao giờ.

Một nhà vốn giàu có bỗng chốc hóa bần cùng, đàn ông bỏ đi không tăm tích, bà mẹ chồng vừa đau vừa hận, lại thêm việc làm ruộng nặng nhọc, làm bà kiệt quệ, ốm rồi không dậy nổi. Trước lúc lâm chung, bà kéo tay chị, gần như van vỉ nói:

“Nó hãy còn nhỏ dại, xin cô chăm sóc nó, nếu cô muốn ra đi, xin hãy đợi lúc nó trưởng thành”.

Chị nắm chặt tay anh. Từ đó, số mệnh của anh lại bị chị dắt đi.

Chị là người phụ nữ trọng tình nghĩa, chưa từng hứa gì, nhưng chị vẫn cùng anh như cũ. Từ đó về sau, ngay cả chính chị cũng không nhận ra mình rốt cuộc là vợ, là chị hay là mẹ của anh?

Chị quần quật không ngày không đêm, làm việc để anh tiếp tục đi học. Cuộc sống của họ trôi qua khổ nhọc nhưng bình lặng giữa tình chị em sâu nặng, tình yêu bao la như tình mẫu tử bền chặt.

Khi anh tốt nghiệp trung học thi đỗ vào một trường Đại học Sư phạm, chị thay anh thu xếp hành lý, lại một lần nữa đưa anh tới trường.

Chị nhìn cậu con trai trẻ măng vừa qua tuổi dậy thì, do chính tay mình nuôi lớn từ nhỏ đến giờ, chị chỉ dặn anh hãy cố mà học hành, ngoài ra chị không nói thêm điều gì nữa.
Nhưng anh vẫn nói: “Chị, chờ tôi quay về nhé!”.

Tim chị đập nhẹ một nhịp, nhưng mặt vẫn bình thường, có điều khóe miệng ẩn một nụ cười hân hoan rất nhẹ mà người khác khó nhìn thấy. Khóe cười ấy không phải vì câu nói của anh, mà vì những gì chị bỏ ra, đã được đáp đền lần đầu.

Kiếp này

Chị vẫn làm ruộng như trước, nhịn ăn nhịn mặc dành tiền gửi đi.

Hai năm đầu, nghỉ hè và nghỉ Tết anh đều về quê giúp chị làm việc. Nhưng năm thứ ba đại học, anh viết thư về nói: Chị đừng gửi tiền nữa. Và kỳ nghỉ tôi cũng không về nữa đâu. Tôi muốn ra ngoài kiếm việc làm thêm, đỡ gánh nặng cho chị.

Lúc đó chị đã 29 tuổi.

Ở quê, người như chị đã là mẹ của mấy đứa con. Người trong làng đều bảo, chị nuôi anh lớn khôn, lại còn cho anh thoát li đi học, thế coi như là đã quá tốt với anh rồi, chị già hơn anh mười một tuổi, thôi đừng chờ chồng nữa.

Bây giờ anh đã đi xa, ở ngoài thế giới bao nhiêu xanh đỏ tím vàng, biết chồng mình có về nữa hay là không về nữa!

Chị cũng không biết trong lòng mình là đang thủ tiết, giữ đạo phu thê: Dù sao thì mười mấy năm trước chị cũng là một cô dâu gả cưới đàng hoàng về nhà anh; hay là mình đang vì câu nói trước ngày anh lên đường đi xa: “Chị, chờ tôi quay về nhé!”; hay là chị đang lo âu như người mẹ không yên tâm về đứa con nhỏ của mình đang ở xa; chị cứ chờ.

Chị cứ giữ sự yên tĩnh và ít lời như mấy chục năm nay đã từng.

Cuối cùng cũng đã đến lúc anh tốt nghiệp. Anh quay về. Anh đã là một người đàn ông trưởng thành có phong cách và khí chất, dáng dấp một người đàn ông nho nhã hiểu biết. Còn chị, dãi nắng dầm sương, gương mặt nhọc nhằn lao khổ đã sớm bay hết những nét đẹp thời trẻ, là một người đàn bà nhà quê đích thực.

Trong lòng chị chỉ còn coi anh là một đứa em trai thân yêu. Chị không dám ngờ anh đã nói với chị: “Chị, tôi đã trưởng thành, giờ chúng ta có thể thành thân!”.

Chị nhìn anh, như đang nằm mơ, chị sợ mình đang nghe nhầm. Anh cũng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như chị?

Chị cười, tự đáy lòng dâng lên miệng cười rạng rỡ, cũng để rơi xuống những giọt nước mắt đẹp đẽ nhất đời người.

Xin lỗi

Anh ở lại thị trấn dạy học, chị ở nhà làm ruộng. Họ có với nhau một con trai một con gái.

Sau này, anh đến khu mỏ dầu dạy học, lên chức hiệu trưởng một trường Trung học nhờ vào bằng cấp và kinh nghiệm dạy học của mình. Vì hộ khẩu, con cái vẫn để ở nhà cho chị nuôi nấng. Sau khi nhập được hộ khẩu, anh về quê đưa vợ con lên trường.

Các giáo viên trong trường đến giúp hiệu trưởng dọn nhà. Có một giáo viên bộc tuệch chạy ra nói:

“Hiệu trưởng, sao anh đón mẹ và em trai lên ở mà không đón cả chị nhà và các cháu luôn?”.

Một sự im lặng bao trùm, mọi người đều ngoái đầu nhìn chị. Lúc ấy, mặt chị sượng trân trân, không biết nên nói gì, chị cười méo mó, nhìn anh biết lỗi. Anh ngoái đầu nhìn chị, nói với tất cả mọi người với giọng chắc nịch:

“Chị các chú đây. Có cô ấy mới có tôi ngày hôm nay, thậm chí cả tính mạng tôi”.

Chị nghe anh nói, mắt chị dâng lên toàn là nước mắt.

Năm tháng như bài ca, tình yêu như ngọn lửa

Bây giờ chị đã bảy mươi hai, vì làm việc nặng nhọc quá nhiều, sức khoẻ kém, bệnh phong thấp làm chị đi tập tễnh. Anh sáu mươi mốt, đã về hưu từ lâu.

Hai năm nay họ dọn về khu nhà này ở, nếu hôm nào trời không mưa gió, hoặc ngày quá lạnh, đều có thể gặp bóng dáng họ ở khu sân chơi, bồn hoa; chị nắm gậy chống, anh đỡ một bên, đi chậm chạp từng bước một về phía trước, như đang dìu một đứa trẻ tập đi, chăm sóc như thế, ân cần như thế.

Những người biết chuyện của họ đều nhìn theo, cảm động bởi mối tình sâu nặng và bền chặt của anh và chị, mang nghĩa đủ tình đầy đi dọc một kiếp người. Anh nói:
“Cô ấy mang cho tôi sinh mệnh, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành nửa cuối đời tôi chăm sóc cô ấy”.

Anh dắt tay chị, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười, đẹp như nét mây chiều êm ái nơi chân trời mùa hạ.

Trịnh Tiến Nhất


Mê cung

Trong đêm tân hôn, chú rể nằm mơ thấy một vị thần hiện ra và bảo: "Ta sẽ cho con một điều ước mà con mong muốn nhất". Vì chàng trai rất yêu vợ nên chàng đáp ngay không hề lưỡng lự: "Con chỉ có một mong muốn. Đó là chúng con được sống tới bạc đầu râu tóc mà vẫn yêu nhau".

Vị thần khoan thai nói: "Con sẽ được như ý. Nhưng trước khi điều ước của con trở thành hiện thực, con và vợ con phải trải qua một thử thách nhỏ. ta báo trước cho con biết rằng nếu con không qua cuộc thử thách này thì con sẽ phải sống đơn độc suốt đời. con có chịu không?" "Chúng con sẽ vượt qua tất cả những gì ngài đưa ra" Người chồng hăm hở.

Vị thần gật đầu và làm phép đưa cả hai vợ chồng tới một hòn đảo hoang vắng giữa biển cả mênh mông. Trên đảo , cây cối mọc cao lớn, rậm rạp. Dưới tán cây là những lối mòn đan chéo chằng chịt giữa những gốc cây, bụi cỏ làm thành một mê cung. "Các con phải chung sức tìm đường sang tới bờ bên kia của hòn đảo. Đường đi không khó như các con tưởng. Tuy nhiên các con phải biết cách. Đó là một bí mật". Vị thần nói xong và biến mất.

Vợ chồng nhà nọ cùng bước vào khu rừng. Tới ngã ba đầu tiên họ đứng lại phân vân. Người chồng qủa quýêt phải rẽ trái, người vợ cho rằng phải quẹo tay phải mới đúng hướng. Rốt cục anh chồng chiều theo ý vợ. Nhưng rồi một ngã ba nữa xuất hiện và cảnh tượng cũ được lặp lại. Lần này người chồng đòi di bên phải còn người vợ nằng nặc đòi rẽ trái. Lần này cô vợ đành chiều chồng. Nhưng tới ngã ba sau thì chẳng ai chịu nhường ai. Người nào cũng cho ý kiến của mình là đúng chẳng ai chịu nghe ai, thế là vợ đi đường vợ, chồng đi đường chồng. Tuy vậy, họ vẫn giao ước sẽ hú lên để tìm nhau. Đi được một chốc, tiếng hú của người vợ xa dần, người chồng lo sợ vội quay trở lại tìm vợ. Thế nhưng, đi tới đâu cũng chỉ gặp toàn ngã ba, biết rẽ trái hay rẽ phải đây? Rối tinh rối mù, anh chàng đành di bừa. Anh cứ đi, đi mãi cây càng rậm rạp âm u. Kiệt sức, tuyệt vọng, người chồng quỳ xuống cầu cứu. Vị thần hiện lên và bảo: “Vậy là ngươi đã không qua được thủ thách nhỏ đầu tiên. Những con đường này không có gì là bí mật cả. Tất cà đều dẫn tới mé bên kia của đảo. Giá như vợ chồng ngươi lúc nào cũng bên nhau, trong mọi sóng gió hiểm nguy, thẳng đường mà tiến đừng có nghĩ tới ngã ba ngả tư thì chắc chắn cả hai đã vượt qua khu rừng này từ lâu. Nhưng giờ thì các người sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa”.

Người chồng bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi. Cô vợ thức giấc theo vội hỏi: “Chuyện gì vậy anh?”, “Không có gì hết, chúng ta sẽ mãi bên nhau, trong mọi sóng gió hiểm nguy, thẳng đường mà tiến”, người chồng khẽ đáp và cúi xuống hôn má vợ”…

Sưu tầm


Sợi dây tình yêu

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn. Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày ngày nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng.

 Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển. Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ. Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

Sưu tầm


Cái nút áo

Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi. Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4g sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua.

Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mỉm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức.

Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.
"Anh thân mến!

Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.

Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.

Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.

Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn: "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được".

Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình: "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút!". Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc anh luôn vui vẻ và thành đạt".

Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây:

Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.

Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.

Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEA Games...

Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con?

Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3...

Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh

Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.

Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.

Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb.

Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.

Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.

Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!

Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.

Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao...

Sưu tầm


Ngày ấy, bây giờ

Một ngày ấy khác, anh đến đón em đi mưa, em ngoan ngoãn, yên lặng ngồi sau xe anh, 2 người điên lại đi lang thang giữa kinh thành.

Ngày ấy, em đòi anh đèo em đi lang thang dưới mưa, vì em thích mưa, cứ lẳng lặng đi như 2 người điên đi giữa kinh thành.

- Anh có ghét mưa không?

- Có.

- Vì sao?

- Vì nó làm em lạnh.

- Anh có thích mưa không?

- Có.

- Vì sao?

- Vì đến tàn ác như ông trời mà cũng có lúc phải rơi nước mắt. Cả 2 cùng phá lên cười, tiếng cười vang cả 1 góc thành phố.

Ngược ngược, xuôi xuôi. Rồi mưa tạnh, phố phường dần khô ráo:

- Hôm qua, có người hỏi: Anh có yêu em không?

- Em đoán anh trả lời là: Có. Đúng chứ?

- Đúng, rồi người đó hỏi: Yêu nhiều không?

- Anh trả lời là: Nhiều. Đúng chứ?

- Đúng, rồi người đó hỏi tiếp: Thế tình yêu này sẽ là mãi mãi chứ?

- Anh trả lời là: Chắn chắn rồi. Đúng chứ?

- Không, anh trả lời là: Không.

- Vì sao? - Em tròn mắt ngạc nhiên.

- Vì... anh chỉ là cơn mưa.

- Em không hiểu? - Em phùng mồm, trợn má lên hỏi.

- Anh chỉ là cơn mưa, thoáng qua em thôi, làm mát em trong chốc lát, nhưng không thể làm mát em cả đời. Mà cơn mưa nào rồi thì cũng như cơn mưa hôm nay, mưa rồi sẽ phải tạnh, nước của cơn mưa rồi sẽ trôi hết đi, tất cả rồi sẽ khô ráo trở lại.

- Hôm nay anh làm sao thế? - Em còn tưởng anh đang trêu em, còn đưa tay sờ trán anh xem có ấm đầu không?

- Lam anh không phải là người có thể mang lại hạnh phúc cho em đâu. (Anh nắm chặt tay em, nhìn thẳng vào mắt em, lúc đó em bắt đầu thấy sợ). Anh chỉ là một thằng sinh viên tỉnh lẻ, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, làm sao mang được cọc cho rêu, anh sẽ không thể lo cho em một cuộc sống tốt đẹp. Và bố mẹ em cũng sẽ không đồng ý cho em với anh đâu.

- Em, em không thích anh nói thế, cuộc sống của em là của em, chứ không phải của bố mẹ em. Em tin vào anh, em tin anh sẽ khẳng định được mình. (Em nắm chặt tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng anh né tránh cái nhìn của em)

Hôm nay là thứ 7, nhưng công việc của em đâu phân biệt ngày nghỉ, ngày thường, chiều em đi làm về, trời Hà Nội tự dưng đổ mưa, mưa như một tên trấn lột, từ đâu bất chợt xông ra, cản bước con đường em về. Nếu là ngày xưa, ngày chưa vướng bận thì em đã đi mưa mà về...

Còn bây giờ, vì công việc, em còn vướng laptop, điện thoại, rẽ từ Bà Triệu về Lý Thường Kiệt, qua cổng trường Việt Đức em dừng lại... trốn mưa...

Bây giờ... là 7 giờ 7 phút ngày thứ 7 mùng 7 tháng 7 năm 2007, đã 1 năm 7 tháng đã trôi qua, góc phố Lý Thường Kiệt, một mình em ngồi bên cốc 2 cốc trà đào, em vẫn như ngày xưa, cứ ngồi xuống là em gọi: Cho cháu 2 trà đào! - Giống y hệt ngày xưa, chỉ khác ngày xưa: 1 cho anh, 1 cho em. Còn bây giờ: 1 cho em, 1 cho nỗi nhớ!

Sưu tầm


Ông già mù và bài học về niềm tin

"Số đây... vé số chiều xổ, ai mua số đây!"

Lọc cọc... lọc cọc... tiếng cây gậy dò đường đều đặn gõ trên nền xi măng của con hẻm rộng 3m.

Bữa nay cô đi xuống khách hàng, xong chuyện sớm thế là về nhà luôn. Nhờ vậy mà nghe lại được tiếng rao ấy. Lâu lắm rồi. Thường cô chỉ nghe khi vào dịp Tết, cô ở nhà và nghe tiếng rao bán vé số xuân.

Cô lao xuống nhà như sợ ông già đi mất sâu vào hẻm nhỏ, ông à, cho con mua vé số, bữa nay số đài nào vậy ông? Ờ, đài Kiên Giang cô à. Hỏi cho có câu chuyện chớ đài nào cũng vậy thôi, cô trúng có một lần số đuôi, 20 nghìn hồi xa lắc. Cô nói nhỏ đủ ông nghe, con gửi tiền. Lời đáp lại, ờ ờ, cám ơn cô, cũng nhỏ nhẹ như giọng cô vậy.

Rồi một cái níu tay quờ quàng nhưng dịu dàng, cô ơi, làm ơn cho tôi xin miếng nước mưa. Bàn tay cô nắm lấy tay ông dẫn tới trước cửa nhà, nói nhỏ, nhà con đây, ông đợi chút. Ông già uống từ từ từng ngụm nước mát đầy ly, uống hết đỡ mất công đổ đi, đỡ mất công lần hồi đi xin nhà khác. Tay cô dúi vào tay ông lão trái quýt mát lạnh, ông cầm ăn đường, cám ơn cô.

Giờ còn lại một mình. Cô im lặng và để lòng mình trải ra. Đây đâu phải lần đầu tiên cô gặp ông, cũng không phải lần đầu mua vé số. Nhớ cảm giác lần đầu đó là vì tò mò, ông mù, sao bán vé số, người ta lấy mất vé số, lấy hai tờ, trả tiền một tờ, hoặc đưa tiền giả thì sao? Vậy là vì cái gì mà ông vẫn bán, vẫn sống, vẫn hàng ngày rao "số đây...". Cô hỏi thì mẹ bảo ông mù nhưng giỏi lắm, sờ tờ tiền là biết tiền giả hay không, vậy còn vé số, người ta lấy mấy tờ ông có biết không? Ờ, ai mà nỡ lừa ông già mù hả con? Niềm tin, chính niềm tin vào cái bụng, cái dạ của con người đó.

Ông mù, bà cũng mù. Cả hai ông bà đều đi bán số dạo, quanh hẻm chợ và các con đường mòn ở khu Rạch Cát này. Hôm nay đi chỗ này, ngày mai đi chỗ khác. Nước lớn ngập đường thì phải nghỉ ở nhà, bữa nào đi bán được thì dành tiền cho bữa không đi bán được. Ngặt nỗi, cái kênh nước đen này một tháng hai kỳ con nước, một kỳ kéo dài thôi cả tuần. Người ta mắt mũi sáng còn sợ con nước không thấy đường chạy xe, vì nước đen thui, ngập qua đầu gối, nói gì đến người mù.

Người ta vẫn thường thấy ông đi bán một mình, còn bà có một đứa cháu gái đi cùng. Người nói cháu gái ruột của ông, ba má nó bỏ nhau để lại cho ông bà nuôi. Người nói ông bà lượm nó bị bỏ ngoài chợ đem về nuôi. Năm sáu năm rồi, cô không còn đi chợ Rạch Cát nữa. Khi cần bó rau, củ cải, ra khỏi hẻm là thấy có chị ngồi dựng chòi ngay bờ sông, sát mé đường bán rồi. Còn thông thường, sáng sáng thấy mẹ lội sang nhà trọ có chị bán rau thế là khỏi đi chợ. Với lại đi làm từ sáng, rảnh đâu mà đi chợ như hồi xưa, giờ sợ đi chợ là đàng khác. Hỏi mẹ nghe đâu dạo này không thấy bà đi bán vé số nữa không biết còn sống không. Ngôi nhà ở bờ sông, lấn chiếm lòng sông, bị giải tỏa, không rõ nhà ấy sống ở đâu?

Có những con người ở quanh ta vậy đó, gần mà xa, xa mà gần. Xa về lối sống, về số phận, nhưng gần nhau ở chỗ niềm tin trong lòng chúng ta.

Thấy thẹn và thầm trách cho tên con trai nọ, người phụ nữ nọ, lúc nào cũng tỏ ra nghi ngờ người khác, chưa làm đã sợ hãi bảo chắc không làm được, chưa thử đã vội kết luận sợ khắc khẩu không thuận, việc sẽ không thành, chưa yêu đã sợ sau này bị vợ bắt nạt... Cái gì cũng sợ, chẳng dám một lần sống hết mình vì người khác, cứ lo sợ người ta phụ mình. Không cho mà cứ trách hờn sao mình không may mắn, sao người ta không tốt với mình. Hát đi hát lại, nhai đi nhai lại những điệp khúc u oán ảo não che giấu cho sự hèn yếu của bản thân, rồi quay ngoắt lại bảo tôi không muốn tốt như mọi người để chịu thiệt thòi, đó là cách sống của tôi. Vậy không hiểu anh ta, chị ta lấy tư cách gì hờn trách cuộc sống, hờn trách số phận, lỡ sinh ra cầm tinh con này con nọ?

Ai đó đã yêu một lần bị dang dở, trở nên mất niềm tin vào những người khác. Cho rằng chẳng ai thật lòng, yêu thật lòng làm gì cho khổ? Mọi đứa con gái đều hám của, hư danh, mọi tên đàn ông đều phụ bạc, đổi lòng. Niềm tin của họ đã trao lầm cho người xấu, họ đang mất niềm tin. Sông có chỗ sâu, chỗ nông, người ta có người tốt và kẻ xấu. Mất niềm tin là họ đang đánh mất ngọn lửa của trái tim, giúp nó đốt cháy O2 nuôi sống cơ thể, họ đang chết... Hãy cứu lấy họ, hãy nuôi dưỡng niềm tin và trao tặng nhau.

Sưu tầm


Chuyện tình yêu của 2 người điên

Có 1 câu chuyện về tình yêu...mà nhân vật chính là 2 người điên. Người con trai chỉ biết nói những lời điên rồ, còn người con gái thì chỉ biết dùng đôi mắt vô hồn nhìn người con trai... và cười...một nụ cười...của một người điên.

Hai người trước đây không quen biết: một người ở phương Nam, một người ở phương Bắc. Gia đình của 2 người đều nguyền rủa 2 người là điên và đuổi 2 người ra khỏi nhà làm 2 người phải lưu lạc bốn phương. Người con trai từ phương Nam đi về phương Bắc, còn người con gái đi từ phương Bắc về phương Nam. Người con trai trước đây không điên, nhưng trong lúc đang ở công trường thi công bị gạch rơi trúng đầu, nên sinh ra điên. Người con gái trước đây cũng không hề điên, trước đây thi đại học đỗ thủ khoa nhưng rồi tên của cô trên bảng vàng bị một người có tiền tráo đổi. Từ đó người con gái không nói lời nào nữa về sau sinh ra bị điên.

Không biết đã lưu lạc bao lâu mà quần áo của người con trai bẩn thỉu đến mức không thể chấp nhận được, giày thì rách đến nỗi không thể rách hơn nữa, để lộ ra cả những ngón chân bầm tím. Còn chiếc áo màu hồng mà người con gái mặc cũng không thể gọi là màu hồng được nữa, phải gọi là màu xám thì đúng hơn.Trên mái tóc rối tung còn có những sợi cỏ khô. Nhưng mặt người con gái vẫn trắng, và trắng một cách thần kỳ, trên tay cầm 1 chai nước khoáng, vừa nhìn người qua đường vừa đờ đẫn cười. Hai người gặp nhau trong một buổi hoàng hôn...khi mà cả 2 đều phát hiện trong thùng rác có 1 cái bánh bao đã mốc...

Cả 2 cùng nhảy vào lấy miếng bánh và va đầu vào nhau. Người con trai trợn mắt nhìn người con gái một cách thù hằn....người con gái thì nhìn người con trai đờ đẫn cười. Cuối cùng...kẻ thắng là người con trai...anh mở to đôi môi đen sì gặm 1 miếng...người con gái vẫn đứng yên...chỉ đờ đẫn nhìn người con trai và cười...Người con trai nhìn người con gái...trong mắt không có chút gì động lòng...Người con gái vẫn đờ đẫn nhìn người con trai...trong miệng không ngớt phát ra những tiếng thèm thuồng miếng bánh...Người con trai dừng việc ăn lại...bắt đầu nhìn người con gái...đờ đẫn...2 người cứ nhìn nhau như vậy...người con trai không  biểu lộ chút tình cảm nào...người con gái điên điên cười....Người con trai bất ngờ đưa miếng bánh đang ăn dở cho người con gái...người con gái vội vàng cầm lấy...và ăn ngấu nghiến.

Người con trai bỏ đi, không quay đầu lại. Lúc người con trai về đến căn nhà bỏ hoàng, nơi người con trai đang tá túc, quay đầu lại thì thấy người con gái. Thì ra người con gái đi theo sau người con trai đến tận nơi này, người con gái cứ đờ đẫn nhìn người con trai cười, cả 2 không nói câu nào, từ đó người con gái ở cạnh người con trai. Tối ngủ, người con trai cảm thấy thật ấm áp...một cảm giác mà trước đây chưa hề có...người con gái nằm bên cạnh người con trai, ngủ một giấc thật ngon lành...Nhìn người con gái lúc ngủ...không hề giống 1 người điên.

Hai người cứ như vậy...sống cùng nhau. Ban ngày cả 2 đi kiếm đồ ăn ở ngoài đường, ban đêm thì về chỗ ngủ. Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như thế. Một ngày...không hiểu người con trai kiếm đâu ra một chiếc nhẫn đã biến thành màu xanh, đưa cho người con gái đeo. Người con gái nhìn người con trai đờ đẫn cười, đêm đó người con gái cười nhiều đến nỗi phá tan bầu không khí yên tĩnh. Rồi cười ra nước mắt, người con gái bắt đầu khóc, ôm người con trai và khóc. Người con trai đứng yên...trên mặt vẫn không biểu lộ một chút tình cảm nào.

Về sau người con gái bị bệnh...từ trước đến nay chưa bao giờ bị...nhưng bây giờ đã nặng. Ban ngày... người con gái không thể cùng người con trai đi kiếm đồ ăn...không thể nhìn người con trai và cười. Người con trai một mình đi kiếm đồ. Buổi trưa ấy...bất chợt người con trai cầm về 1 chai nước khoáng và 1 cái bánh bao còn mới nguyên. Trên mặt anh có mấy vết xước, còn ngón tay thì thâm tím và trên môi có mấy vệt máu. Thì ra... trong lúc cướp nước khoáng và bánh bao về cho người con gái, người con trai bị chủ hàng đánh.

Người con gái nhắm mắt...không nhìn người con trai cười như trước. Người con trai đưa bánh cho người con gái...nhưng người con gái không ăn....Người con gái sắp chết rồi...toàn thân nóng rực...hôn mê... Nét mặt người con trai lần đầu tiên biểu lộ tình cảm - một vẻ mặt hoang mang. Người con trai chạy ra đường...nhìn thấy một người mặc áo xanh cảnh sát...liền khóc... lần đầu tiên anh khóc...miệng không ngớt nói “cứu người”... Người mặc quân phục xanh liền gạt người con trai ra và chửi “Cút đi! Mình cũng thật là đen đủi, ra đường không để ý”.... Người con trai nằm cúi xuống đất....ngửa mặt lên cầu xin...Người mặc quân phục xanh đá người con trai mấy cái...và nhỏ nước bọt vào người con trai rồi bỏ đi... Người con trai mãi hồi lâu mới lồm cồm bò dậy...trên mặt nước mắt đã chảy thành hàng.

...Người con trai quay... về bế người con gái ra đường... Người trên đường qua lại rất đông...nhưng không một ai chú ý đến 2 người...Người nào nhìn thì cũng nhìn qua rồi nhanh chóng bước di...Người con trai đặt người con gái xuống đường, không còn mong chờ gì người qua đường nữa...Người con gái bây giờ đã thở yếu lắm

rồi....Và...Người con trai nhặt một miếng kính vỡ ở trên đường........

Miếng kính có 1 đầu rất nhọn và sắc....Người con trai dùng miếng kính cắt vào tay người con gái...máu từ tay người con gái bắn cả vào mặt người con trai...Người con trai cười “ha ha, tôi giết người rồi, các người nhìn ta giết người đây ...”

.... Xe cứu hộ đến... người con gái được đem lên xe. Còn những người qua đường thì nguyền rủa người con trai rồi lại bước đi... Người con gái cuối cùng không qua khỏi vì máu mất nhiều quá, song lúc chết vẫn cười, tay vẫn giữ lấy chiếc nhẫn người con trai tặng. Còn người con trai vẫn đứng đợi, đợi mãi...đợi mãi... người con gái vẫn không quay trở lại.... Người con trai khóc...khóc cả đêm...khóc đến nỗi chẳng còn ai chú ý đến người con trai khóc nữa...

Và...thoi gian sau... tại thùng rác nơi 2 người lần đầu tiên gặp nhau...người ta tìm thấy xác người con trai... Nụ cười trên mặt anh đã tắt...song tay vẫn ôm vào ngực... 1 cái bánh bao mốc meo và... 1 chai nước khoáng chưa mở...

Sưu tầm