Truyện Minh Hoạ - Đức Tin

Nắng Mưa

Nắng mưa là chuyện của Trời. Ấy thế mà vào một năm hạn hán mất mùa, một bác nông phu dám giơ cán cuốc lên Trời gầm thét:

- Làm Trời mà không biết điều khiển nắng mưa. Phải chi Trời để tôi điều khiển thời tiết thì tốt biết bao, vì chỉ có nhà nông mới hiểu giá trị của mưa và nắng.

Lập tức một tiếng nói từ trời phán ra:

- Được rồi! Kể từ nay nhà ngươi được quyền làm mưa làm nắng thay ta.

Bác nông phu vui mừng nhận lãnh sứ mạng. Quả thật cây cối mùa màng năm ấy được tốt tươi. Nhưng lạ thay! Đến mùa gặt, lúa không có hạt, cây không có trái.

Bỗng từ trời cao có tiếng quen thuộc năm xưa vọng xuống:

- Sao? Mưa nắng vừa ý. Vậy mùa màng năm nay thế nào?

Bác nông phu buồn bã, thở hắt ra:

- Còn tệ hại hơn là mất mùa. Cây cối xanh tươi nhưng vô dụng. Thôi! Tôi xin trả lại phận mưa nắng cho Trời.

Lúc đó, Trời mới giải thích:

- Con ạ! Mưa nắng thôi chưa đủ, còn cần phải có sấm sét để thanh lọc khí trời, phải có gió bão để rễ cây cắm xuống đất cho chắc và trên hết mọi sự, phải có phép lành của Ta ban. Nhờ đó, cây cối mới đâm bông kết trái được. Làm ông Trời không phải dễ đâu, con ơi!

 Tiến Sĩ TRẦN AN BÀI  


Hai gói bánh

Có mt ln tôi phi đi xa ti 1 thành ph khác xa ch tôi khong 1000km, tôi không th đi bng xe buýt và máy bay thì cũng ngoài kh năng túi tin ca tôi cho phép, thế là tôi phi đi bng tàu ha.
Sáng hôm đó tôi ra ga tàu h
a mt mình, vì tôi ra ga hơi sm nên phi ngi ch. Tôi lin đi ti mt tim tp hóa ngoài sân ga đ mua mt gói bánh đ ăn trong khi ngi ch tàu chy.

Tôi lin ti hàng ghế ch dành cho hành khách đ ngi ch và ăn gói bánh va mi mua. Tôi va ngi xung và m bc bánh ra đnh ăn thì bng có mt người đàn ông ti ngi kế tôi. Tôi cũng không quan tâm lm đến chuyn này.

Tôi lin thò tay vào trong gói bánh đ ly mt miếng bánh ăn thì ngui đàn ông đó cũng ly mt miếng, tôi bt đu thy bc vì cách th hin bt lch s ca ông ta nhưng tôi không lên tiếng; tôi ly mt miếng na thì ông ta cũng ly mt miếng na, ông ta còn cười vi tôi na; tôi cu nguyn rng Chúa gi gìn tôi đ tôi không quát lên; tôi ly thêm mt miếng,ông ta cũng ly mt miếng, n cưòi luôn n trên mt ông ta; tôi 1 miếng, ông ta 1 miếng; 1 miếng và 1 miếng, c như thế cho đến khi gói bánh ch còn là 1 cái bc không; tôi rt là bc và mun quát vào mt ông ta vì ông ta chưa h hi tôi 1 câu mà dám làm như vy nhưng lúc đó tiếng còi báo hiu lên tàu vang lên, tôi thm cm ơn Chúa vì đã gi gìn tôi khi s gin d đó; người đàn ông đó cũng đi và không quên cười vi tôi 1 cái.

Tôi lin lên tàu và ly vé tàu đưa cho anh soát vé nhưng hi ôi, gói bánh va mi m ca tôi vn đang nm trong túi sách ca tôi, tôi làm gì thế này, không phi người đàn ông đó là người bt lch s mà tôi, chính tôi mi là người bt lch s trong tình hung đó, không phi tôi là nguơi nhn nhc mà chính ông ta, tôi thc s rt bun trong sut chuyến đi ca mình.

Chuyn này đã xy ra cách đây nhiu năm nhưng đến gi tôi vn còn nh như in. Câu chuyn này luôn nhc nh tôi v s nhn nhc, tôi thm cm ơn Chúa v bài hc mà Chúa dành cho tôi.

Sưu tầm


Cuc phng vn ca nước Tri

Chúng ta ai ny đu biết rng Đc Chúa Tri yêu thương và rt quan tâm đến chúng ta, Ngài mun biết tt c v chúng ta và đc bit là đi sng thuc linh ca chúng ta đang tiến trin ra sao,chúng ta sng thế nào,công tác Ngài giao chúng ta đã làm đến đâu,..v...v?

Vì thế mt ngày kia,Ngài quyết đnh sai 100 vn Thiên s xung trn gian đ làm mt cuc phng vn.Cuc phng vn này không ch dành cho nhng Cơ Đc Nhân không thôi nhưng mà còn dành cho tt c nhng người cưa biết đến Chúa.Mi Thiên s đếu cm trên tay mt bn trc nghim vi duy nht mt câu hi :

" Nếu cho bn lc chn thì bn s la chn con đường nào?

(1) Theo Chúa Jesus đ được hưởng s sng đi đi

(2) Bước đi con đường rng đ đến s hư mt đi đi

Sau khi thu thp xong các ý kiến,thiên s tr v Thiên đàng và tng hp li như sau:

- Đi vi Cơ Đc Nhân : 100% chn câu (1)

- Đi vi người ngoi : 0% chn 1 trong 2 đáp án

Chú thích:Người ngoi chn câu không có trong đáp án

H chn câu (3) Con đường th 3:con đường chính gia 2 con đường y

Sau mt thi gian,tt c nhng người chn đáp án (3) đu nhn được mt bưu thiếp

From:Đa ngc

" Thưa anh ch em thân mến,cám ơn anh ch em đã không chn đáp án (1),thc ra nhưanh ch em biết đó,không có con đường th 3 nào c,tôi xin trân trng báo tin cho anh ch em biết,con đường th 3 mà anh ch em đã chn đó cũng chính là con đường mà đáp án (2) đã đ cp đến."

Kí tên

Satan.

Các bn ơi,còn 100% người ngoi chưa chn con đường mà chúng ta đang bước đi(cui cùng s dn đến s sng đi đi).Vy mi người trong chúng ta hãy đt câu hi "ti sao ?" nhé.

Cầu xin ân điển trọn vẹn của Chúa ở cùng mỗi chúng ta để chúng ta có thể hoàn thành những điều Ngài muốn làm trên cuộc đời của chúng ta.Muốn thật hết lòng.

Sưu tầm


Mối hiểm họa gần kề

Có một họa sĩ từ lâu anh ôm ấp ước mơ sẽ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Một ngày kia anh bắt tay vào việc ấy. Để tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, anh dựng một khung vẽ 30 mét vuông trên sân thượng một nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ này làm việc miệt mài suốt nửa năm.Chàng ta say mê bức họa đến quên ăn, quên ngủ, anh suy nghĩ rằng khi hòan tất bức tranh, nó sẽ đưa tên tuổi mình sống mãi với thời gian.

Một buổi sáng nọ,như thường lệ, anh họa sĩ kia tiếp tục hòan thành những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan, thế mà sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng đến người họa sĩ. Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, anh vẽ và ngắm nhìn thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế anh ta cứ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng rơi tỏm xuống khỏang trống mênh mông từ độ cao trăm mét.nhưng không một ai can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.

Một sự im lặng khủng khiếp trong không gian. Bất chợt có một người đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và vẽ nguệch ngọac lên bức tranh. Một sự tòan mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy.người họai sĩ nổi giận, anh ta đầm đầm lên đùng đùnglao tới bức vẹ, giật cây cọ từ người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận,Tuy nhiên hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người họa sĩ vả giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói:”Trong cuộc đời,chúng ta thường mãi mê phát họa những bức tranh về tương lai”.Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ, nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay sát chân mình.”

Sưu tầm


Cô Bé Bán Diêm

Đêm giáng sinh năm ấy trời thật lạnh. Đã mấy ngày liền tuyết rơi liên miên, như hối hả điểm trang cho thành phố vẻ thánh khiết để đón mừng ngày kỷ niệm Chúa Cứu Thế ra đời.

Em bé tay ôm bao giấy đầy những hộp diêm, vừa đi vừa cất giọng rao mời. Lạnh thế mà bé phải lê đôi chân trần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của bé sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chân của bé sưng tím cả lên. Bé cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng đôi mắt ngây thơ ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao bé chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến.

Càng về đêm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Bé bán diêm thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Bé thèm được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh. Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vút của người mẹ ghẻ, bé rùng mình hối hả bước mau. Được một lát, bé bắt đầu dán mắt vào những ngôi nhà hai bên đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác bé nuốt nước miếng, mắt hoa lên, tay chân run bần bật, bé thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Đưa tay lên ôm mặt, bé thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời…Càng về khuya, tuyết càng rơi nhiều. Bóng tối, cơn lạnh lẫn cơn đói như phủ lên, như quấn vào hình hài nhỏ bé ốm yếu. Bé vào núp bên vỉa hè giữa hai dẫy nhà cao để tránh cơn gió quái ác và tìm chút hơi ấm trong đêm. Ngồi nghỉ một lát, chợt nhớ ra bao diêm, bé lấy ra một cây, quẹt lên để sưởi cho mấy ngón tay bớt cóng. Cây diêm cháy bùng lên thật sáng, thật ấm, nhưng chỉ một lát thì tắt mất, làm bé càng bực mình hơn trước. Bé thử quẹt lên một cây diêm thứ hai. Khi cây diêm cháy bùng lên, bé thấy trước mặt mình một bàn đầy thức ăn, những món đặc biệt của ngày lễ giáng sinh. Bé mừng quá, đưa tay ra chụp lấy thì ngay lúc ấy cây diêm tắt, để lại bé trong bóng tối dầy đặc, với cái lạnh bây giờ càng khủng khiếp hơn. Bé sợ quá, sợ lạnh, sợ tối, vội vàng lấy bao giấy đổ diêm ra hết, rồi cứ quẹt lên từng cây một, hết cây này đến cây khác. Trong ánh sáng của mỗi cây diêm bé thấy mình được về nhà, được gặp lại người mẹ thân yêu. Mẹ âu yếm bế bé đến gần bên lò sưởi, mặc cho bé chiếc áo choàng dài thật ấm, thật đẹp, xong nhẹ nhàng đút cho bé từng miếng bánh ngon. Mẹ trìu mến ôm bé vào lòng, vuốt ve, hỏi han đủ chuyện. Mồi lần que diêm tắt, hình ảnh người mẹ thân yêu tan biến, bé hoảng sợ, vội vàng quẹt lên một que khác, mẹ lại hiện ra. Cứ như thế, tay bé cứ say sưa quẹt hết mớ diêm này đến mớ diêm khác. Rồi như người điên, bé lấy que diêm châm vào cả hộp diêm. Khi ánh lửa bùng lên, bé thấy mẹ cúi xuống bế bé lên, mang bé bay bổng về nơi đầy tiếng hát, đầy những người thân yêu, bé không còn thấy lạnh, thấy đói gì nữa.

Sáng hôm sau, những người trong phố tìm thấy em bé đáng thương nằm chết bên cạnh đống diêm vãi tung tóe trong ngõ hẻm.

Sưu tầm


Chuyn cây táo

Ngày xưa, có mt cây táo to. Mt cu bé rt thích đến chơi vi cây táo mi ngày. Nó leo lên ngn cây hái táo ăn, ng trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rt yêu nó. Thi gian trôi qua, cu bé đã ln và không còn đến chơi vi cây táo mi ngày.

Mt ngày n, cu bé tr li cây táo vi v mt bun ru. Cây táo reo to:

- Hãy đến chơi vi ta!

- Cháu không còn là tr con, cháu chng thích chơi quanh gc cây na. Cháu ch thích đ chơi thôi và cháu đang cn tin đ mua chúng.

- Rt tiếc là ta không có tin, nhưng cu có th hái tt c táo ca ta và đem bán. Ri cu s có tin.

Cu bé rt mng. Nó vt tt c táo trên tay và sung sướng b đi. Cây táo li bun b vì cu bé chng quay li na. Mt hôm, cu bé - gi đã là mt chàng trai - tr li và cây táo vui lm:

- Hãy đến chơi vi ta.

- Cháu không có thi gian đ chơi. Cháu còn phi làm vic nuôi sng gia đình. Gia đình cháu đang cn mt mái nhà đ trú ng. Bác có giúp gì được cháu không?

- Ta xin li, ta không có nhà. Nhưng cu có th cht cành ca ta đ dng nhà. Và chàng trai cht hết cành cây. Cây táo mng lm, nhưng chàng trai vn chng quay li. Cây táo li cm thy cô đơn và bun bã. Mt ngày hè nóng bc, chàng trai - bây gi đã là người có tui - quay li và cây táo vô cùng sung sướng.

- Hãy đến chơi vi ta.

- Cháu đang bun vì cm thy mình già đi. Cháu mun đi chèo thuyn thư gin mt mình. Bác có th cho cháu mt cái thuyn không?

- Hãy dùng thân cây ca ta đóng thuyn. Ri cu chèo ra xa tht xa và s thy thanh thn. Chàng trai cht thân cây làm thuyn. Cu chèo thuyn đi. Nhiu năm sau, chàng trai quay li.

- Xin li, con trai ca ta. Nhưng ta chng còn gì cho cu na. Ta không còn táo.

- Cháu có còn răng na đâu mà ăn!

- Ta cũng chng còn cành cho cu leo trèo.

- Cháu đã quá già ri.

- Ta tht s chng giúp gì cho cu được na. Cái duy nht còn li là b r đang chết dn mòn ca ta - cây táo nói trong nước mt.

- Cháu chng cn gì nhiu, ch cn mt ch ngi ngh. Cháu đã quá mt mõi sau nhng năm đã qua.

- Ôi, thế thì cái gc cây già ci ny là mt nơi rt tt cho cu ngi da vào và ngh ngơi. Hãy đến đây vi ta!

Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.

Sưu tầm


Hãy v và nói

Có 2 người thân vi nhau t nh. Mt người tin Chúa Giêxu, còn người kia thì không. Mt ngày kia, người bn không tin Chúa Giêxu chun b lên tàu cho mt cuc hành trình xa; và người bn kia thì cm thy rng mình cn phi nói v Chúa Giêxu cho bn ca mình ngay trước cuc hành trình. "Mình s nói v Chúa cho anh y trên đường ra bến cng", anh ha vi lòng mình.

Nhưng khi h ra đến bến cng, anh ta vn chưa đ dũng cm đ nói v Chúa Giêxu cho bn ca mình. Sau đó, anh ta lên tàu đ nói tm bit vi bn ca mình và nghĩ: "Khi nào mình mang hành lý lên phòng cho anh y, mình nht đnh s nói v Chúa Giêxu cho anh y." Nhưng thy th tàu đã ly hành lý và mang lên phòng, cho nên người bn tin Chúa Giêxu vn chưa có cơ hi đ thc hin li ha ca mình. Cui cùng, anh y qu quyết vi chính mình rng: " Chc chn mình s làm chng cho anh ta mt ch yên tnh nào đó trước khi tàu nh neo."

Đt nhiên, thuyn trưởng tàu thông báo rng tt c các khách tham quan phi ri khi tàu ngay lp tc đ con tàu có th nh neo và ra khơi. Hai tháng sau, người bn tin Chúa Giêxu nhn được thông báo v cái chết ngoài khơi ca bn mình.

Sưu tầm


Tin vào Chúa

Tôi tên là Nguyn Th Lan Thu hin đang sng ti Vit Nam. Tôi mun ln tiếng làm chng v quyn năng ca Đc Chúa Tri đã cu ri linh hn tôi, cha lành bnh nan y cho tôi và thân nhân tôi trong khi tình trng y tế ti quê hương rt hn chế.

Tôi xut thân t mt gia đình đo Pht. Cuc sng tôi có nhiu bt an nên tôi đã đi chùa đ cu khn Pht t ban bình an cho gia đình tôi. Tôi cũng thy tương lai mình bt đnh nên đã đi coi bói. Nhưng gia đình tôi vn c tri qua nhưng biến đng đau lòng như vic cha m tôi ly thân làm tôi rt đau bun. T đó tôi cm thy tôn giáo cũ ca tôi chng giúp ích gì cho tôi nên tôi đã ngưng đi chùa.

Tôi có chng bnh đau bao t kinh niên. Cơn đau din ra mi ngày; mi ln ăn cơm thì cơn đau p đến, đau đến ni đi không ni. Mi ln như vy tôi ch biết khóc. Mt ngày n có mt tôi t Chúa đến làm chng v Chúa cho tôi. Người y hi là tôi có tin Chúa là Đng cha lành không. Khi tôi nghe nhng li này thì tôi bt khóc lên và nói rng tôi tin, trong lúc cơn đau bao t đang hoành hành cơ th. Tôi bng lòng cho người y cu nguyn cho tôi. Sau đó tôi tiếp nhn Chúa vào lòng tôi và tin rng Ngài s cha lành mi bnh tt cho tôi. Qua ngày sau tôi đi chp đin li. Khi có kết qu, bác sĩ nói rng tôi không có bnh gì c. Lúc đó tôi rt vui mng và cm t Chúa vô cùng. Cơn đau bao t ca tôi hết hn t đó. Ngày qua ngày tôi có kinh nghim hơn trong đc tin v quyn năng ca Ngài.

Nh đến gia đình mình vn chưa tin Chúa tôi nghĩ mình cn phi chia x v Chúa cho h biết.

Tôi có ng
ười ch b bnh gan rt nng. Trong đc tin tôi cu nguyn cho ch tôi. Chúa mt ln na li đt bàn tay quyn năng ca Ngài trên đi sng ch tôi và bnh ca ch tôi cũng đuc cha lành hoàn toàn. Lòng tôi luôn luôn hướng v Chúa sau nhng phép l Ngài đã làm cho tôi và gia đình tôi. Chúa luôn luôn chăm sóc chúng tôi. Ngài luôn luôn chúc phước cho chúng tôi vượt quá s cu xin ca tôi. Chúa nói rng ai trong Ngài thì Ngài trong người y. Ngài luôn luôn gn nhng ai biết cu khn Ngài.

Tôi cu xin Chúa cho li chng ca tôi khích l được nhiu người.

Nguyn Th Lan Thu


AI GI SI DÂY?

Vào dp hè, mt vài nhà thc vt hc Anh Quc đến Thu S đ nghiên cu mt s loài hoa hiếm. H leo lên cao tht cao, đến nhng nơi mà ch có đi bàng là đã tng đến. Ti mt nơi vách núi dc thng đng, mt nhà thc vt trong đoàn nhìn xung dưới vc sâu, ông phát hin ra mt loài hoa rt hiếm. H mun có nó đ đưa vào b sưu tm ca mình, nhưng không mt ai dám liu mình leo xung phía dưới đ hái nó. Trong s nhng người hiếu kỳ đi theo đoàn có mt cu bé. nhóm thc vt hc ha s cho cu bé mt s tin ln nếu nó chu đ h ct mt si dây ngang lưng nó và dòng nó xung dưới, sau đó nó hái cho h bông hoa quí hiếm kia.

Đây không phi là ln đu tiên nó thưc hin nhng chuyến leo trèo nguy him như thế. Đoàn du khách đang c thuyết phc nó rng si dây rt chc, chu được sc nng ca 3, 4 người ln. Đa bé đng ý ngay, nhưng vi chy mt, mt lúc sau nó quay tr li, dn theo mt người đàn ông tóc hoa râm vi dôi bàn tay to nhám. Nó bo:" Tôi s leo xung, nhưng hãy đ cha tôi nm si dây!" . Đa bé biết rng si dây đ chc cho nó, nhưng nếu cha nó nm gi si dây y, thì nó tin tưởng hơn.

Sưu tầm


Gp Chúa

Mt ln n, có mt cu bé thiết tha mun được gp Chúa. Cu ta nghĩ rng đ gp được Chúa phi tri qua mt chng đường rt dài. Thế là cu ta sp xếp đ đc vào mt chiếc túi xách nh. Cu cũng không quên b vào đy lương thc đi đường: mt ít bánh, 6 lon nước ngt, và cu bé bt đu cuc hành trình ca mình.

Khi cu bé đã đi được qua 3 dãy nhà, cu bé nhìn thy mt bà c đang ngi trong công viên ngm nhìn nhng chú b câu nhn nhơ quanh đó. Thế là cu bé bèn đến gn và ngi bên bà c. Cu bé m túi xách ra, đnh s ly nước đ ung, cu cht nhìn và nhn thy bà c cũng có v đang đói bng. Cu nhanh nhu ly mt ít bánh ca mình mang theo mi bà c.

Bà c t tn cm ly chiếc bánh và mm cười vi cu. N cười ca bà tht rng r đến ni khiến cu bé mun nhìn thy n cười y mt ln na. Thế là cu ly nước mình mang theo và mi bà c. Mt ln na, bà c li mm cười vi cu. Cu bé cm thy mình tht hnh phúc! H ngi đó sut c bui chiu, va ăn va mm cười vi nhau nhưng chng ai nói vi ai mt li nào. Khi tri bt đu ti, cu bé bt đu thm mt vì c ngày đi ngoài đường. Cu đng dy bước đi. Nhưng khi va bước được vài bước, và không biết nghĩ gì, bt ng cu quay li ôm chm ly bà c và hôn tm bit. Và ln này, bà c đã mm cười vi cu, mt n cười rng r nht.

Khi cu bé quay v nhà và m ca bước vào, m cu cm thy ngc nhiên vì nét mt cu bé tht vui mng. Bà hi con mình, “ Chuyn gì đã xy ra vi con hôm nay mà khiến con vui v thế?” Cu bé tr li, “Hôm nay, con đã ăn ba trưa vi Chúa đy m.” Và không đ cho m mình kp nói tiếng nào, cu bé k tiếp vi ging hào hng, “ M biết không, Chúa có mt n cười tht tươi mà con chưa được thy bao gi.”

Cùng lúc đó, bà cụ cũng trở về nhà mình với nét mặt thật hạnh phúc. Anh con trai của bà rất ngạc nhiên khi thấy một sự bình an và vui thỏa hiện trên khuôn mặt mẹ mình. Anh bèn lên tiếng hỏi, “Hôm nay có chuyện gì mà mẹ trông có vẻ vui thế?” Bà cụ trả lời, “Mẹ vừa ăn chung bánh ngọt với Chúa trong công viên,” và bà cụ bàn thêm, “Con biết không, Chúa trông trẻ hơn nhiều so với mẹ nghĩ.”

Sưu tầm