Truyện Minh Hoạ - Gia Đình |
8 Lần Nói Dối Trong Cuộc Đời Người Mẹ Thuở nhỏ, gia đình
cậu rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi cơm đủ ăn, mẹ lấy cơm ở trong chén
mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói! -
Lần nói dối đầu tiên của Mẹ. Sưu tầm Sáu bí quyết đề trở thành người vợ tốt Luôn nói rõ ràng những gì mình muốn / để chồng có chút tự do / biết chăm sóc bản thân thật tốt...,là những cách rất đơn giản để bạn "giữ" chồng, thay vì lúc nào cũng phải lo canh chừng anh ấy. Dưới đây là 6 lời khuyên của các chuyên gia tâm lý, giúp bạn trở thành một người vợ hạnh phúc. 1. Đừng cố gắng thay đổi chồng. Bạn cằn nhằn không ngớt khi thấy chồng bỏ quần áo trên nền nhà, rồi cau có, kêu ca khi anh ấy đi chơi, thay vì cùng bạn nấu nướng và vui đùa cùng các con? Và rồi lần sau, tất cả lại diễn ra y như vậy. Theo các chuyên gia tâm lý, bạn không thể thay đổi được người khác, mà chỉ có thể thay đổi được chính mình và cách bạn phản ứng với những việc xung quanh. Vì thế, bạn hãy bình tĩnh trước những thói quen không tốt (theo bạn) của chồng và tìm ra cách khắc phục, hơn là cằn nhằn để mong thay đổi chúng. Chẳng hạn, bạn hãy sắm một cái hòm mây để đựng đồ cần giặt và để ở nơi dễ thấy để chồng để quần áo bẩn, thay vì càu nhàu khi anh ấy vứt lung tung. 2. Nói rõ ràng những gì mình muốn. Bạn từng nghe nói rằng đàn ông không có khả năng "đọc - hiểu" tâm lý phụ nữ tốt, đúng không? Vậy thì bạn cũng đừng hy vọng người mà bạn chung sống hiểu bạn đủ, để biết bạn muốn gì. Hãy nói rõ những điều bạn muốn, đừng lập lờ và mong chờ chồng sẽ đoán đúng ý mình. 3. Nói "cảm ơn". Bạn hãy biến điều này thành một thói quen. Nói "cảm ơn anh" khi anh ấy đưa các con đến trường, phơi quần áo hay nấu một bữa sáng đặc biệt. Điều này cho thấy bạn đánh giá cao những việc làm của anh ấy. 4. Để chồng có thời gian được tự do Ai cũng cần một chút thời gian cho chính mình, để thư giãn, để đọc muốn cuốn sách hay tham gia các hoạt động xã hội với bạn bè. Nếu chồng bạn thích chơi gôn, nhưng bạn không thích, đừng cấm đoán anh ấy. Bạn hãy tạo điều kiện để anh ấy "nuôi dưỡng" các mối quan hệ bạn bè của mình, cũng như bạn thích có thời gian với các cô bạn gái vậy. 5. Làm cho anh ấy thấy bạn luôn coi trọng chồng Những bon chen trong cuộc sống, ganh đua trong công việc, đôi khi cũng khiến người đàn ông của bạn mệt mỏi, nản chí. Hãy để ngôi nhà ấm áp và tiếng cười trẻ thơ trong trẻo khơi lại cảm giác bình yên và hạnh phúc của anh ấy. Bạn cũng nên tạo ra những khoảng thời gian riêng tư để hai người trò chuyện, chăm sóc nhau. Quan tâm đến công việc và những sở thích của chồng bằng cách lắng nghe và để bạn đời biết anh ấy là người quan trọng đối với bạn và anh ấy xứng đáng để bạn luôn cố gắng trở thành một người vợ tốt hơn. 6. Tự chăm sóc bản thân thật tốt Rất nhiều bà vợ mải chăm chồng, chiều con, nhưng lại quên mất chính mình. Mỗi ngày, bạn hãy tự chăm sóc bản thân bằng việc tập thể dục, ăn uống điều độ, cũng như luôn giữ thái độ lạc quan. Khi tự tin về chính mình, bạn sẽ truyền đi cho người khác thông điệp "tôi đẹp, tôi đáng được trân trọng". Chồng bạn cũng sẽ thấy tự hào và yêu vợ hơn. Vương Linh Vợ chồng xích mích đòi ly dị, vì một con ruồi! Con Ruồi Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu. Vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân của những việc tày đình. Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó! Tôi ốm. Điều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra cho những người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi một ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly, có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, "đẹp" kinh khủng! Thế là mọi chuyện bắt đầu. Tôi vốn rất kỵ ruồi, cũng như gián, chuột, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dơ bẩn đó. Tối đang nằm mà nghe tiếng chuột bò sột soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế nào tôi cũng vùng dậy lùng sục, đuổi đánh cho kỳ được. Bằng không thì cứ gọi là thức trắng đêm. Vậy mà bây giờ, một trong những thứ tôi sợ nhất, lại nhảy tót vào ly sữa tôi đang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi. Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt trong ly kia, tôi lại chẳng đã nuốt một con khác vào bụng. Mới nghĩ đến đó, tôi đã phát nôn. Thấy tôi khạc nhổ luôn mồm, vợ tôi bước lại, lo lắng hỏi: “Sao vậy anh?” Tôi hất đầu về phía ly sữa đặt trên bàn: “Có người chết trôi kia kìa!” Vợ tôi cầm ly sữa lên: “Chết rồi! Ở đâu vậy cà?” - “Còn ở đâu ra nữa! - Tôi nhấm nhẳng - Chứ không phải em nhặt con ruồi bỏ vào ly cho anh à!” Vợ tôi nhăn mặt: “Anh đừng có nói oan cho em! Chắc là nó mới sa vào!” - “Hừ, mới sa hay sa từ hồi nào, có trời mà biết!” Vì tôi đang ốm, nên vợ tôi không muốn cãi cọ, cô ta nhận lỗi: “Chắc là do em bất cẩn. Thôi để em pha cho anh ly khác.” Tôi vẫn chưa nguôi giận: “Em có pha ly khác thì anh cũng đã nuốt con ruồi vào bụng rồi!” Vợ tôi trố mắt: “Nó còn trong ly kia mà!” - “Nhưng mà có tới hai con lận. Anh uống một con rồi.” - “Anh thấy sao anh còn uống?” - “Ai mà thấy!” - “Không thấy sao anh biết có hai con?” Tôi tặc lưỡi: “Sao lại không biết? Uống vô khỏi cổ họng, nghe nó cộm cộm là biết liền.” Vợ tôi bán tính bán nghi. Nhưng vì tôi đang ốm, một lần nữa, cô ta sẵn sàng nhận khuyết điểm: “Thôi, lỗi là do em bất cẩn! Để em...” Tôi là tôi chúa ghét cái kiểu nhận lỗi dễ dàng như vậy. Do đó, tôi nóng nảy cắt ngang: “Hừ, bất cẩn, bất cẩn! Sao mà em cứ bất cẩn cả đời vậy?” Vợ tôi giật mình: “Anh bảo sao? Em làm gì mà anh gọi là bất cẩn cả đời?” - “Chứ không phải sao?” - “Không phải!” À, lại còn bướng bỉnh! Tôi nheo mắt: “Chứ hôm trước, ai ủi cháy cái quần của anh?” - “Thì có làm, phải có sai sót chứ? Anh giỏi, sao anh chẳng ủi lấy mà cứ đùn cho em!” - “Ái chà chà, cô nói với chồng cô bằng cái giọng như thế hả? Cô nói với người ốm như thế hả? Cô bảo tôi lười chảy thây chứ gì? Cô so sánh tôi với khúc gỗ phải không? Ái chà chà...” Thấy tôi kết tội ghê quá, vợ tôi hoang mang: “Em đâu có nói vậy!” - “Không nói thì cũng như nói! Cô tưởng cô giỏi lắm phỏng? Thế tháng vừa rồi, ai làm cháy một lúc hai cái bóng đèn, tháng trước nữa, ai phơi quần áo bị đánh cắp mà không hay? Cô trả lời xem!” Vợ tôi nhún vai: “Anh lôi những chuyện cổ tích ấy ra làm gì? Hừ, anh làm như anh không bất cẩn bao giờ vậy! Anh có muốn tôi kể ra không? Tháng trước, ai mở vòi nước, quên tắt, để cho nước chảy ngập nhà? Anh hay tôi? Rồi trước đó nữa, ai làm mất chìa khóa tủ, phải cạy cửa ra, mới lấy được đồ đạc?” Tôi khoát tay: “Nhưng đó là những chuyện nhỏ nhặt! Còn cô, năm ngoái, cô lấy mấy triệu cho bạn bè mượn, bị nó gạt mất, sao cô không kể luôn ra?” - “Chứ còn anh, sao anh không kể chuyện anh đi coi đá gà, bị mất xe? Rồi năm ngoái, ai nhậu xỉn, bị giật mất điện thoại?” Cứ như thế, như có ma xui quỉ khiến, hai vợ chồng thi nhau lôi tuột những chuyện đời xửa đời xưa của nhau ra và thay nhau lên án đối phương, không làm sao dừng lại được. Tôi quên phắt là tôi đang ốm. Vợ tôi cũng vậy. Chúng tôi mải mê vận dụng trí nhớ vào việc lùng sục những khuyết điểm tầng tầng lớp lớp của nhau. Và thật lạ lùng, có những chuyện tưởng đã chìm lấp từ lâu dưới bụi thời gian, tưởng không tài nào nhớ nổi, thế mà bây giờ chúng lại hiện về rõ mồn một và chen nhau tuôn ra cửa miệng. Từ việc tôi ngủ quên tắt tivi, đến việc vợ tôi mua phải cá ươn, từ việc tôi bỏ đi chơi ba ngày liền, không về nhà, đến việc vợ tôi đi dự sinh nhật bạn đến mười hai giờ khuya v.v... Chúng tôi thẳng tay quậy đục ngầu quá khứ của nhau và vẽ lên trước mặt mình một bức tranh khủng khiếp về đối tượng. Trời ơi! Thế mà trước nay, tôi vẫn sống chung với con người tệ hại đó! Thật không thể tưởng tượng nổi! Tôi cay đắng nhủ thầm và bùng dậy quyết tâm phá vỡ cuộc sống đen tối đó. Tôi đập tay xuống bàn, kết thúc cuộc tranh cãi: “Thôi, tra khảo hành hạ nhau thế, đủ rồi! Tóm lại, là tôi hiểu rằng tôi không thể sống chung với cô được nữa! Tôi ngán đến tận cổ rồi! Vợ tôi lạnh lùng: “Tùy anh!” Câu đáp cộc lốc của vợ không khác gì dầu đổ vào lửa. Tôi nghiến răng: “Được rồi! Cô chờ đấy! Tôi làm đơn xin ly hôn ngay bây giờ!” Tôi lập tức ngồi vào bàn và bắt đầu viết đơn. Ngòi bút chạy nhoáng nhoàng trên giấy với tốc độ 100km/giờ. Viết và ký tên mình xong, tôi đẩy tờ đơn đến trước mặt vợ. Cô ta cầm bút ký rẹt một cái, thậm chí không thèm liếc qua xem tờ đơn viết những gì. Thế là xong! Tôi tặc lưỡi và thở ra, không hiểu là thở phào hay thở dài. Cuộc đời cứ như xi-nê-ma, nhưng biết làm thế nào được! Ký tên xong, vợ tôi đứng lên và cầm lấy ly sữa. - “Cô định làm gì đấy?” - “Đem đổ đi, chứ làm gì!” - “Không được! Để ly sữa đấy cho tôi! Tôi phải vớt con ruồi ra, gói lại, đem đến tòa án làm bằng cớ!” Đặt ly sữa xuống bàn, vợ tôi lẳng lặng đi vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại. Trong khi đó, tôi hì hục lấy muỗng vớt con ruồi ra. Tôi ngắm con ruồi nằm bẹp dí trên đầu muỗng và có cảm giác là lạ. Tôi đưa con ruồi lên sát mắt, lấy tay khảy nhẹ và điếng hồn nhận ra đó là một mẩu lá trà. Nguyễn Nhật Ánh Trách nhiệm của người chồng trong tội phá thaiHành động nạo thai, phá thai luôn luôn để lại dấu vết đau thương trong lòng người mẹ can tội giết chính đứa con của mình. Vết thương kín ẩn nằm sâu nơi ký ức người mẹ. Có người mẹ tìm được an ủi và quân bình sau khi xưng thú tội lỗi và thổ lộ tâm can. Nhưng có nhiều người mẹ mang gánh nặng ray rứt suốt cuộc đời. Thông thường, việc phá tan im lặng đến từ phía người mẹ, người vợ. nhiều hơn là từ phía người cha, người chồng. Sau đây là chứng từ ăn năn thống hối của ông Michel - người Pháp - về hành động phá thai của hiền thê xảy ra cách đây 20 năm.
Đúng thật là tôi thuộc về thành phần những người - càng ngày càng đông - tỏ ra ân hận về một vụ phá thai. Cũng đúng thật là tôi hoàn toàn đồng ý với những người này vì nghĩ rằng đó là một giải pháp tốt cho một hoàn cảnh không đợi không chờ, bất ngờ xảy đến cho chúng tôi. Lúc ấy, mang thai đặt nặng vấn đề vì cả hai chúng tôi còn quá trẻ và đang theo đuổi bút nghiên đèn sách. Lúc ấy, người ta trình bày cho chúng tôi thấy rằng phá thai là một giải pháp tân tiến và thực tiễn. Thế nhưng, chuyện xảy ra sau đó lại chứng minh hoàn toàn trái ngược. Cái vụ phá thai đã đưa đẩy chúng tôi vào một vòng vây kéo theo không biết bao nhiêu hệ lụy đáng buồn. Khi tôi đến thăm hiền thê tôi nơi dưỡng-đường - bởi vì chính tôi đồng ý với nàng về vụ phá thai - tôi tự cảm thấy vô cùng xấu hổ thẹn thùng. Tôi cảm thấy nàng thật sự ghê tởm tôi. Những tháng ngày kế tiếp sau vụ phá thai, quả là cuộc sống khốn khổ cho cả hai vợ chồng trẻ. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn kinh hoàng tự hỏi: ”Làm sao chúng tôi đã có thể thoát ra khỏi cái vòng vây đau thương ấy!” Thế rồi, kể từ khi chúng tôi bắt đầu công khai nói về cái vụ phá thai ấy thì chúng tôi mới khám phá ra rằng có rất nhiều đôi vợ chồng khác đã không thể nào hàn gắn cái vết thương mình là thủ phạm can tội giết chết bào thai trong dạ. Chúng tôi đau đớn nhận ra quả thật chúng tôi lầm lẫn cách nặng nề. Thật là sai lầm lớn lao khi nghĩ rằng có thể giải quyết vấn đề bằng cách hy sinh mạng sống của một trong những đứa con của chúng tôi. Cái vụ phá thai ấy có lẽ là cái thất bại riêng tư bi thảm nhất của cuộc đời tôi trong tư cách là cha, là chồng, và là một người đàn ông! Tôi muốn gào to nói lớn cho mọi người đàn ông khác hiểu rằng họ cũng nắm giữ vai trò quan trọng, một trách nhiệm to lớn trong các vụ phá thai. Tôi nghĩ rằng viên đạn bắn chết bào thai nằm về phía người đàn ông. Phá thai không phải chỉ thuần túy là vấn đề của người đàn bà. Khi lắng nghe tiếng nói của giới phụ nữ, người ta đau đớn khám phá ra: ”Sở dĩ người đàn bà phải đi đến quyết định phá thai là do lỗi của người đàn ông. Người đàn ông đã hèn nhát phủi tay trốn tránh trách nhiệm!” Đã đến lúc phải công khai nói rõ những gì xảy ra sau một vụ phá thai. Phải nói đến 4 sự thật liên quan đến vấn đề phá thai. Hiển nhiên là rất nhiều phụ nữ, nhiều bạn trẻ, nhưng cũng có rất nhiều đàn ông sống thật đau thương cái thảm họa phá thai. Và đây là lý do thúc bách cần phải ra khỏi cái im lặng nặng nề. Phải mổ tung cái ung nhọt phá thai gây nhức nhối. Tôi thành thật thú nhận rằng trên con đường chữa lành, thật rất khó đối với người cha khi phải để tang cho một đứa con bị giết chết khi còn là bào thai trong dạ mẹ. Thế nhưng tất cả chúng ta - với tư cách là tín hữu Công Giáo - không bao giờ nên quên rằng trên con đường thống hối để được chữa lành, phải khẩn cầu ơn thánh THIÊN CHÚA. Chính Đức Chúa GIÊSU KITÔ ban cho chúng ta ơn thánh này. Chính Đức Chúa GIÊSU KITÔ Phục Sinh trả lại cho gia đình thân yêu của chúng ta An Bình và Hy Vọng. ... ”Nghe đây, lũ dân u mê dại dột, có mắt mà không thấy, có tai mà chẳng nghe. Đến Ta là THIÊN CHÚA mà các ngươi cũng không kính sợ sao? .Vì trong dân Ta, có những kẻ gian ác, luôn rình rập như thể đánh chim, chúng gài bẫy bắt người. Tựa chiếc lồng đầy chim, nhà chúng đầy lừa đảo. Nhờ đó, chúng đã thành kẻ cả giàu sang. Chúng phương phi đẫy đà. Tội ác của chúng không sao lường nổi. Chúng không tôn trọng công lý, coi thường quyền lợi kẻ mồ côi, miễn sao chúng được lợi. Chúng không xử công minh cho kẻ khó nghèo. Những chuyện như thế đó, Ta lại không trừng phạt, một dân như vậy đó, Ta không trả thù sao? Những chuyện kinh khiếp và ghê tởm đã xảy ra trong xứ này: Ngôn sứ thì tuyên sấm điều gian dối, tư tế thì trục lợi. Vậy mà dân Ta lại ưa thích! Nhưng khi mọi chuyện đến hồi kết liễu, các ngươi sẽ làm gì?” (Giêrêmia 5,21-22/26-31). (”Il Est Vivant” Le Mensuel Catholique pour la Mission, n. 270, Avril 2010, trang 16) Nữ tu Jean Berchmans Minh Nguyệt
Một cậu bé mời
mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ
đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo
viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ với vẻ bề ngoài của mẹ
mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần
toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại
sao bị vết sẹo lớn vậy. Hoathuytinh.com
"Mỗi ngày một lần
con hãy dành lời khen tặng vài người. Mỗi năm một lần con hãy xem mặt
trời mọc. Nhìn thẳng vào mắt mọi người và nói "cảm ơn" càng nhiều càng
tốt, càng nhiều càng hay. Sưu tầm
Andy ngồi trên
tuyết, cậu bé thấy lạnh hơn từng giây một. Andy không đi ủng - thứ mà
người ta vẫn thường đi trên tuyết vào mùa đông. Cậu bé không thích ủng
và dù sao cậu bé vẫn không có ủng cơ mà. Đôi giày vải, mỏng dính, mòn
vẹt mà Andy đang mang đã có vài lỗ thủng và chúng không thể làm được
việc là giữ ấm cho đôi chân cậu bé. Hoathuytinh.com
Trong thành phố nọ
có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái
chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng,
quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống
nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi. Hoathuytinh.com Tôi tìm một ghế trống trong công viên dưới những tán cây liễu khẳng khiu để gặm nhắm cái cảm giác ê chề về cuộc đời, về cái thế giới như đang vùi dập đời tôi.
Và như thể tất cả
những điều đó chưa đủ làm tôi khổ sở, một đức bé chạy đến hỗn hễn, mệt
nhoài vì chơi đùa, nghiêng đầu nói: "Chị nhìn xem em tìm được cái gì".
Trong tay nó, một bông hoa tơi tả tội nghiệp với những đài hoa nhăn nhúm
vì không đủ nước và ánh sáng. Để thằng bé mang ngay cái hoa tàn đi và
trở lại với cuộc chơi của nó, tôi cười gượng và xua tay. Sưu tầm 9 Không cho người làm vợTrong đời sống hôn nhân, phụ nữ chính là người nuôi dưỡng và giữ gìn hạnh phúc. Và bạn đừng bỏ qua 9 nguyên tắc dưới đây nếu muốn làm được điều đó.
1. Không nhượng bộ: Một chuyện tày
trời mà phụ nữ không ai chịu nổi là người chồng thiếu thủy
chung. Song bạn hãy tha thứ cho anh ấy nếu chồng bạn nhận lỗi và
hứa sẽ không tái phạm. Sưu tầm |