Truyện Minh Hoạ - Đức Tin |
Nắng mưa là chuyện của Trời. Ấy thế mà vào một năm hạn hán mất mùa, một bác nông phu dám giơ cán cuốc lên Trời gầm thét: - Làm Trời mà không biết điều khiển nắng mưa. Phải chi Trời để tôi điều khiển thời tiết thì tốt biết bao, vì chỉ có nhà nông mới hiểu giá trị của mưa và nắng. Lập tức một tiếng nói từ trời phán ra: - Được rồi! Kể từ nay nhà ngươi được quyền làm mưa làm nắng thay ta. Bác nông phu vui mừng nhận lãnh sứ mạng. Quả thật cây cối mùa màng năm ấy được tốt tươi. Nhưng lạ thay! Đến mùa gặt, lúa không có hạt, cây không có trái. Bỗng từ trời cao có tiếng quen thuộc năm xưa vọng xuống: - Sao? Mưa nắng vừa ý. Vậy mùa màng năm nay thế nào? Bác nông phu buồn bã, thở hắt ra: - Còn tệ hại hơn là mất mùa. Cây cối xanh tươi nhưng vô dụng. Thôi! Tôi xin trả lại phận mưa nắng cho Trời. Lúc đó, Trời mới giải thích: - Con ạ! Mưa nắng thôi chưa đủ, còn cần phải có sấm sét để thanh lọc khí trời, phải có gió bão để rễ cây cắm xuống đất cho chắc và trên hết mọi sự, phải có phép lành của Ta ban. Nhờ đó, cây cối mới đâm bông kết trái được. Làm ông Trời không phải dễ đâu, con ơi! Tiến Sĩ TRẦN AN BÀI
Có một
lần
tôi phải
đi xa tới
1 thành phố
khác xa chỗ
tôi ở
khoảng
1000km, tôi không thể
đi bằng
xe buýt và máy bay thì cũng ngoài khả
năng túi tiền
của
tôi cho phép, thế
là tôi phải
đi bằng
tàu hỏa. Tôi liền tới hàng ghế chờ dành cho hành khách để ngồi chờ và ăn gói bánh vừa mới mua. Tôi vừa ngồi xuống và mở bọc bánh ra định ăn thì bỗng có một người đàn ông tới ngồi kế tôi. Tôi cũng không quan tâm lắm đến chuyện này. Tôi liền thò tay vào trong gói bánh để lấy một miếng bánh ăn thì nguời đàn ông đó cũng lấy một miếng, tôi bắt đầu thấy bực vì cách thể hiện bất lịch sự của ông ta nhưng tôi không lên tiếng; tôi lấy một miếng nữa thì ông ta cũng lấy một miếng nữa, ông ta còn cười với tôi nữa; tôi cầu nguyện rằng Chúa giữ gìn tôi để tôi không quát lên; tôi lấy thêm một miếng,ông ta cũng lấy một miếng, nụ cưòi luôn nở trên mặt ông ta; tôi 1 miếng, ông ta 1 miếng; 1 miếng và 1 miếng, cứ như thế cho đến khi gói bánh chỉ còn là 1 cái bọc không; tôi rất là bực và muốn quát vào mặt ông ta vì ông ta chưa hề hỏi tôi 1 câu mà dám làm như vậy nhưng lúc đó tiếng còi báo hiệu lên tàu vang lên, tôi thầm cảm ơn Chúa vì đã giữ gìn tôi khỏi sự giận dữ đó; người đàn ông đó cũng đi và không quên cười với tôi 1 cái. Tôi liền lên tàu và lấy vé tàu đưa cho anh soát vé nhưng hỡi ôi, gói bánh vừa mới mở của tôi vẫn đang nằm trong túi sách của tôi, tôi làm gì thế này, không phải người đàn ông đó là người bất lịch sự mà tôi, chính tôi mới là người bất lịch sự trong tình huống đó, không phải tôi là nguơi nhịn nhục mà chính ông ta, tôi thực sự rất buồn trong suốt chuyến đi của mình. Chuyện này đã xảy ra cách đây nhiều năm nhưng đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Câu chuyện này luôn nhắc nhở tôi về sự nhịn nhục, tôi thầm cảm ơn Chúa về bài học mà Chúa dành cho tôi. Sưu tầm Chúng ta ai nấy đều biết rằng Đức Chúa Trời yêu thương và rất quan tâm đến chúng ta, Ngài muốn biết tất cả về chúng ta và đặc biệt là đời sống thuộc linh của chúng ta đang tiến triển ra sao,chúng ta sống thế nào,công tác Ngài giao chúng ta đã làm đến đâu,..v...v? Vì thế một ngày kia,Ngài quyết định sai 100 vạn Thiên sứ xuống trần gian để làm một cuộc phỏng vấn.Cuộc phỏng vấn này không chỉ dành cho những Cơ Đốc Nhân không thôi nhưng mà còn dành cho tất cả những người cưa biết đến Chúa.Mỗi Thiên sứ đếu cầm trên tay một bản trắc nghiệm với duy nhất một câu hỏi : " Nếu cho bạn lực chọn thì bạn sẽ lựa chọn con đường nào? (1) Theo Chúa Jesus để được hưởng sự sống đời đời (2) Bước đi con đường rộng để đến sự hư mất đời đời Sau khi thu thập xong các ý kiến,thiên sứ trở về Thiên đàng và tổng hợp lại như sau: - Đối với Cơ Đốc Nhân : 100% chọn câu (1) - Đối với người ngoại : 0% chọn 1 trong 2 đáp án Chú thích:Người ngoại chọn câu không có trong đáp án Họ chọn câu (3) Con đường thứ 3:con đường chính giữa 2 con đường ấy Sau một thời gian,tất cả những người chọn đáp án (3) đều nhận được một bưu thiếp From:Địa ngục " Thưa anh chị em thân mến,cám ơn anh chị em đã không chọn đáp án (1),thực ra nhưanh chị em biết đó,không có con đường thứ 3 nào cả,tôi xin trân trọng báo tin cho anh chị em biết,con đường thứ 3 mà anh chị em đã chọn đó cũng chính là con đường mà đáp án (2) đã đề cập đến." Kí tên Satan. Các bạn ơi,còn 100% người ngoại chưa chọn con đường mà chúng ta đang bước đi(cuối cùng sẽ dẫn đến sự sống đời đời).Vậy mỗi người trong chúng ta hãy đặt câu hỏi "tại sao ?" nhé. Cầu xin ân điển trọn vẹn của Chúa ở cùng mỗi chúng ta để chúng ta có thể hoàn thành những điều Ngài muốn làm trên cuộc đời của chúng ta.Muốn thật hết lòng. Sưu tầm Có một họa sĩ từ lâu anh ôm ấp ước mơ sẽ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Một ngày kia anh bắt tay vào việc ấy. Để tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, anh dựng một khung vẽ 30 mét vuông trên sân thượng một nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ này làm việc miệt mài suốt nửa năm.Chàng ta say mê bức họa đến quên ăn, quên ngủ, anh suy nghĩ rằng khi hòan tất bức tranh, nó sẽ đưa tên tuổi mình sống mãi với thời gian. Một buổi sáng nọ,như thường lệ, anh họa sĩ kia tiếp tục hòan thành những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan, thế mà sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng đến người họa sĩ. Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, anh vẽ và ngắm nhìn thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế anh ta cứ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng rơi tỏm xuống khỏang trống mênh mông từ độ cao trăm mét.nhưng không một ai can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm. Một sự im lặng khủng khiếp trong không gian. Bất chợt có một người đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và vẽ nguệch ngọac lên bức tranh. Một sự tòan mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy.người họai sĩ nổi giận, anh ta đầm đầm lên đùng đùnglao tới bức vẹ, giật cây cọ từ người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận,Tuy nhiên hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người họa sĩ vả giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói:”Trong cuộc đời,chúng ta thường mãi mê phát họa những bức tranh về tương lai”.Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ, nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay sát chân mình.” Sưu tầm Đêm giáng sinh năm ấy trời thật lạnh. Đã mấy ngày liền tuyết rơi liên miên, như hối hả điểm trang cho thành phố vẻ thánh khiết để đón mừng ngày kỷ niệm Chúa Cứu Thế ra đời. Em bé tay ôm bao giấy đầy những hộp diêm, vừa đi vừa cất giọng rao mời. Lạnh thế mà bé phải lê đôi chân trần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của bé sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chân của bé sưng tím cả lên. Bé cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng đôi mắt ngây thơ ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao bé chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến. Càng về đêm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Bé bán diêm thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Bé thèm được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh. Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vút của người mẹ ghẻ, bé rùng mình hối hả bước mau. Được một lát, bé bắt đầu dán mắt vào những ngôi nhà hai bên đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác bé nuốt nước miếng, mắt hoa lên, tay chân run bần bật, bé thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Đưa tay lên ôm mặt, bé thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời…Càng về khuya, tuyết càng rơi nhiều. Bóng tối, cơn lạnh lẫn cơn đói như phủ lên, như quấn vào hình hài nhỏ bé ốm yếu. Bé vào núp bên vỉa hè giữa hai dẫy nhà cao để tránh cơn gió quái ác và tìm chút hơi ấm trong đêm. Ngồi nghỉ một lát, chợt nhớ ra bao diêm, bé lấy ra một cây, quẹt lên để sưởi cho mấy ngón tay bớt cóng. Cây diêm cháy bùng lên thật sáng, thật ấm, nhưng chỉ một lát thì tắt mất, làm bé càng bực mình hơn trước. Bé thử quẹt lên một cây diêm thứ hai. Khi cây diêm cháy bùng lên, bé thấy trước mặt mình một bàn đầy thức ăn, những món đặc biệt của ngày lễ giáng sinh. Bé mừng quá, đưa tay ra chụp lấy thì ngay lúc ấy cây diêm tắt, để lại bé trong bóng tối dầy đặc, với cái lạnh bây giờ càng khủng khiếp hơn. Bé sợ quá, sợ lạnh, sợ tối, vội vàng lấy bao giấy đổ diêm ra hết, rồi cứ quẹt lên từng cây một, hết cây này đến cây khác. Trong ánh sáng của mỗi cây diêm bé thấy mình được về nhà, được gặp lại người mẹ thân yêu. Mẹ âu yếm bế bé đến gần bên lò sưởi, mặc cho bé chiếc áo choàng dài thật ấm, thật đẹp, xong nhẹ nhàng đút cho bé từng miếng bánh ngon. Mẹ trìu mến ôm bé vào lòng, vuốt ve, hỏi han đủ chuyện. Mồi lần que diêm tắt, hình ảnh người mẹ thân yêu tan biến, bé hoảng sợ, vội vàng quẹt lên một que khác, mẹ lại hiện ra. Cứ như thế, tay bé cứ say sưa quẹt hết mớ diêm này đến mớ diêm khác. Rồi như người điên, bé lấy que diêm châm vào cả hộp diêm. Khi ánh lửa bùng lên, bé thấy mẹ cúi xuống bế bé lên, mang bé bay bổng về nơi đầy tiếng hát, đầy những người thân yêu, bé không còn thấy lạnh, thấy đói gì nữa. Sáng hôm sau, những người trong phố tìm thấy em bé đáng thương nằm chết bên cạnh đống diêm vãi tung tóe trong ngõ hẻm. Sưu tầm Ngày xưa, có một cây táo to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày. Một ngày nọ, cậu bé trở lại cây táo với vẽ mặt buồn rầu. Cây táo reo to: - Hãy đến chơi với ta! - Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng. - Rất tiếc là ta không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền. Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên tay và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bả vì cậu bé chẳng quay lại nữa. Một hôm, cậu bé - giờ đã là một chàng trai - trở lại và cây táo vui lắm: - Hãy đến chơi với ta. - Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không? - Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà. Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm, nhưng chàng trai vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã. Một ngày hè nóng bức, chàng trai - bây giờ đã là người có tuổi - quay lại và cây táo vô cùng sung sướng. - Hãy đến chơi với ta. - Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giản một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không? - Hãy dùng thân cây của ta đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản. Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi. Nhiều năm sau, chàng trai quay lại. - Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Ta không còn táo. - Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn! - Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo. - Cháu đã quá già rồi. - Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta - cây táo nói trong nước mắt. - Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chổ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mõi sau những năm đã qua. - Ôi, thế thì cái gốc cây già cội nầy là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta! Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt. Sưu tầm Có 2 người thân với nhau từ nhỏ. Một người tin Chúa Giêxu, còn người kia thì không. Một ngày kia, người bạn không tin Chúa Giêxu chuẩn bị lên tàu cho một cuộc hành trình xa; và người bạn kia thì cảm thấy rằng mình cần phải nói về Chúa Giêxu cho bạn của mình ngay trước cuộc hành trình. "Mình sẽ nói về Chúa cho anh ấy trên đường ra bến cảng", anh hứa với lòng mình. Nhưng khi họ ra đến bến cảng, anh ta vẫn chưa đủ dũng cảm để nói về Chúa Giêxu cho bạn của mình. Sau đó, anh ta lên tàu để nói tạm biệt với bạn của mình và nghĩ: "Khi nào mình mang hành lý lên phòng cho anh ấy, mình nhất định sẽ nói về Chúa Giêxu cho anh ấy." Nhưng thủy thủ tàu đã lấy hành lý và mang lên phòng, cho nên người bạn tin Chúa Giêxu vẫn chưa có cơ hội để thực hiện lời hứa của mình. Cuối cùng, anh ấy quả quyết với chính mình rằng: " Chắc chắn mình sẽ làm chứng cho anh ta ở một chỗ yên tịnh nào đó trước khi tàu nhổ neo." Đột nhiên, thuyền trưởng tàu thông báo rằng tất cả các khách tham quan phải rời khỏi tàu ngay lập tức để con tàu có thể nhổ neo và ra khơi. Hai tháng sau, người bạn tin Chúa Giêxu nhận được thông báo về cái chết ngoài khơi của bạn mình. Sưu tầm Tôi tên là Nguyễn Thị Lan Thu hiện đang sống tại Việt Nam. Tôi muốn lớn tiếng làm chứng về quyền năng của Đức Chúa Trời đã cứu rỗi linh hồn tôi, chữa lành bệnh nan y cho tôi và thân nhân tôi trong khi tình trạng y tế tại quê hương rất hạn chế. Tôi xuất thân từ một gia đình đạo Phật. Cuộc sống tôi có nhiều bất an nên tôi đã đi chùa để cầu khẩn Phật tổ ban bình an cho gia đình tôi. Tôi cũng thấy tương lai mình bất định nên đã đi coi bói. Nhưng gia đình tôi vẫn cứ trải qua nhưng biến động đau lòng như việc cha mẹ tôi ly thân làm tôi rất đau buồn. Từ đó tôi cảm thấy tôn giáo cũ của tôi chẳng giúp ích gì cho tôi nên tôi đã ngưng đi chùa. Tôi có chứng bịnh đau bao tử kinh niên. Cơn đau diễn ra mỗi ngày; mỗi lần ăn cơm thì cơn đau ập đến, đau đến nỗi đi không nỗi. Mỗi lần như vậy tôi chỉ biết khóc. Một ngày nọ có một tôi tớ Chúa đến làm chứng về Chúa cho tôi. Người ấy hỏi là tôi có tin Chúa là Đấng chữa lành không. Khi tôi nghe những lời này thì tôi bật khóc lên và nói rằng tôi tin, trong lúc cơn đau bao tử đang hoành hành cơ thể. Tôi bằng lòng cho người ấy cầu nguyện cho tôi. Sau đó tôi tiếp nhận Chúa vào lòng tôi và tin rằng Ngài sẽ chữa lành mọi bệnh tật cho tôi. Qua ngày sau tôi đi chụp điện lại. Khi có kết quả, bác sĩ nói rằng tôi không có bịnh gì cả. Lúc đó tôi rất vui mừng và cảm tạ Chúa vô cùng. Cơn đau bao tử của tôi hết hẳn từ đó. Ngày qua ngày tôi có kinh nghiệm hơn trong đức tin về quyền năng của Ngài.
Nhớ
đến
gia đình mình vẫn
chưa
tin Chúa tôi nghĩ mình cần
phải
chia xẻ
về
Chúa cho họ
biết. Tôi cầu xin Chúa cho lời chứng của tôi khích lệ được nhiều người. Nguyễn Thị Lan Thu Vào dịp hè, một vài nhà thực vật học Anh Quốc đến Thuỵ Sỹ để nghiên cứu một số loài hoa hiếm. Họ leo lên cao thật cao, đến những nơi mà chỉ có đại bàng là đã từng đến. Tại một nơi vách núi dốc thẳng đứng, một nhà thực vật trong đoàn nhìn xuống dưới vực sâu, ông phát hiện ra một loài hoa rất hiếm. Họ muốn có nó để đưa vào bộ sưu tầm của mình, nhưng không một ai dám liều mình leo xuống phía dưới để hái nó. Trong số những người hiếu kỳ đi theo đoàn có một cậu bé. nhóm thực vật học hứa sẽ cho cậu bé một số tiền lớn nếu nó chịu để họ cột một sợi dây ngang lưng nó và dòng nó xuống dưới, sau đó nó hái cho họ bông hoa quí hiếm kia. Đây không phải là lần đầu tiên nó thưc hiện những chuyến leo trèo nguy hiểm như thế. Đoàn du khách đang cố thuyết phục nó rằng sợi dây rất chắc, chịu được sức nặng của 3, 4 người lớn. Đứa bé đồng ý ngay, nhưng vội chạy mất, một lúc sau nó quay trở lại, dẫn theo một người đàn ông tóc hoa râm với dôi bàn tay to nhám. Nó bảo:" Tôi sẽ leo xuống, nhưng hãy để cha tôi nắm sợi dây!" . Đứa bé biết rằng sợi dây đủ chắc cho nó, nhưng nếu cha nó nắm giữ sợi dây ấy, thì nó tin tưởng hơn. Sưu tầm Một lần nọ, có một cậu bé thiết tha muốn được gặp Chúa. Cậu ta nghĩ rằng để gặp được Chúa phải trải qua một chặng đường rất dài. Thế là cậu ta sắp xếp đồ đạc vào một chiếc túi xách nhỏ. Cậu cũng không quên bỏ vào đấy lương thực đi đường: một ít bánh, 6 lon nước ngọt, và cậu bé bắt đầu cuộc hành trình của mình. Khi cậu bé đã đi được qua 3 dãy nhà, cậu bé nhìn thấy một bà cụ đang ngồi trong công viên ngắm nhìn những chú bồ câu nhởn nhơ quanh đó. Thế là cậu bé bèn đến gần và ngồi bên bà cụ. Cậu bé mở túi xách ra, định sẽ lấy nước để uống, cậu chợt nhìn và nhận thấy bà cụ cũng có vẻ đang đói bụng. Cậu nhanh nhẩu lấy một ít bánh của mình mang theo mời bà cụ. Bà cụ từ tốn cầm lấy chiếc bánh và mỉm cười với cậu. Nụ cười của bà thật rạng rỡ đến nổi khiến cậu bé muốn nhìn thấy nụ cười ấy một lần nữa. Thế là cậu lấy nước mình mang theo và mời bà cụ. Một lần nữa, bà cụ lại mỉm cười với cậu. Cậu bé cảm thấy mình thật hạnh phúc! Họ ngồi đó suốt cả buổi chiều, vừa ăn vừa mỉm cười với nhau nhưng chẳng ai nói với ai một lời nào. Khi trời bắt đầu tối, cậu bé bắt đầu thấm mệt vì cả ngày đi ở ngoài đường. Cậu đứng dậy bước đi. Nhưng khi vừa bước được vài bước, và không biết nghĩ gì, bất ngờ cậu quay lại ôm chầm lấy bà cụ và hôn tạm biệt. Và lần này, bà cụ đã mỉm cười với cậu, một nụ cười rạng rỡ nhất. Khi cậu bé quay về nhà và mở cửa bước vào, mẹ cậu cảm thấy ngạc nhiên vì nét mặt cậu bé thật vui mừng. Bà hỏi con mình, “ Chuyện gì đã xảy ra với con hôm nay mà khiến con vui vẻ thế?” Cậu bé trả lời, “Hôm nay, con đã ăn bữa trưa với Chúa đấy mẹ.” Và không để cho mẹ mình kịp nói tiếng nào, cậu bé kể tiếp với giọng hào hứng, “ Mẹ biết không, Chúa có một nụ cười thật tươi mà con chưa được thấy bao giờ.” Cùng lúc đó, bà cụ cũng trở về nhà mình với nét mặt thật hạnh phúc. Anh con trai của bà rất ngạc nhiên khi thấy một sự bình an và vui thỏa hiện trên khuôn mặt mẹ mình. Anh bèn lên tiếng hỏi, “Hôm nay có chuyện gì mà mẹ trông có vẻ vui thế?” Bà cụ trả lời, “Mẹ vừa ăn chung bánh ngọt với Chúa trong công viên,” và bà cụ bàn thêm, “Con biết không, Chúa trông trẻ hơn nhiều so với mẹ nghĩ.” Sưu tầm |