Truyện Minh Hoạ - Gia Đình

8 Lần Nói Dối Trong Cuộc Đời Người Mẹ

Thuở nhỏ, gia đình cậu rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi cơm đủ ăn, mẹ lấy cơm ở trong chén mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói! - Lần nói dối đầu tiên của Mẹ.

Khi cậu lớn dần lên, người mẹ tảo tần tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến những vùng đầm hồ ven đô mò thêm ít cua, ốc về cho con. Món canh cua đồng thật ngon. Khi các con xì xụp ăn, mẹ ngồi một bên rệu rã với chút rau khoai luộc. Khi cậu đưa bát để xin thêm ít cơm, mẹ húp nốt những mạnh cặn canh cuối cùng. Cậu xót xa, liền lấy chén canh đổ vào bát mẹ. Mẹ không ăn, lại chan trả về bát cậu. Mẹ bảo: mẹ không thích ăn cua, chỉ vì không muốn cơm mới bị lẫn với chỗ canh thừa - Lần thứ hai Mẹ nói dối !

Lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí cho cậu bé và anh chị, vừa làm thợ may, mẹ vừa đến Hợp tác xã nhận vỏ hộp diêm về nhà ngồi cặm cụi mà dán vào mỗi tối. Một buổi tối đông, nửa đêm cậu bé tỉnh giấc, thấy mẹ vẫn còng lưng dán vỏ bao diêm bên cạnh chiếc đèn dầu nhợt nhạt. Cậu bé nói: Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa mà. Mẹ chỉ cười: Con cứ ngủ đi, mẹ bị mất ngủ nên không buồn ngủ - Mẹ lần thứ ba nói dối !

Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ làm, cả đêm trước hì hụi nấu trõ xôi Đỗ, để sáng dậy con ăn như chúng bạn vẫn kháo nhau. Đúng vào mùa hạ, trời nắng khét tóc, mẹ mong ngóng từng khắc phía ngoài phòng thi. Tiếng chuông hết giờ đổ vang. Mẹ dang rộng cánh tay ôm đứa con trai bé nhỏ, trong tay mẹ là bình trà pha sẵn mẹ đã ướp hoa từ độ tuần trước. Nhìn thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt lấp lánh mồ hôi của mẹ, cậu bé liền đưa bình trà nhỏ bằng thủy tinh nhỏ trong suốt, một trong những thứ tài sản quý giá nhất trong nhà, mời mẹ uống. Mẹ bảo: Mẹ đợi con, vừa được bác đứng cạnh mời uống rồi, con uống đi, mẹ không khát - Lần thứ tư Mẹ nói dối !

Sau khi Cha lâm bệnh qua đời, mẹ vừa làm mẹ vừa làm cha. Vất vả với chút thu nhập ít ỏi từ nghề may vá, tần tảo ngày này qua tháng khác. Có chú Lý ngồi sửa đồng hồ dưới chân cây cột điện đầu ngõ biết chuyện, việc lớn việc nhỏ chú đều tìm cách qua giúp một tay. Từ chuyển than, gánh nước, giúp ít tiền cho gia đình cậu bé tội nghiệp. Con người gắn bó trước lâu rồi cũng sinh cái tình, huống chi mẹ cảm động trước tình cảm chân thành, chất phác của chú Lý lắm. Hàng xóm láng giềng biết chuyện đều khuyên mẹ tái giá, để có người san sẻ. Nhưng qua nhiều năm mẹ vẫn vậy, kiên quyết ko đi bước nữa. Mọi người có khuyên mẹ thì mẹ bảo: các con còn bé, nhỡ phải chịu điều tiếng gì, mà tôi cũng coi chu Lý như là anh em trong nhà cả thôi - Mẹ nói dối lần thứ năm !

Sau khi anh chị cậu tốt nghiệp đại học đi làm. Mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn tiếp tục làm những việc lặt vặt ở chợ, nhưng một thân một mình, cũng có tuổi, mẹ mắt đã kém, chân tay cũng còn dẻo dai như trước, việc cũng dần ít đi. Các con biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo: các con mới ra đời, cần nhiều khoản chi tiêu, nào có đầy đặn gì. Mà mẹ bây giờ tháng đi chợ cũng có thiếu gì tiền cả. Cứ cầm lấy - Lần thứ sáu mẹ nói dối !

Cậu bé ở lại trường dạy 2 năm, sau đó thi đỗ học bổng học thạc sỹ ở một trường đại học danh tiếng của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp cậu ở lại làm việc tại một công ty chuyên về nghiên cứu. Khi đã có chút điều kiện. Cậu bé muốn đưa mẹ qua Mỹ sống để phụng dưỡng. Nhưng không hiểu mẹ nghe đâu, rằng công việc của con trai cần sự tập trung cao, chẳng có nhiều thời gian, mà thủ tục mọi thứ sang Mỹ rất tốn kém, phức tạp. Mẹ nghe vậy, nhất quyết từ chối: tao sống ở đây nó quen rồi, tao không đi đâu cả. Dù đêm đêm mẹ ở một mình, mắt mẹ mờ đi vì thương nhớ đứa con trai bé nhỏ của mình đã xa cách bao lâu - Mẹ lại một lần nữa nói dối !

Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng bệnh, phải vào viện điều trị. Khi con trai đáp máy bay từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ đã già và yếu lắmi. Nhìn mẹ bị bệnh tật dày vò đến chết đi sống lại, thấy con trai đau đớn vì thương xót mẹ. Mẹ mở mắt, cố gượng thều thào bảo cậu: Con đừng lo, mẹ chẳng đau chút nào đâu con...

Và đây là lần nói dối cuối cùng của MẸ

Sưu tầm


Sáu bí quyết đề trở thành người vợ tốt

Luôn nói rõ ràng những gì mình muốn / để chồng có chút tự do / biết chăm sóc bản thân thật tốt...,là những cách rất đơn giản để bạn "giữ" chồng, thay vì lúc nào cũng phải lo canh chừng anh ấy.

Dưới đây là 6 lời khuyên của các chuyên gia tâm lý, giúp bạn trở thành một người vợ hạnh phúc.

1. Đừng cố gắng thay đổi chồng.

Bạn cằn nhằn không ngớt khi thấy chồng bỏ quần áo trên nền nhà, rồi cau có, kêu ca khi anh ấy đi chơi, thay vì cùng bạn nấu nướng và vui đùa cùng các con? Và rồi lần sau, tất cả lại diễn ra y như vậy.

Theo các chuyên gia tâm lý, bạn không thể thay đổi được người khác, mà chỉ có thể thay đổi được chính mình và cách bạn phản ứng với những việc xung quanh.

Vì thế, bạn hãy bình tĩnh trước những thói quen không tốt (theo bạn) của chồng và tìm ra cách khắc phục, hơn là cằn nhằn để mong thay đổi chúng. Chẳng hạn, bạn hãy sắm một cái hòm mây để đựng đồ cần giặt và để ở nơi dễ thấy để chồng để quần áo bẩn, thay vì càu nhàu khi anh ấy vứt lung tung.

2. Nói rõ ràng những gì mình muốn.

Bạn từng nghe nói rằng đàn ông không có khả năng "đọc - hiểu" tâm lý phụ nữ tốt, đúng không?

Vậy thì bạn cũng đừng hy vọng người mà bạn chung sống hiểu bạn đủ, để biết bạn muốn gì.

Hãy nói rõ những điều bạn muốn, đừng lập lờ và mong chờ chồng sẽ đoán đúng ý mình.

3. Nói "cảm ơn".

Bạn hãy biến điều này thành một thói quen. Nói "cảm ơn anh" khi anh ấy đưa các con đến trường, phơi quần áo hay nấu một bữa sáng đặc biệt. Điều này cho thấy bạn đánh giá cao những việc làm của anh ấy.

4. Để chồng có thời gian được tự do

Ai cũng cần một chút thời gian cho chính mình, để thư giãn, để đọc muốn cuốn sách hay tham gia các hoạt động xã hội với bạn bè.

Nếu chồng bạn thích chơi gôn, nhưng bạn không thích, đừng cấm đoán anh ấy.

Bạn hãy tạo điều kiện để anh ấy "nuôi dưỡng" các mối quan hệ bạn bè của mình, cũng như bạn thích có thời gian với các cô bạn gái vậy.

5. Làm cho anh ấy thấy bạn luôn coi trọng chồng

Những bon chen trong cuộc sống, ganh đua trong công việc, đôi khi cũng khiến người đàn ông của bạn mệt mỏi, nản chí.

Hãy để ngôi nhà ấm áp và tiếng cười trẻ thơ trong trẻo khơi lại cảm giác bình yên và hạnh phúc của anh ấy.

Bạn cũng nên tạo ra những khoảng thời gian riêng tư để hai người trò chuyện, chăm sóc nhau.

Quan tâm đến công việc và những sở thích của chồng bằng cách lắng nghe và để bạn đời biết anh ấy là người quan trọng đối với bạn và anh ấy xứng đáng để bạn luôn cố gắng trở thành một người vợ tốt hơn.

6. Tự chăm sóc bản thân thật tốt

Rất nhiều bà vợ mải chăm chồng, chiều con, nhưng lại quên mất chính mình.

Mỗi ngày, bạn hãy tự chăm sóc bản thân bằng việc tập thể dục, ăn uống điều độ, cũng như luôn giữ thái độ lạc quan.

Khi tự tin về chính mình, bạn sẽ truyền đi cho người khác thông điệp "tôi đẹp, tôi đáng được trân trọng".

Chồng bạn cũng sẽ thấy tự hào và yêu vợ hơn.

Vương Linh


Vợ chồng xích mích đòi ly dị, vì một con ruồi!

Con Ruồi

          Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu. Vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân của những việc tày đình.

          Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó!

          Tôi ốm. Điều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra cho những người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi một ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly, có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, "đẹp" kinh khủng!

          Thế là mọi chuyện bắt đầu.

          Tôi vốn rất kỵ ruồi, cũng như gián, chuột, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dơ bẩn đó. Tối đang nằm mà nghe tiếng chuột bò sột soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế nào tôi cũng vùng dậy lùng sục, đuổi đánh cho kỳ được. Bằng không thì cứ gọi là thức trắng đêm.

Vậy mà bây giờ, một trong những thứ tôi sợ nhất, lại nhảy tót vào ly sữa tôi đang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi. Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt trong ly kia, tôi lại chẳng đã nuốt một con khác vào bụng. Mới nghĩ đến đó, tôi đã phát nôn.

          Thấy tôi khạc nhổ luôn mồm, vợ tôi bước lại, lo lắng hỏi: “Sao vậy anh?

          Tôi hất đầu về phía ly sữa đặt trên bàn: “Có người chết trôi kia kìa!

          Vợ tôi cầm ly sữa lên: “Chết rồi! Ở đâu vậy cà?

- “Còn ở đâu ra nữa! - Tôi nhấm nhẳng - Chứ không phải em nhặt con ruồi bỏ vào ly cho anh à!

          Vợ tôi nhăn mặt: “Anh đừng có nói oan cho em! Chắc là nó mới sa vào!

- “Hừ, mới sa hay sa từ hồi nào, có trời mà biết!

          Vì tôi đang ốm, nên vợ tôi không muốn cãi cọ, cô ta nhận lỗi: “Chắc là do em bất cẩn. Thôi để em pha cho anh ly khác.

          Tôi vẫn chưa nguôi giận: “Em có pha ly khác thì anh cũng đã nuốt con ruồi vào bụng rồi!

          Vợ tôi trố mắt: “Nó còn trong ly kia mà!

- “Nhưng mà có tới hai con lận. Anh uống một con rồi.

- “Anh thấy sao anh còn uống?

- “Ai mà thấy!

- “Không thấy sao anh biết có hai con?

          Tôi tặc lưỡi: “Sao lại không biết? Uống vô khỏi cổ họng, nghe nó cộm cộm là biết liền.

          Vợ tôi bán tính bán nghi. Nhưng vì tôi đang ốm, một lần nữa, cô ta sẵn sàng nhận khuyết điểm: “Thôi, lỗi là do em bất cẩn! Để em...”

          Tôi là tôi chúa ghét cái kiểu nhận lỗi dễ dàng như vậy. Do đó, tôi nóng nảy cắt ngang: “Hừ, bất cẩn, bất cẩn! Sao mà em cứ bất cẩn cả đời vậy?

          Vợ tôi giật mình: “Anh bảo sao? Em làm gì mà anh gọi là bất cẩn cả đời?

- “Chứ không phải sao?

- “Không phải!

          À, lại còn bướng bỉnh! Tôi nheo mắt: “Chứ hôm trước, ai ủi cháy cái quần của anh?

- “Thì có làm, phải có sai sót chứ? Anh giỏi, sao anh chẳng ủi lấy mà cứ đùn cho em!

- “Ái chà chà, cô nói với chồng cô bằng cái giọng như thế hả? Cô nói với người ốm như thế hả? Cô bảo tôi lười chảy thây chứ gì? Cô so sánh tôi với khúc gỗ phải không? Ái chà chà...”

          Thấy tôi kết tội ghê quá, vợ tôi hoang mang: “Em đâu có nói vậy!

- “Không nói thì cũng như nói! Cô tưởng cô giỏi lắm phỏng? Thế tháng vừa rồi, ai làm cháy một lúc hai cái bóng đèn, tháng trước nữa, ai phơi quần áo bị đánh cắp mà không hay? Cô trả lời xem!

          Vợ tôi nhún vai: “Anh lôi những chuyện cổ tích ấy ra làm gì? Hừ, anh làm như anh không bất cẩn bao giờ vậy! Anh có muốn tôi kể ra không? Tháng trước, ai mở vòi nước, quên tắt, để cho nước chảy ngập nhà? Anh hay tôi? Rồi trước đó nữa, ai làm mất chìa khóa tủ, phải cạy cửa ra, mới lấy được đồ đạc?

          Tôi khoát tay: “Nhưng đó là những chuyện nhỏ nhặt! Còn cô, năm ngoái, cô lấy mấy triệu cho bạn bè mượn, bị nó gạt mất, sao cô không kể luôn ra?

- “Chứ còn anh, sao anh không kể chuyện anh đi coi đá gà, bị mất xe? Rồi năm ngoái, ai nhậu xỉn, bị giật mất điện thoại?

          Cứ như thế, như có ma xui quỉ khiến, hai vợ chồng thi nhau lôi tuột những chuyện đời xửa đời xưa của nhau ra và thay nhau lên án đối phương, không làm sao dừng lại được.

Tôi quên phắt là tôi đang ốm.

Vợ tôi cũng vậy.

Chúng tôi mải mê vận dụng trí nhớ vào việc lùng sục những khuyết điểm tầng tầng lớp lớp của nhau. Và thật lạ lùng, có những chuyện tưởng đã chìm lấp từ lâu dưới bụi thời gian, tưởng không tài nào nhớ nổi, thế mà bây giờ chúng lại hiện về rõ mồn một và chen nhau tuôn ra cửa miệng. Từ việc tôi ngủ quên tắt tivi, đến việc vợ tôi mua phải cá ươn, từ việc tôi bỏ đi chơi ba ngày liền, không về nhà, đến việc vợ tôi đi dự sinh nhật bạn đến mười hai giờ khuya v.v... Chúng tôi thẳng tay quậy đục ngầu quá khứ của nhau và vẽ lên trước mặt mình một bức tranh khủng khiếp về đối tượng.

          Trời ơi! Thế mà trước nay, tôi vẫn sống chung với con người tệ hại đó! Thật không thể tưởng tượng nổi! Tôi cay đắng nhủ thầm và bùng dậy quyết tâm phá vỡ cuộc sống đen tối đó. Tôi đập tay xuống bàn, kết thúc cuộc tranh cãi: “Thôi, tra khảo hành hạ nhau thế, đủ rồi! Tóm lại, là tôi hiểu rằng tôi không thể sống chung với cô được nữa! Tôi ngán đến tận cổ rồi!

          Vợ tôi lạnh lùng: “Tùy anh!

          Câu đáp cộc lốc của vợ không khác gì dầu đổ vào lửa. Tôi nghiến răng: “Được rồi! Cô chờ đấy! Tôi làm đơn xin ly hôn ngay bây giờ!

          Tôi lập tức ngồi vào bàn và bắt đầu viết đơn. Ngòi bút chạy nhoáng nhoàng trên giấy với tốc độ 100km/giờ.

          Viết và ký tên mình xong, tôi đẩy tờ đơn đến trước mặt vợ. Cô ta cầm bút ký rẹt một cái, thậm chí không thèm liếc qua xem tờ đơn viết những gì.

          Thế là xong! Tôi tặc lưỡi và thở ra, không hiểu là thở phào hay thở dài. Cuộc đời cứ như xi-nê-ma, nhưng biết làm thế nào được!

          Ký tên xong, vợ tôi đứng lên và cầm lấy ly sữa.

- “Cô định làm gì đấy?

- “Đem đổ đi, chứ làm gì!

- “Không được! Để ly sữa đấy cho tôi! Tôi phải vớt con ruồi ra, gói lại, đem đến tòa án làm bằng cớ!” 

          Đặt ly sữa xuống bàn, vợ tôi lẳng lặng đi vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại. Trong khi đó, tôi hì hục lấy muỗng vớt con ruồi ra.

          Tôi ngắm con ruồi nằm bẹp dí trên đầu muỗng và có cảm giác là lạ. Tôi đưa con ruồi lên sát mắt, lấy tay khảy nhẹ và điếng hồn nhận ra đó là một mẩu lá trà.

Nguyễn Nhật Ánh


Trách nhiệm của người chồng trong  tội phá thai

Hành động nạo thai, phá thai luôn luôn để lại dấu vết đau thương trong lòng người mẹ can tội giết chính đứa con của mình. Vết thương kín ẩn nằm sâu nơi ký ức người mẹ. Có người mẹ tìm được an ủi và quân bình sau khi xưng thú tội lỗi và thổ lộ tâm can. Nhưng có nhiều người mẹ mang gánh nặng ray rứt suốt cuộc đời.

Thông thường, việc phá tan im lặng đến từ phía người mẹ, người vợ. nhiều hơn là từ phía người cha, người chồng.

Sau đây là chứng từ ăn năn thống hối của ông Michel - người Pháp - về hành động phá thai của hiền thê xảy ra cách đây 20 năm.

 

http://tonggiaophanhue.net/home/images/stories/gioang/pha%20thai%20-%20250.jpg 

Đúng thật là tôi thuộc về thành phần những người - càng ngày càng đông - tỏ ra ân hận về một vụ phá thai. Cũng đúng thật là tôi hoàn toàn đồng ý với những người này vì nghĩ rằng đó là một giải pháp tốt cho một hoàn cảnh không đợi không chờ, bất ngờ xảy đến cho chúng tôi.

Lúc ấy, mang thai đặt nặng vấn đề vì cả hai chúng tôi còn quá trẻ và đang theo đuổi bút nghiên đèn sách.

Lúc ấy, người ta trình bày cho chúng tôi thấy rằng phá thai là một giải pháp tân tiến và thực tiễn. Thế nhưng, chuyện xảy ra sau đó lại chứng minh hoàn toàn trái ngược.

Cái vụ phá thai đã đưa đẩy chúng tôi vào một vòng vây kéo theo không biết bao nhiêu hệ lụy đáng buồn. Khi tôi đến thăm hiền thê tôi nơi dưỡng-đường - bởi vì chính tôi đồng ý với nàng về vụ phá thai - tôi tự cảm thấy vô cùng xấu hổ thẹn thùng. Tôi cảm thấy nàng thật sự ghê tởm tôi.

Những tháng ngày kế tiếp sau vụ phá thai, quả là cuộc sống khốn khổ cho cả hai vợ chồng trẻ. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn kinh hoàng tự hỏi: ”Làm sao chúng tôi đã có thể thoát ra khỏi cái vòng vây đau thương ấy!”

Thế rồi, kể từ khi chúng tôi bắt đầu công khai nói về cái vụ phá thai ấy thì chúng tôi mới khám phá ra rằng có rất nhiều đôi vợ chồng khác đã không thể nào hàn gắn cái vết thương mình là thủ phạm can tội giết chết bào thai trong dạ.

Chúng tôi đau đớn nhận ra quả thật chúng tôi lầm lẫn cách nặng nề. Thật là sai lầm lớn lao khi nghĩ rằng có thể giải quyết vấn đề bằng cách hy sinh mạng sống của một trong những đứa con của chúng tôi.

Cái vụ phá thai ấy có lẽ là cái thất bại riêng tư bi thảm nhất của cuộc đời tôi trong tư cách là cha, là chồng, và là một người đàn ông!

Tôi muốn gào to nói lớn cho mọi người đàn ông khác hiểu rằng họ cũng nắm giữ vai trò quan trọng, một trách nhiệm to lớn trong các vụ phá thai. Tôi nghĩ rằng viên đạn bắn chết bào thai nằm về phía người đàn ông. Phá thai không phải chỉ thuần túy là vấn đề của người đàn bà. Khi lắng nghe tiếng nói của giới phụ nữ, người ta đau đớn khám phá ra: ”Sở dĩ người đàn bà phải đi đến quyết định phá thai là do lỗi của người đàn ông. Người đàn ông đã hèn nhát phủi tay trốn tránh trách nhiệm!”

Đã đến lúc phải công khai nói rõ những gì xảy ra sau một vụ phá thai. Phải nói đến 4 sự thật liên quan đến vấn đề phá thai. Hiển nhiên là rất nhiều phụ nữ, nhiều bạn trẻ, nhưng cũng có rất nhiều đàn ông sống thật đau thương cái thảm họa phá thai. Và đây là lý do thúc bách cần phải ra khỏi cái im lặng nặng nề. Phải mổ tung cái ung nhọt phá thai gây nhức nhối.

Tôi thành thật thú nhận rằng trên con đường chữa lành, thật rất khó đối với người cha khi phải để tang cho một đứa con bị giết chết khi còn là bào thai trong dạ mẹ. Thế nhưng tất cả chúng ta - với tư cách là tín hữu Công Giáo - không bao giờ nên quên rằng trên con đường thống hối để được chữa lành, phải khẩn cầu ơn thánh THIÊN CHÚA. Chính Đức Chúa GIÊSU KITÔ ban cho chúng ta ơn thánh này. Chính Đức Chúa GIÊSU KITÔ Phục Sinh trả lại cho gia đình thân yêu của chúng ta An Bình và Hy Vọng.

... ”Nghe đây, lũ dân u mê dại dột, có mắt mà không thấy, có tai mà chẳng nghe. Đến Ta là THIÊN CHÚA mà các ngươi cũng không kính sợ sao? .Vì trong dân Ta, có những kẻ gian ác, luôn rình rập như thể đánh chim, chúng gài bẫy bắt người. Tựa chiếc lồng đầy chim, nhà chúng đầy lừa đảo. Nhờ đó, chúng đã thành kẻ cả giàu sang. Chúng phương phi đẫy đà. Tội ác của chúng không sao lường nổi. Chúng không tôn trọng công lý, coi thường quyền lợi kẻ mồ côi, miễn sao chúng được lợi. Chúng không xử công minh cho kẻ khó nghèo. Những chuyện như thế đó, Ta lại không trừng phạt, một dân như vậy đó, Ta không trả thù sao? Những chuyện kinh khiếp và ghê tởm đã xảy ra trong xứ này: Ngôn sứ thì tuyên sấm điều gian dối, tư tế thì trục lợi. Vậy mà dân Ta lại ưa thích! Nhưng khi mọi chuyện đến hồi kết liễu, các ngươi sẽ làm gì? (Giêrêmia 5,21-22/26-31).

(”Il Est Vivant” Le Mensuel Catholique pour la Mission, n. 270, Avril 2010, trang 16)

Nữ tu Jean Berchmans Minh Nguyệt


Tình mẹ

 Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ với vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.

Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp vì sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo.

"Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.

Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm."
đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.

Hoathuytinh.com


Lời cha khuyên

 "Mỗi ngày một lần con hãy dành lời khen tặng vài người. Mỗi năm một lần con hãy xem mặt trời mọc. Nhìn thẳng vào mắt mọi người và nói "cảm ơn" càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng hay.

Đối xử với mọi người như con muốn được họ đối xử như vậy. Kết thân với những người bạn mới nhưng trân trọng những người bạn cũ. Hay giữ những bí mật .

Phải biết can đảm đừng bao giờ lừa gạt, dừng tự lừa dối mình. Học cách lắng nghe, đừng làm ai mất hy vọng, vì có nhiều người chỉ sống được nhờ vào hy vọng, con ạ.

Đừng hành động khi con đang giận dữ, phải giữ tư thế đàng hoàng. Muốn đến một nơi nào đó thì phải có mục đích và tự tin rồi hãy đi. Hãy sẵn sàng thua một trận đánh nhỏ để thắng một trận chiến. Đừng bao giờ ngồi lê đôi mách. Cẩn thận với những người không còn gì để mất.

Khi gặp một việc khó khăn, con hãy làm như không thể thất bại. Hãy học cách trả lời "không" một cách dứt khoát. Đừng mong cuộc đời đối xử sòng phẳng với con. Đừng đánh giá thấp sức mạnh của sự tha thứ. Hãy mạnh dạn trong cuộc sống. Hãy tiếc những điều mình chưa làm được chứ đừng tiếc những điều đã làm xong. Đừng tập thói trì hoãn công việc, hãy làm ngay những việc phải làm. Đừng sợ phải nói "Tôi không biết", "Xin lỗi" và "Rất tiếc".

Hãy yêu thương tất cả mọi người, dù đó là kẻ thù của con. Phải biết im lặng đúng lúc, đúng chỗ và phải biết tha thứ, con của ta ạ..."

Sưu tầm


Giáng sinh ấm

Andy ngồi trên tuyết, cậu bé thấy lạnh hơn từng giây một. Andy không đi ủng - thứ mà người ta vẫn thường đi trên tuyết vào mùa đông. Cậu bé không thích ủng và dù sao cậu bé vẫn không có ủng cơ mà. Đôi giày vải, mỏng dính, mòn vẹt mà Andy đang mang đã có vài lỗ thủng và chúng không thể làm được việc là giữ ấm cho đôi chân cậu bé.

Andy đã ngồi trên tuyết thật là lâu rồi. Và dù cố đến mấy, cậu bé vẫn không thể nghĩ ra được món quà Giáng sinh cho Mẹ. Cậu bé buồn bã lắc đầu " Vô ích thôi, dù rằng mình có nghĩ ra món quà gì, mình cũng không có tiền mà ."

Từ khi bố Andy mất 3 năm về trước, gia đình cậu bé suy sụp nặng nề. Ban đêm Mẹ cậu làm việc ở bệnh viện, nhưng với đồng lương ít ỏi chỉ đủ mấy mẹ con sống tạm qua ngày. Chúng còn nhỏ lắm, chẳng biết có nghĩ ra món quà gì để tặng Mẹ hay không. Thật không công bằng, bây giờ đã là chiều tối đêm Giáng sinh mà cậu bé vẫn ngồi đây, chẳng thể nghĩ được điều gì cả.

Chú chùi những giọt nước mắt, Andy đứng dậy đi xuống phố - nơi có rất nhiều cửa hàng. Cuộc sống thật khó khăn khi mà cậu bé mới 6 tuổi và không có bố, đặc biệt là khi mà người ta cần một người đàn ông để tâm sự. Andy đi từng cửa hàng này sang cửa hàng khác, nhìn vào từng cửa sổ rực rỡ một. Mọi thứ đều đẹp và ngoài khả năng của cậu. Trời đã bắt đầu tối, Andy buồn bã định quay về nhà thì bỗng nhiên cậu bé nhìn thấy một vật gì đó ánh lên trong tuyết. Andy cúi xuống: 1 đồng xu nhỏ bóng loáng dưới đất. Hẳn chưa ai có cảm giác được giàu có như là Andy cảm thấy vào lúc ấy.

Khi Andy nắm chặt "kho tàng mới nhặt được " của mình, cậu bé cảm thấy như có hơi ấm chạy qua cơ thể, và cậu mạnh dạn bước vào cửa hàng đầu tiên, niềm hân hoan của Andy ngay lập tức bị đóng băng lại khi từng nhân viên bán hàng bảo với cậu rằng chẳng thể làm gi với đồng xu nhỏ xíu đó. Cậu bé đi ra, nhìn thấy một của hàng hoa, Andy liều đứng lại xếp hàng

Khi người chủ cửa hàng hỏi Andy cần gì, cậu bé đưa một đồng u và e dè hỏi liệu mình có thể mua được 1 bông hoa tặng Mẹ trong đêm Giáng sinh với đồng xu nhỏ xíu này không, người chủ cửa hàng nhìn Andy, đặt tay lên vai cậu bé và nói :" Đợi một chút, con trai, để ta xem có thể làm gì cho con."

Khi đứng chờ, Andy ngắm những bông hoa tuyệt đẹp và cậu đã hiểu vì sao Mẹ cậu cũng như bao người phụ nữ khác lại thích hoa đến thế.

Tiếng đóng cửa sớm khi người khách cuối cùng rời khỏi cửa hàng đã đưa cậu quay về với hiện thực. Còn lại một mình trong cửa hàng, Andy bắt đầu cảm thấy cô đơn và hoảng sợ. Bỗng người chủ cửa hàng lại đi ra.

Trước mắt cậu bé là 12 bông hổng đỏ thắm, cuống dài, lá xanh cùng với những bông hoa gì đó trắng, nhỏ li ti, được bọc thành một bó có dây nơ màu bạc. Tim Andy ngừng một nhịp khi ông chủ cửa hàng đặt bó hoa vào một chiếc hộp trắng và bảo: "Tất cả là một đồng xu, con trai."

Andy chậm chạp đặt đồng xu vào tay ông chủ cửa hàng. Không thể là thật được! Không ai bán cho cậu cái gì với một đồng xu đâu ! Nhận thấy sự băn khoăn trên mặt cậu bé, ông chủ cửa hàng giải thích: " May mắn là ta có mấy bông hoa bán với giá một đồng xu một bó. Con trai có thích không ? "

Lần này thì Andy không ngần ngại nữa. Ra khỏi cửa hàng, Andy nghe thấy tiếng ông chủ nói với theo :" Giáng sinh vui vẻ, con trai ."

Khi ông chủ cửa hàng quay vào trong nhà, vợ ông hỏi :"ông vừa nói chuyện và đem hoa cho ai thế ?" Nhìn qua cửa sổ và chớp chớp mắt để ngăn không cho nước mắt trào ra, ông chủ cửa hàng khẽ nói :" Một điều thật lạ lùng đã xảy ra. Sáng nay, khi tôi chuẩn bị mở cửa hàng, tôi có cảm giác như ai đang mách bảo mình để sang bên cạnh 12 bông hoa hồng thật đẹp vì đó sẽ là món quà đặc biệt. Tôi đã nghĩ là mình đã tưởng tượng ra, thế nhưng tôi vẫn cứ để 12 bông hồng ra một chỗ. Và ngay lúc nãy, một cậu bé vào cửa hàng và muốn mua hoa để chúc Giáng sinh cho Mẹ chỉ với 1 đồng xu. Nhìn vào cậu bé, tôi thấy tôi của nhiều năm về trước. Tôi đã là một đứa trẻ nghèo khổ không biết mua gì cho Mẹ vào đêm Giáng sinh.
Một người qua đường đã cho tôi 10 dolla không vì lý do gì. Khi tôi nhìn thấy cậu bé tối hôm nay, tôi biết người đã mách bảo tôi là ai....

Tối Giáng sinh ấy, cả gia đình người chủ cửa hàng hoa và cả gia đình Andy nữa, không ai cảm thấy lạnh chút nào....

Hoathuytinh.com


 Ngọn nến không cháy

Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.

Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình.


Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: " Tại sao nến của con lại không cháy?". Bé gái đã đáp rằng: " Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con".
Đến đó thì người cha choàng tỉnh. Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi ông không muốn những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông.

Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười.

Hoathuytinh.com


Món quà ngọt ngào 

Tôi tìm một ghế trống trong công viên dưới những tán cây liễu khẳng khiu để gặm nhắm cái cảm giác ê chề về cuộc đời, về cái thế giới như đang vùi dập đời tôi.

Và như thể tất cả những điều đó chưa đủ làm tôi khổ sở, một đức bé chạy đến hỗn hễn, mệt nhoài vì chơi đùa, nghiêng đầu nói: "Chị nhìn xem em tìm được cái gì". Trong tay nó, một bông hoa tơi tả tội nghiệp với những đài hoa nhăn nhúm vì không đủ nước và ánh sáng. Để thằng bé mang ngay cái hoa tàn đi và trở lại với cuộc chơi của nó, tôi cười gượng và xua tay.

Thay vì quay đi, thằng bé đến ngồi bên cạnh tôi, đưa hoa lên mũi và reo lên sung sướng: "Mùi thơm tuyệt quá, chắc nó là một bông hoa xinh đẹp. Em hái tặng chị đó". Bông hoa đang úa tàn và gần như khô héo trước mắt tôi chẳng còn màu sắc gì rõ ràng ngoài sự trộn lẫn giữa vàng đỏ và cam. Nhưng tôi biết phải nhận nó nếu không thằng bé sẽ chẳng để tôi yên. Tôi đưa tay lên nhận đoá hoa và làu bàu: "Hãy cho chị vậy", nhưng thay vì đặt đoá hoa vào tay tôi, nó để đóa hoa chơi vơi giữa khoảng không một cách vô thức. Chính lúc đó tôi mới nhận ra rằng đứa bé không nhìn thấy được: nó bị mù. Tôi nghe giọng mình run rẩy khi thốt ra lời cảm ơn. Nó mỉm cười và trở lại cuộc chơi, không nhận ra nó đã làm xao động tâm hồn tôi.

Tôi ngồi yên và tự hỏi: làm sao thằng bé thấy được một phụ nữ tội nghiệp dưới tán cây, làm sao nó biết được hoàn cảnh bi đát mà tôi đang buông xuôi. Có lẽ từ trong trái tim đã cho nó ánh sáng thực sự. Bằng đôi mắt của một đứa trẻ mù, cuối cùng tôi đã có thể nhận ra rằng mọi khó khăn không phải trong thế giới này mà ở trong chính bản thân tôi. Và trong tất cả mọi khổ sở tự mình tạo ra đó, chính tôi mới là một kẻ mù lòa. Tôi nguyện phải nhìn thế giới này bằng vẻ đẹp đích thực của nó và trân trọng mỗi phút giây trong đời. Khi đó, tôi đưa đoá hoa lên mũi và tận hưởng mùi hương ngọt ngào của một đoá hoa hồng trinh nguyên.

Sưu tầm


9 Không cho người làm  vợ

Trong đời sống hôn nhân, phụ nữ chính là người nuôi dưỡng và giữ gìn hạnh phúc. Và bạn đừng bỏ qua 9 nguyên tắc dưới đây nếu muốn làm được điều đó.

 1. Không nhượng bộ: Một chuyện tày trời mà phụ nữ không ai chịu nổi là người chồng thiếu thủy chung. Song bạn hãy tha thứ cho anh ấy nếu chồng bạn nhận lỗi và hứa sẽ không tái phạm.
Nhưng để giảm thiểu nguy cơ xảy ra việc anh ấy ngoại tình một lần nữa không phải là dễ. Chính vì thế, bạn hãy có thái độ nhất quán dứt khoát với chuyện đó, để chồng bạn thấy rằng anh ta không được lặp lại. Đừng bao giờ nhượng bộ cho việc chồng ngoại tình nếu không muốn hạnh phúc của vợ chồng bạn tan vỡ.
 2. Không khóc lóc kiểu “mưa bóng mây
”: Có nhiều phụ nữ hơi một chút là khóc sụt sùi trước mặt chồng. Đành rằng đàn ông rất sợ nước mắt phụ nữ nhưng nếu bạn khóc trước mặt chồng thường xuyên sẽ khiến anh ấy thấy đó là chuyện bình thường không cần phải để tâm.
Hãy tập cho mình tính kiềm chế và chỉ nhỏ nước mắt khi không chịu đựng được nữa. Như vậy những giọt nước mắt của bạn thực sự mới có giá trị. Tránh vừa khóc xong đã cười kiểu trẻ con khiến chồng cho rằng chẳng có gì quan trọng trong những giọt nước mắt của vợ.
3. Không luôn miệng kêu mệt mỏi đau ốm: Đàn ông thích che chở cho phụ nữ nhưng chỉ là khi bạn cần thiết. Bạn sẽ khiến chồng mệt mỏi, lo lắng, không yên tâm thậm chí chán nản nếu suốt ngày bạn kêu đau ốm. Nếu thực sự có bệnh, bạn hãy nói với anh ấy và kiên trì chữa chạy. Còn nếu kêu rên chỉ để gây sự chú ý và muốn được chồng quan tâm hơn thì không nên bởi chuyện ấy xảy ra thường xuyên sẽ gây phản ứng ngược.
4. Không quá nguyên tắc: Đương nhiên việc phải rửa tay trước khi ăn, lau chân trước khi vào nhà, để quần áo bẩn vào máy giặt… là đúng. Nhưng nếu bạn cứ kêu la om sòm khi chồng hoặc con trót một lần không làm đúng thì có thể sẽ phá vỡ không khí đầm ấm hạnh phúc của một ngày cuối tuần. Đôi khi, có thể phá vỡ nguyên tắc để chồng con bạn cảm thấy được tự do thoải mái mỗi khi trở về nhà.
5. Không nói nhiều: Có lẽ không người đàn ông nào thấy ưa phụ nữ nói nhiều. Nhất là khi chồng phạm lỗi, bạn đừng bao giờ nhắc đi nhắc lại chuyện ấy để trừng phạt anh ấy. Nếu bạn làm như thế, những lời bạn nói ra chẳng có tác dụng gì mà còn bị chồng cho là người nhỏ nhen. Bạn hãy nói ít và nói những lời có sức mạnh lay chuyển chứ không phải nói cho thỏa cơn tức giận.
6. Không tạm bợ: Việc này với người phụ nữ là tối kỵ. Đã là phụ nữ thì phải chu đáo, chỉn chu. Đừng bao giờ chặc lưỡi thôi ăn tạm thứ này, ngủ tạm chỗ kia… Người đàn ông có vợ là để được ăn những bữa cơm nóng sốt và ngủ trên chiếc giường ấm áp thơm tho. Làm vợ, bạn nhất thiết phải chú ý điều này.
7. Không “ngồi lê đôi mách”: Đương nhiên, cả ngày bạn chỉ lo đến nhà bà hàng xóm để “tâm sự” thì việc nhà bạn sẽ không hoàn thành. Không những thế từ dây cà sang dây muống, bạn sẽ chuốc sai lầm vào thân bởi tính “buôn chuyện” của mình. Và người đàn ông luôn cảm thấy xấu hổ khi có người vợ như thế.
8. Không “cấm vận”: Nếu vợ chồng giận dỗi và bạn từ chối chuyện chăn gối để trừng phạt thì đó là hành động sai lầm. Đương nhiên, lúc giận dỗi bực tức thì chẳng còn tâm trí để làm “chuyện ấy”. Chính vì thế bạn phải tìm cách giảng hòa với chồng để không khí yên bình trở lại chứ không phải là “cấm vận” anh ấy vì đàn ông tối kỵ chuyện đó.
9. Không gây bất hòa với gia đình nhà chồng, nhất là với mẹ chồng vì đàn ông luôn yêu kính mẹ. Các bà vợ nên tìm cách thân thiện với bố mẹ và anh em nhà chồng, đôi khi còn phải nhượng bộ họ ngay cả khi có chuyện không vừa ý xảy ra. Nếu không, cho dù bạn có tỏ ra yêu thương chồng đến mấy thì hạnh phúc gia đình vẫn bị đe dọa bởi anh ấy không thể bỏ bố mẹ anh chị em được và luôn mong bạn hoàn tất chức năng của nàng dâu, người vợ.

Sưu tầm