Truyện Minh Hoạ - Tha Thứ

Tha thứ mãi mãi

Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...

    _Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần? Cô giáo đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe:" 70 nhân 7 lần! "

        Lisa kéo tay Brent - em trai cô:

        _ Thế là bao nhiêu lần?

        Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rồi bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm banh bè ai cũng fục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh fumc cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.

        Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.

        - Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!

        - Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thú 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!

        Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.

    Hôm sau, 2 chị em chói bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".

    - Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.

        Lisa đỏ mặt:

        - Chị xin lỗi!

        Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ cộng 488 lần thôi, phải không?

        Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:

        - Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai & em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô

        - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.

        Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khii nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent & cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá fòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent & đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.

        - Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì vơi em nữa đâu. Brent chỉ cười :"Phải, phải". Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc & cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. 1 niềm mơ ước thành hiện thực.người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện :" 2h chiều ngày mùng 10 nhé!" Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.

        - Brent này, khi nào con biểu diễn? - Mẹ hỏi.

        - Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời. Lisa lặng mãi mới lắp bắp:

        - Ôi! .... hôm nay ngày mấy rồi ạ?

        - 12, có chuyện gì thế?

        Lisa, bưng mặt khóc nức lên:

        - Biểu diễn... 2 giờ.... mùng 10.... người ta gọi điện.....tuần trước.... Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.

        - Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi??? - Brent hỏi. Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi người yên tâm.

    Lisa đến Boston & thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời: " Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.

        Rất lâu sau, có lần gặp lại người  láng giềng cũ: bà Nelson.

        _Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... _ Bà ta mở lời.

        Lisa ngạc nhiên:

        _Sao ạ?

        Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.

    Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:" Lisa yêu quý, Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị. Yêu thương,Brent "

     Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hối bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu & bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ : " Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "   

    (forum.petalia.com)


Các dấu thập đỏ của vua Louis XII

   Khi Louis XII được tấn phong ở  Reims, ông truyền đem lại danh sách của tất cả các kẻ thù nghịch ông, nhất là những kẻ chống đối ông khi ông còn là công tước xứ Orléans. Khi đọc qua danh sách, ông đánh dấu thập đỏ bên cạnh một số tên, nhất là tên của những kẻ mà chúng ta vừa nói ở trên. Những người vô phúc không được lòng sủng ái của vua đâm hoảng sợ khi biết rằng không sớm thì muộn họ cũng sẽ bị thanh trừng. Do đó, họ tìm cách lẩn tránh khỏi triều đình. Khi được báo cáo lý do rút lui của những người này, vua Louis XII cười rộ lên và truyền lệnh gọi tất cả họ lại. Cơn sợ hãi của họ càng tăng lên bội phần. Nhưng nhà vua nói với họ:

   - Ta ngạc nhiên về sự rút lui bất chợt và về lý do của sự đào thoát này của các người. Ta không hề bao giờ có ý hại các người: vị vua nước Pháp không can dự gì vào các tranh chấp của công tước xứ Orleans. Hơn nữa, dấu thập đỏ mà ta đánh dấu bên cạnh tên của các người thay vì kích thích ta trả thù các người, thì lại khuyến khích ta khoan dung. Đúng thế, ta phải tha thứ các lỗi lầm mà các người đã làm cho ta, như Đức Yêsu Kitô trên cây giá đã xin Cha Người tha thứ cho những kẻ đã đóng đinh Người."

Sưu tầm


Chúng từ của một người con

  Cách đây vài năm , có một vị linh mục tổ chức một buổi nói chuyện với một số thanh niên. Sau cuộc nói chuyện đó, một thanh niên tên là Matt đến chia sẻ với ngài câu chuyện cuộc đời cậu ta. Nghe xong vị linh mục yêu cầu cậu thanh niên phổ biến câu chuyện ấy để chia sẻ với những người khác, Matt vui vẻ nhận lời. Sau đây là câu chuyện của Matt được ghi lại bằng chính những dòng chữ của cậu:    “Khi tôi lên 11 tuổi, bố tôi bỏ nhà ra đi... Cả gia đình hầu như tan nát hết, ai nấy đều khóc lóc than van suốt bao nhiêu tuần lễ trừ mình tôi... Tôi bắt đầu căm ghét bố, chủ yếu vì ông đã làm cho bà mẹ thân yêu của tôi đau khổ... Thế là tôi bắt đầu đi vào con đường tội phạm và ma tuý vào năm 12 tuổi. Tôi đã từng bị bắt ba lần về tội ăn trộm xe hơi. Là một Kitô  hữu, mẹ tôi lôi cổ tôi đến dự cuộc tĩnh tâm ở đây.. Tôi chả biết gì về việc này, nhưng cũng ghi tên tham dự để bà khỏi rầy la... Một lần, trong buổi hội thảo với một nhóm đông người, tôi bỗng mơ màng nghĩ đến Chúa, và thấy mình đang quì gối xuống trước Chúa Giêsu đang bị treo trên thánh giá. Vô số tội lỗi nặng nề đè xuống trên tôi... Tôi khóc lóc van xin tha thứ. Trong khi tôi khóc lóc, Chúa đã tha thứ cho tôi... Vì Ngài yêu tôi. Ngài yêu tôi bất chấp tất cả tội lỗi xấu xa mà tôi đã phạm ... Tôi mở mắt ra đưa tay lau khô dòng lệ... Cuối cùng, tôi biết rằng Chúa thực sự hiện diện... Sau khi cuộc tĩnh tâm ấy kết thúc, lần đầu tiên trong đời, tôi sống tử tế: không hút thuốc lá, không cờ bạc, không uống rượu. Tôi dành luôn một ngày nghỉ tiếp theo đó để suy nghĩ và cầu nguyện. Trong lúc đọc Kinh Thánh tôi chợt nghĩ đến bố tôi. Tôi không muốn còn bất cứ điều gì ngăn trở tôi được sống gần gũi với Chúa Giêsu. Vì thế tôi gọi điện thoại cho bố tôi...Đêm đó trong khi vừa đi đến căn hộ của bố, tôi vừa cầu xin Thánh Linh soi đường chỉ lối. Khi tôi đến nơi, cả hai bố con ngồi xuống bên nhau một hồi lâu mà chẳng ai mở miệng nói một lời nào. Cuối cùng, bố tôi lên tiếng hỏi: “Con đến đây với mục đích gì?”Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe bố hỏi, nhưng tội chẳng biết là cuối tuần qua tôi học biết rằng tôi không được xét đoán ai về bất cứ điều gì. Đoạn, tôi xin bố tha thứ cho tôi về tội đã căm ghét và đã có những lời chua cay kết án ông. Nghe xong bố tôi liền đứng lên đi ra khỏi phòng một lúc, rồi trở lại, trên tay cầm một bọc giấy... Ông rút ra một mảnh giấy hai cha con cùng đọc. (Đây là một lá thư tôi đã viết gởi cho ông mấy năm trước) Nội dung mẩu giấy như sau: “Bill, ông nghĩ ông là ai và ông có biết ông đang làm gì không? Kể từ đây tôi chẳng cần ông điều gì nữa hết. Ký tên, Matt, kẻ đã từng là con ông”. Lập tức tôi nhận ra mọi nỗi đớn đau bố tôi phải chịu đựng trong bao nhiêu năm lưu giữ mẩu giấy này... tôi nhảy đến ôm lấy bố. Dòng lệ yêu thương tha thứ tuôn trào trong mắt ông... Lúc đó tôi cảm thấy như vừa bước qua cửa ngục.. Thế là tôi không còn bị giam hãm trong niềm căm ghét nữa. Hai bố con ngồi chuyện vãn thêm một lúc, đoạn tôi tiến đến hôn bố, nói lời tạm biệt rồi ra về... Đêm đó tôi gọi Taxi về nhà, nhưng khi còn khoảng hai dẫy nhà nữa thì tới nơi, tôi liền bảo tài xế dừng lại để tôi đi bộ, Nhưng niềm vui chan hoà trong tim khiến tôi bỗng dưng rảo bước rồi chạy thật mau.Vừa chạy hai tay tôi vừa dang ra, miệng hát to: “Nhờ Chúa con đã yêu thương bố! Đêm ấy quả thực Chúa đã ban cho tôi một sự kỳ diệu”. Câu chuyện của Matt cho chúng ta thấy điều chúng ta vẫn hay quên: đó là chúng ta có thói quen nghĩ rằng những người bố thường là những con người hoàn hảo, thực ra, các ngài cũng chỉ giống như chúng ta, cũng phạm những lỗi lầm, đôi khi còn trầm trọng nữa là khác.    Tuy nhiên bên cạnh những lỗi lầm này, các ngài vẫn là những con người giầu tình thương, giống như ông bố kia giữ mãi hằng bao năm trời lá thư gây nhức nhối của một đứa con cũng tràn đầy đau khổ. Nếu bố của Matt đã không giữ lại lá thư ấy suốt bao năm trời, thì có thể Matt sẽ không bao giờ biết được ông ấy thực sự yêu mến cậu dường nào. Đồng thời nếu Matt không biểu lộ cho bố lòng tha thứ của cậu thì có lẽ bố cậu sẽ chẳng bao giờ có được cơ may để chứng tỏ cho cậu thấy ông yêu cậu biết bao. Đọc Phúc âm chúng ta thấy rõ Chúa Giesu tràn đầy lòng tha thứ. Và ngài cũng dậy chúng ta phải bắt chước như thế, đồng thời Ngài cho chúng ta thấy rõ rằng nếu chúng ta tha thứ cho kẻ khác thì Chúa mới thứ cho chúng ta. Ngài nói: “Nếu các ngươi thứ tha cho kẻ khác.. thì Cha trên trời sẽ tha thứ cho các ngươi. Còn nếu các ngươi chẳng tha thứ cho kẻ khác thì Cha trên trời cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi” (Mt. 6,14-15)"   

Sưu tầm


Chứng từ của Đanien

  Cô Đanien thôn nữ người pháp 21 tuổi viết về cuộc khám phá ra lòng từ bi nhân hậu vô biên của Chúa Giêsu như sau: Không thể nào giải thích được lý do tại sao tôi rơi vào vực thẳm của tội lỗi, và càng không thể nào giải thích được làm thế nào mà tôi có thể thoát ra khỏi vực thẳm này. Điều duy nhất mà tôi có thể nói đó là Đức Giêsu Kitô, một tên gọi vừa đơn sơ trong sáng vừa vô cùng thần linh, đã có sức mạnh đảo lộn và thay đổi tận gốc rễ cuộc đời tôi. Giờ đây tôi thâm tín rằng không có Chúa tôi không thể làm bất cứ điều gì, không có Chúa thì chỉ có bấn loạn và cuồng điên. Tôi may mắn sinh ra trong một gia đình công giáo thật đạo đức. Ngay từ khi tôi còn bé xíu mẹ tôi đã dậy tôi biết cầu nguyện cùng Chúa Giêsu Đấng mà mẹ tôi hết lòng kính mến. Mẹ tôi dẫn tôi đi nhà thờ với mẹ tôi. Ở nhà thờ tôi rất thích cầu nguyện cùng Đức Trinh Nữ Maria quan thầy tôi. Ngoài ra tôi còn yêu quí cách riêng thánh nữ Têrêxa Hài Đồng Giêsu. Trong tuổi thơ vàng ngọc đó tôi đã từng mơ ước mình được như hào quang thánh thiện của thánh nữ Têrêxa.  Năm lên 8 tuổi mẹ tôi cho tôi gia nhập hội hướng đạo công giáo. Nhưng tất cả biến thành mây khói sau khi tôi xưng tội và rước lễ lần đầu. Vào tuổi 12 tôi bắt đầu bỏ rơi những ý niệm tốt đẹp về tôn giáo. Đôi lúc tôi tự hỏi: “Chúa Giêsu mà bao người yêu thích, cha mẹ tôi, cha xứ và các chị dòng, Chúa Giêsu đó có hiện hữu thật không, hay chỉ là những gì do trí óc của các người lớn tưởng tượng ra?” Tôi thật sự rơi vào tình cảnh hoang mang và nghi ngờ. Cứ thế tôi lớn lên trong tuổi dậy thì. Đời sống gia đình tôi cũng thay đổi. Những ngày sống êm đềm hạnh phúc không còn nữa. Ba tôi bị mất việc làm, Mẹ tôi ngày đêm lo âu sầu khổ. Chúng tôi sống trong thiếu thốn và bất ổn triền miên. Trong hoàn cảnh như thế tôi tìm an ủi bên ngoài gia đình. Tôi đi vào các hộp đêm, tôi cặp tay với bất cứ chàng trai nào tôi gặp, không lựa chọn, không đắn đo suy nghĩ. Cuộc sống thác đọa này đã gieo vào lòng tôi nỗi chán ngán ê chề và khiến tôi nghĩ đến cái chết. Tôi chỉ muốn kết thúc cuộc đời cho xong. Rồi tôi bước vào tuổi 18.Tôi quên nói là trước đấy ít lâu, tôi tình cờ gặp một tu sĩ thánh thiện. Cha nói với tôi về Chúa Giêsu và Mẹ Maria, cha cũng tìm cách giúp tôi thoát khỏi vũng lầy bùn nhơ mà tôi ngụp lặn. Nhưng cha qua đời không lâu sau đó. Tôi lại bơ vơ không người hướng dẫn. Sau khi đậu bằng tú tài, tôi may mắn gặp được một linh mục trẻ tuổi nhưng đứng đắn, thánh thiện. Sau đó cha đưa tôi gia nhập một nhóm cầu nguyện gồm toàn những người trẻ. Vào một ngày cuối tuần tôi tham dự cuộc gặp gỡ có đề tài: “Sự tha thứ”. Tôi cảm thấy mình thật tội lỗi bất xứng bé nhỏ và nghèo nàn. Vị linh mục hướng dẫn buổi gặp gỡ nói với chúng tôi về Chúa Giêsu, về tình yêu Ngài dành cho loài người. Tình yêu của ngài dạt dào vô biên đến độ Ngài tha thứ tất cả, với điều kiện là chúng ta phải hoàn toàn phó thác trong vòng tay của Ngài. Vị linh mục cũng nói với chúng tôi về thánh Maria Madalena người phụ nữ tội lỗi đã biết sụp lạy dưới chân Chúa Giêsu để xin Ngài tha thứ, và Chúa Giêsu đã tha thứ mọi tội lỗi cho bà. Bài giảng của vị linh mục đã gây tác động mạnh trong tâm hồn tôi. Tôi xúc động và khóc ròng. Sau bài giảng là thời gian dành cho việc xưng tội. Tôi dọn mình lãnh nhận bí tích hoà giải. Tôi có cảm tưởng Chúa Giêsu đến và cầm tay dẫn đưa tôi đến với vị linh mục đại diện của ngài. Xưng tội xong tôi cảm thấy tâm hồn thật bình an và lòng tràn đầy hạnh phúc. Tôi lại cảm động khóc ròng, nhưng đó là những giọt nước mắt cảm tạ tri ân. Giờ đây, như một người con thơ bé, tôi đặt tay vào lòng bàn tay Chúa để xin Chúa dẫn dắt. Tôi luôn muốn nói với những người không tin hoặc hoang mang nghi ngờ và nói với hết mọi người rằng: Chúa đặc biệt yêu thương những kẻ bé nhỏ, yếu đuối, Ngài yêu bạn với tất cả những nỗi khổ, bất toàn của bạn. Điều quan trọng là bạn phải chạy đến với ngài và thưa với Ngài là bạn yêu mến Ngài. Vì Chúa Giêsu là tình yêu và chúng ta có bổn phận yêu mến Ngài."   

Sưu tầm


Không được mở

-Có hai anh chị nọ, mới cưới nhau về được khoảng một tuần, anh nói với vợ rằng,

    --Xin em hứa với anh là đừng bao giờ mở cái hộp này ra, bao lâu anh đang còn sống.

    --Người vợ gật gù đồng ý.

    --Sau bốn mươi năm sống chung, gia đình rất hạnh phúc. Một hôm ông đi vắng, bà ở nhà một mình, tò mò lấy cái hộp từ dưới chân giường ra, không hiểu là ông đã giấu cái gì trong hộp. Người vợ nghĩ rằng đã sống với nhau bốn mươi năm, cái gì cũng biết hết rồi, ngoài trừ cái hộp này.

    --Bà liền mở hộp ra xem, và trong hộp có năm vỏ bia, và một trăm hai mươi lăm đồng, năm chục xu. Bà nghĩ rằng chỉ có vậy thôi mà sao ông bí mật thế.

    --Khi Ông đi làm về, bà liền đến tự thú với ông. Và bà hỏi ông rằng, tại sao trong hộp lại có năm vỏ bia? Ông trả lời, năm vỏ bia là tượng trưng cho mỗi lần tôi làm lỗi với bà, thì tôi uống một lon. Người vợ thấy vậy cũng vui vui, vì nghĩ rằng, sống với nhau bốn mươi năm, mà ông chỉ làm lỗi với mình chỉ có năm lần, kể cũng qúa ít.

    --Bà tiếp, vậy còn một trăm hai mươi lăm đồng, và năm chục xu thì sao?

    --Ông đáp, "thì là tiền bán vỏ lon bia chứ gì. "

    --Bà.........."ố trời ơi!!!!!"

    Là con người "nhân vô thập toàn," ai trong chúng ta cũng có những khuyết điểm và tính mê nết xấu. Không nhiều thì ít, không nặng thì nhẹ. Thánh Phaolô đã phải thốt lên rằng: "Điều tôi muốn làm thì lại không làm, còn điều tôi không muốn làm thì tôi lại làm" (Roma 7:15). Thân xác thì nặng nề, vì thế, chúng ta không thể nào tránh làm những điều mất lòng Chúa. Ai cũng muốn làm điều lành điều thiện, nhưng lắm lúc không làm được, còn điều xấu điều ác thì tự nhiên xúc phạm hằng ngày. Tuy nhiên, cũng không phải vì thế mà chúng ta nản chí thoái lòng. Trái lại, chúng ta phải cậy trông vào Chúa và Đức Mẹ nhiều hơn nữa. Vì "khi chúng ta yếu đuối, chính là lúc chúng ta mạnh mẽ".

    Chúng ta không phải là thần thánh, mà cho dù là thần thánh đi nữa thì các Ngài vẫn có một thân xác đầy yếu đuối và giòn mỏng. Không phải các Ngài không có lầm lỗi như chúng ta, mà trái lại, có nhiều vị trước đó còn tội lỗi hơn chúng ta nữa. Điển hình như thánh Augustinô, một chàng trai phong lưu giang hồ, có cả con rơi con rụng; thánh Phaolô, một thanh niên hăng say bắt đạo Chúa; chị Maria Magdalêna, một thiếu phụ bị bắt qủa tan phạm tội ngoại tình. Hay còn nhiều vị khác tượng tự như vậy. Chúng ta thử nghĩ xem, là người tội lỗi như vậy làm sao họ có thể mang danh hiệu là thánh? Có phải người đời chỉ đặt lên và gọi cho luôn miệng chăng? Không phải vậy, tuy rằng có nhiều vị thánh trong cuộc sống dĩ vãng chẳng tốt lành gì, nhưng các ngài được trao tặng danh hiệu là Thánh ngay từ giây phút các ngài biết sám hối, nhận ra mình là con người tội lỗi, bỏ đi những thú vui ăn chơi đàng điếm, để quay trở về với đàng chính nẻo ngay. Trở về với Chúa bằng một con tim chỉ biết rung động trước tình yêu Thiên Chúa và tha nhân. Điều này cho thấy, dù chúng ta có tội lỗi đến đâu đi nữa, chúng ta cũng có thể nên thánh thiện, nếu chúng ta biết sám hối trở về với Chúa.

    Tầm Xuân, CMC


Dĩ đức báo oán

    Trong trận chiến tranh cách mạng Hoa kỳ, tại Pensylvania, mục sư Peter Miller rất được cộng đồng ái mộ. Nhưng trong xóm gần khu nhà thờ có một người láng giềng rất oán ghét và nhiều lần nhục mạ mục sư. Anh ta lại là người phản quốc nên bị tòa án Philadelphia kết án tử hình. Nghe tin ấy mục sư Miller vội vàng đi bộ tìm đại tướng George Washington xin ân xá cho tên tử tội. Đại tướng trả lời:

    -Tôi tiếc không thể thỏa đáp thỉnh nguyện của mục sư mà tha bổng cho người bạn thân của mục sư.

    - Đại tướng bảo là bạn thân của tôi à? Phải nói anh ta là một kẻ thù đê hèn nhất của tôi trên đời nầy?

    - Mục sư nói sao? Mục sư phải lội bộ cả 60 dặm để xin ân xá cho một kẻ thù? Thế thì là một chuyện khác, tôi vì mục sư ân xá cho phạm nhân.

    Cầm tờ giấy ân xá của tướng Washington ký, mục sư Miller tức tốc cuốc bộ 15 dặm để đến pháp trường. Thoạt trông thấy mục sư, tên tử tội bảo:

    - Kìa, tên Peter Miller đã lội bộ từ Ephrata đến đây đặng trả thù ta bằng cách khoái chí chứng kiến cảnh ta bị xử treo!

    Anh ta vừa dứt lời, thì mục sư Miller cũng vừa vạch được đám đông tới nơi, trao tận tay anh ta tờ ân xá của đại tướng Washington.

    Mục sư Peter Miller thi hành đúng phương châm dĩ đức báo oán theo gương cao cả của Đức Chúa Giêsu. Nhưng Đấng Cứu Thế đã đi một bước xa hơn, chẳng những cầu xin sự ân xá cho kẻ thù, mà chính Ngài chịu chết để đền tội cho những kẻ phản bội. Kinh thánh chép: "Vả, họa mới có kẻ chịu chết vì người nghĩa, dễ thường cũng có kẻ bằng lòng chết vì người lành. Nhưng Đức Chúa Trời tó lòng yêu thương của Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội thì Đấng Christ chúng ta chịu chết" (Rô 5.7,8).

    Ngàl đã vì những kẻ vả trên má Ngài kẻ đâm gươm vào sườn Ngài cho cả kẻ đóng đinh Ngài mà chịu đóng đinh trên thập tự. Ngài chết cho nhóm môn đệ trung thành, mà cũng chết cho tên môn đệ phản trắc Giuđa íchcariốt. Chúa dạy đạo"đức báo oán " như vài giáo chủ khác, nhưng Ngài giảng cách có thẩm quyền, vì chính Ngài đã thực hành đạo ấy.

    Vì thế nên Đức Chúa Giêsu đã bảo các môn đệ Ngài rằng" Các ngươi có nghe lời phán rằng. Hãy yêu kẻ lân cận và hãy ghét kẻ thù nghịch mình. Song ta nói cùng các ngươi rằng: Hãy yêu kẻ thù nghịch và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các ngươi" (Ma 5.43,44). Kẻ tiểu nhân tìm sự khoái trá trong sự phục thù, nhưng người quân tử tìm sự vui thỏa trong sự tha thứ. Người Ba Tư có câu ngạn ngữ. "Trong sự tha thứ có niềm vui mà người ta không tìm lại được trong sự phục thù" . Baccon cũng nhận định tác động đê tiện hóa của hận thù và tính chất thăng hoa củûa lòng khoan hồng, nên viết. "Phục thù một người mới là ngang hàng với kẻ thù, nhưng bỏ qua được mối hận mới là cao thượng hơn cừu địch".

Sưu tầm


Nhớ công ơn thầy

    Một ngày nọ, James A. Mitchener, một nhà văn danh tiếng của Hoa kỳ, được tổng thống Eisenhower mời dự một dạ tiệc tại tòa Bạch ốc ở Hoa Thịnh Đốn. Nhưng nhà văn viết thư từ chối, lời lẽ đại khái nói:

    Thưa tổng thống, ba ngày trước được thư tổng thống, tôi lại được một trường trung học nhỏ mời dự bữa ăn tối, và nhân dịp tôi được nói ít lời để tỏ lòng biết ơn một vị giáo sư đã dạy tôi ở ban trung học, là người tôi hết sức kính mến. Tôi nghĩ rằng, trong buổi dạ tiệc ở dinh tổng thống, tôi có mặt hay không cũng không quan trọng gì, nhưng nếu tôi vắng mặt ở buổi tiếp tân của trường trung học ở đây, tôi chắc giáo sư của tôi sẽ buồn lắm.

    Khi nhận được thư từ chối, tổng thống Eisenhower liền trả lời rằng:

    Trong một đời người, chúng ta có thể có đến mười lăm hay mười sáu ông tổng thống, nhưng không dễ gì có được một vi giáo sư đáng kính mến như vậy.

    Thê gian này đây những trò lừa thầy phản bạn, nhưng cao quý thay còn có những ngườl như James A Mitchener còn nhớ đến thầy và biết ơn thầy. Lời Chúa dạy. "Hãy nhớ những người dắc dẫn mình đã truyền đạo Đức Chúa Trời cho mình, hãy nghĩ xem sự cuối cùng đời họ là thể nào, và học đòi đức tin họ" (Hê 13.7).3.

Sưu tầm


Một giải pháp cho nền hoà bình thế giới

    Vương quốc Fanxica là một đất nước thái bình, thịnh vượng.

    Nhà vua và hoàng hậu lại có diễm phúc sinh được hai hoàng tử khôi ngô tuấn tú, văn võ song toàn và có khí phách dũng cảm của bậc anh hùng. Hai vị hoàng tử nầy lại thương yêu hoà hợp với nhau, đêm ngày gắn bó với nhau như hình với bóng.

    Trong khi đó, vua nước láng giềng tên là Faroux, là một người cực kỳ nham hiểm và ác độc, nuôi mối căm thù truyền kiếp với vua Fanxica. Lòng căm thù của ông lại càng dâng cao khi thấy vua Fanxica có hai hoàng tử khôi ngô tuấn tú, vũ dũng hơn người, trong khi mình thì không có lấy một mụn con. Vì thế, ông rắp tâm hạ sát hai vị hoàng tử kia cho bằng được.

    Vua Faroux biết hai vị hoàng tử thường hay vào rừng săn bắn, nên vua cho người mai phục, giăng bẫy bắt được hoàng tử em là Faram.

    Sau khi hay tin em mình mất tích trong rừng, hoàng tử anh một mình một ngựa xông xáo vào rừng tìm em. Không ngờ chính anh cũng bị vua Faroux giăng bẫy bắt được   

    Tên vua độc ác giam hai anh em vào hai ngục tối biệt lập nên hai hoàng tử không hề hay biết gì về số phận của người kia.

    Theo thông lệ hàng năm, vào dịp sinh nhật của vua, vua cho tổ chức những cuộc quyết đấu giữa những con ác thú, để chúng phanh thây xé xác nhau làm trò vui cho quan quân và dân chúng.Năm nay, thay vì cho ác thú đấu nhau, nhà vua ác độc bắt hai tù nhân vạm vỡ khoẻ mạnh, mỗi người mang một bộ da sư tử trên mình, đeo thêm mặt nạ sư tử, và buộc họ phải quyết đấu cho đến khi một trong hai người phải chết. Ai sống sót sẽ được trả tự do.

    Cả đấu trường hò la vang dậy khi quân lính dẫn hai đấu thủ mặc lốt sư tử bước ra. Với thanh mã tấu trên tay, hai con người lốt sư tử xông vào nhau chiến đấu vô cùng ác liệt như hai ác thú say mồi. Đám đông cổ võ hò la vang trời dậy đất.Cuộc chiến kéo dài hơn cả tiếng đồng hồ mà vẫn bất phân thắng bại. Cả hai đấu thủ mệt nhoài, mình mẩy hai người đều đầy thương tích máu me, nhưng không ai chịu nhường ai. Mỗi người đều dốc hết toàn lực để hạ đối thủ, để dành sự sống, để được trả tự do, để khỏi làm nô lệ suốt đời. Chỉ có chiến thắng hay là chết!

    Thế rồi đấu thủ cao người hơn lao tới như báo vồ mồi, vung đao chém xoạc mặt đối phương, làm rơi mặt nạ sư tử, để lộ ra một khuôn mặt... rất thân quen !Anh kinh hoàng tột độ! Thanh mã tấu trên tay rơi xuống. Anh giật bỏ mặt nạ của mình ra. Hai người ồ lên kinh ngạc. Họ bàng hoàng nhận ra nhau. Không ai xa lạ, họ chính là hai anh em ruột thịt, hai hoàng tử con vua Fanxica bị vua Faroux bắt cóc.Họ lao vào nhau, ôm chầm lấy nhau khóc nức nở. Họ đâu ngờ rằng đối thủ mà họ quyết tâm tiêu diệt cho bằng được lại là người anh em rất thân yêu.

    Nước mắt tuôn tràn hoà chung với máu.

    Hai con người bầm dập, mình mẩy đầy máu me ôm nhau khóc tức tưởi. Khóc vì đã coi nhau như kẻ thù, đã đấu tranh với nhau như ác thú; khóc vì đã gây cho nhau bao vết thương đau. Họ vẫn đứng đó, ôm nhau khóc tức tưởi trước hàng ngàn cặp mắt bàng hoàng kinh ngạc của mọi người.

    Hình ảnh hai anh em ruột thịt giao đấu với nhau một mất một còn trong câu chuyện trên đây là một minh hoạ cho tấn thảm kịch đau thương vẫn diễn ra hằng ngày giữa cộng đồng nhân loại. Ngay giờ đây, nhiều nơi trên thế giới cũng đang xảy ra những cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn y như thế.

    Chính ma quỷ thù nghịch với Thiên Chúa, cũng giống như ông vua Faroux độc ác kia, đã trùm lên con người lốt sư tử, lốt chó sói. “Người là chó sói của người - homo homini lupus”. Vì thế, con người không còn nhận ra nhau là anh em cùng loài; mà xem người khác như là kẻ thù cần tiêu diệt để dành lấy sự sống cho mình.

    Đứng trước thảm cảnh đó, mọi cố gắng xây dựng hoà bình của con người, của các tổ chức quốc tế đều không thể dập tắt hận thù và chiến tranh.Khi hai bên đã say máu chiến tranh, nếu có người tước súng đạn của họ đi, thì đôi bên sẽ chiến đấu với nhau bằng dao rựa, mã tấu... Nếu tịch thu dao rựa, mã tấu, thì đôi bên sẽ dùng gậy gộc gạch đá để huỷ diệt nhau; Có tịch thu hết gậy gộc gạch đá thì đôi bên có thể tấn công nhau bằng nắm đấm, dùng răng để cắn xé nhau…

    Vậy phải làm thế nào để chấm dứt chiến tranh, tái lập hoà bình cho nhân loại?

    Muốn làm cho đôi bên tự động ngưng chiến và làm hòa lại với nhau thì giải pháp tốt nhất không phải là tước bỏ khí giới mà là khai hoá cho đôi bên biết rằng: đối thủ của họ không là ai khác mà chính là người anh em ruột thịt con cùng một cha.

    Chính Vua Giê-su đến thế gian để thực hiện điều đó. Ngài tuyên bố trước toà Philatô: "Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật". Sự thật quan trọng nhất của Chúa Giê-su là soi sáng cho mọi người biết Thiên Chúa là Người Cha rất yêu thương và tất cả nhân loại là con cái của Ngài và là anh chị em ruột thịt với nhau. Với sự thật nầy, mặt nạ da thú đã bị tước bỏ đi, để lộ khuôn mặt rất thân thương của người anh em.

    Mừng lễ Chúa Giê-su Vua, chúng ta hãy cầu xin cho mọi người trên khắp thế giới được đón nhận sự thật cao đẹp do Chúa Giê-su mang đến. Chỉ có sự thật tuyệt vời nầy mới có thể giải thoát nhân loại khỏi hận thù chiến tranh, khỏi cảnh huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt. Chỉ có sự thật nầy mới là động cơ xây dựng thế giới trở thành một đại gia đình huynh đệ.

    LM. Inhaxiô Trần Ngà


Cảm thông

Ngày lễ thánh Stêphanô năm 1958, tức là hôm sau ngày lễ Giáng Sinh và cũng chỉ một tuần sau khi ngài được bầu làm Giáo Hoàng, Đức Thánh Cha Gioan 23 đi thăm các tù nhân ở nhà tù Regina Coeli tai Roma.

Ban quản trị nhà tù đã chuẩn bị một nơi đặc biệt để Đức Thánh Cha gặp gỡ các tù nhân. Nơi đó chia làm hai phần. Phần gần khán đài gồm những tù nhân mà ban quản trị nghĩ là tiến bộ trên con đường phục thiện. Đức Thánh Cha có thể đến gần những người này, bắt tay họ. Còn xa phía sau là những tù nhân khác bị ngăn chận trong hàng rào song sắt to.

Thấy thế Đức Thánh Cha bảo: “Xin làm ơn mở cửa, đừng rào tôi ngăn cách xa họ”. Nhân viên khám vâng lời đến mở cửa và Đức Thánh Cha Gioan 23 đã đi vào giữa họ và nói: “Các bạn không đến thăm tôi được, vậy tôi đến thăm các bạn đây”. Và ngài bắt đầu thân mật kể cho họ nghe ấn tượng không hay mà ngài có từ lúc còn bé, khi một người bà con gần của ngài bị bắt ở tù một tháng vì đã đi săn bắn không có giấy phép.

Thái độ hiền từ và sự chú ý ân cần đặc biệt của Đức Thánh Cha đối với các tù nhân đã làm họ rơi nước mắt và vỗ tay hoan hô ngài.

Lúc đó người ta nghe được các nhân viên cải huấn nói với nhau: “Với cách đó, ngài có thể quét sạch tội ác khỏi đất này”.

Kính thưa quí vị.

Chúa Giêsu xuống thế làm người, tự xưng mình là kẻ hiền lành và khiêm nhượng thật trong lòng, là mục tử nhân từ, là co chiên hiền lành bị dẫn đến lò sát sinh mà không than van một lời.

Nhưng chính sự hiền lành đó là sức mạnh của Thiên Chúa. Không phải sức mạnh chuyển núi dời non, mà là sức mạnh cải hóa lòng người, sức mạnh thay đổi thế giới.

Chính sự hiền từ, cảm thông, yêu thương mới cảm hóa được người khác. Thánh Francois de Sale đã nói: “Với một muỗng đường, chúng ta có thể bắt được nhiều ruồi hơn là với một thùng dấm”.

Lạy Chúa:

Chúa đã cứu độ thế giới bằng tình thương. Chúa đã đem lửa yêu thương đến thề gian và muốn ngọn lửa ấy cháy lên trong lòng mọi người và bùng lên khắp thế giới.

Xin cho chúng con biết dùng tình yêu, thương, sự cảm thông và hòa dịu để sống với nhau. Trước tiên giữa những người trong gia đình chúng con, rồi đến những người chung quanh chúng con.

Chính sự yêu thương hòa dịu là đường để đi vào tâm tư người khác, để hiểu nhau hơn và xây dựng một môi trường cởi mở, biết nâng đỡ nhau, tha thứ cho nhau.

Xin cho chúng con biết sống tinh thần tám mối phúc thật Chúa đã rao giảng, nhất là phúc cho những người hiền lành, phúc cho những ai biết thương người, phúc cho những sứ giả hòa bình, để trần gian không còn ích kỷ, để tất cả mọi người biết tôn trọng lẫn nhau và biết sống vì hạnh phúc của anh chị em mình.

Chúng con cầu xin Chúa.

Xin Chúa nhậm lời chúng con.

Sưu tầm


Chúc phúc kẻ thù

 Trong thời bắt đạo ở Tây Ban Nha, một vị linh mục bị đưa ra pháp trường để xử tử.  Trước khi bị xử tử, cha muốn chúc lành cho họ trước

Tôi muốn ban phép lành cho anh. Xin anh tháo giây cho tay tôi được tự do.

Tên đao phủ cắt giây, nhưng đồng thời cũng dùng gươm để cắt luôn tay ngài.

Ban phép lành cho chúng tao đi.

Trước sự kinh ngạc của những người chung quanh, Ngài vẫn ban phúc lành cho họ trong khi những dòng máu trong thân thể Ngài nhỏ xuống đất cho tới khi Ngài ngã xuống chết."

Sưu tầm