Hầu hết các ông chồng đều sung sướng, hạnh
phúc khi vợ thầm thì loan tin “Em đã có bầu!”. Niềm vui đó nhanh
chóng lan sang gia đình hai bên nội ngoại.
Một thành viên bé bỏng chào đời lẽ ra phải
khiến mọi người đoàn kết, gần gũi nhau hơn, nhưng những bất đồng
ngoài dự kiến, cảnh "trời" không chịu "đất", "đất" nhất định
chẳng chịu "trời" lại là chuyện dài nhiều tập, không có đoạn
kết. Và trong nhiều gia đình không chỉ em bé, mà có khi người
lớn cũng... khóc.
Bà và mẹ, ai đúng - ai sai?
Giữa những cặp vợ chồng trẻ, lần đầu có con,
dễ xảy ra xung đột, song cũng dễ hàn gắn, bởi họ còn có chung
một “tài sản” vô giá. Song cuộc chiến giữa các bà mẹ chồng và
con dâu mới đích thực là gian nan. Ai cũng tìm cách chứng tỏ là
mình có vai trò quan trọng đối với đứa bé. Bà mẹ chồng thì dựa
vào kinh nghiệm nuôi trẻ còn cô con dâu ỷ vào thế sinh ra đứa
trẻ và đang cập nhật phương pháp nuôi dưỡng trẻ hiện đại.
Có vẻ như mâu thuẫn này là "tất - lẽ - dĩ -
ngẫu". Cứ theo Triết học mà nói, có sở hữu cá nhân ắt nảy ra mâu
thuẫn. "Hoà bình" có vẻ như rất quý hiếm khi hai người cùng "sở
hữu" một tài sản. Chủ “sở hữu 1” là: “Ngày xưa mẹ toàn thế này,
thế kia, có sao đâu...”, thì "Chủ sở hữu 2" lại "bật": “Bây giờ
khác rồi, khoa học hiện đại thế này, thế kia...”
Thấy thằng cu chào đời mạnh khoẻ, gương mặt
sáng sủa, bà nội mừng lắm. Bố mẹ nó đã chọn cho nó một cái tên
rất oách: Bảo Kiếm. Bà nội giành đặt cho cái tên ở nhà. Theo bà,
phải chọn cái tên nào thật xấu để dễ nuôi. Nhưng mẹ nó nhất định
không chịu gọi nó là "cu Sứt" mà bà nội đã vắt óc nghĩ ra.
Mẹ nó nói: “không có Sứt mẻ nào hết, tên gì
nghe mà ghê”. Vậy là bà nội khóc rấm rứt, mách với bố nó. Mẹ nó
gặp ba nó cũng cằn nhằn: “bây giờ là thời nào rồi, mà mẹ sợ tên
đẹp, ma quỷ sẽ bắt thằng nhỏ”.
Mẹ chồng nàng dâu đang “tình thương mến
thương”, bây giờ như nước với lửa. Mẹ thằng nhỏ độc quyền “ôm”
nó, làm cho bà nội càng thêm giận. Khi Bảo Kiếm được gần 3
tháng, còn chưa mang nổi đầu, bà nội đã bế dựng lên. Nhìn thằng
bé cứ ngặt ngà ngặt nghẹo mà nó kêu lên sợ gãy đốt sống cổ hoặc
sẽ làm cổ rụt sau này. Bà hờn dỗi nói: “tao nuôi 3 đứa con khôn
lớn, khoẻ mạnh, đâu phải là ngu dốt không biết gì”. Ông chồng
trẻ dứng giữa lòng rối bời: “Giá như vợ sinh đôi, giao cho mẹ
một đứa chắc mình đỡ khổ”.
Chưa hết, mâu thuẫn bùng nổ khi thằng cháu
đích tôn 4 tháng tuổi đã ăn bột, tập bú sữa ngoài để mẹ nó rảnh
rang đi làm. Bà tấm tức kể: “thằng cha nó bú sữa mẹ đến năm 3
tuổi, nhờ vậy mà không mắc bệnh, lại còn thông minh và quan
trọng hơn là tình mẫu tử mới sâu đậm. Vậy mà, cháu nội lại không
được hưởng những quyền lợi đó, tội nó quá!”.
Bà sưu tầm tất cả các bài báo khuyến cáo sữa
bột giả, không đủ chất dinh dưỡng, đưa cho con trai. Theo bà, vì
con dâu lười biếng, sợ hỏng dáng nên mới cai sữa sớm. Nhưng cô
con dâu thì cho rằng bà nội quá lạc hậu, ở nhà ôm con cho bú
suốt 3 năm thì còn đâu sự nghiệp, công danh. Phụ nữ thời nay đâu
chỉ lo gia đình. Vậy là bà ra lườm, vào nguýt, thấy con dâu váy
áo xốn xang đi sớm về muộn bà càng ngứa mắt, càng xót cháu.
Từ hồi về làm dâu đến khi chưa sinh con, chị
Quỳnh Hoa với mẹ chồng rất hoà hợp, nhưng từ khi bé Kitty ra đời
mẹ chồng nàng dâu thành ra lục đục. Chung quy cũng chỉ vì quan
điểm nuôi dưỡng trẻ.
Bà có kinh nghiệm nên rất tin vào cách nuôi
con của mình, còn chị, với trình độ sau đại học chị cũng tin vào
những kiến thức tiên tiến mình “update” được. Vậy cuộc chiến
giữa hai thế hệ xoay quanh một cục cưng bắt đầu.
Thoạt đầu là việc hễ cháu khóc là bà dỗ cháu
bằng cách bật ti vi, bật đĩa. Con bé dần dà nghiện, im bặt. Chị
Hoa sợ hại mắt con nên góp ý với bà, lại mang cả sách ra đọc cho
mẹ chồng nghe. Ai dè bà nổi đoá rồi hờn mát, nói xa nói gần
chuyện nàng dâu nhiều chữ về bắt bẻ mẹ chồng.
Việc cho bé ngủ cũng không đơn giản. Trẻ con
cần ngủ rất nhiều, nhưng bà chẳng quan trọng đến việc nó ngủ.
Hôm nào bà cũng thức đến 12h lướt đủ các kênh, đến khi cô phát
thanh viên chúc ngủ ngon, bà mới chịu cho nhà đài nghỉ và cũng
mới cho cháu ngủ.
Chị Hoa xót con thì bà gắt: “Nó muốn ngủ bao
nhiêu nó ngủ, không việc gì phải lo. Trẻ buồn ngủ, khắc ngủ,
không nên ép”. Chưa kể đến chuyện chị Hoa quán triệt quan điểm
là không bế con nhiều kể cả lúc đi ngủ, cho bé quen, nhưng bà
nội thì lúc nào cũng khư khư bế cháu. Nói ra thì bà trách là
không muốn cho bà bế cháu.
Kinh nhất là trong vốn kiến thức của bà có cả
mớ kiến thức những bài thuốc dân gian, mỗi lần cháu ốm là bà lập
tức ra tay. Cháu mọc răng, sốt, đau bụng, đi ngoài, viêm
họng...là bà bôi, đắp hết là nọ, lá kia. Bà nhất định không cho
uống kháng sinh với lý do sẽ còi cọc người đi, không lớn được
trong khi nàng dâu như ngồi đống lửa vì muốn cho con đi khám để
xem bệnh tình thế nào cho an tâm. Có những bài thuốc của bà
khiến y học bó tay, nhưng bà vẫn đúng vì bà “đã nuôi thằng bố nó
khoẻ mạnh, lực lưỡng đấy thôi”!
Chuyện nhà chị Phương Dung ở Lý Chính Thắng,
Q3 - TP.HCM còn phức tạp hơn. Từ khi trong nhà có thêm “tý
nhau”, mẹ chồng nàng dâu lúc nào cũng căng như dây đàn. Chị Dung
ở cùng mẹ chồng chăm sóc cục cưng nên ra đụng vào chạm.
Riêng chuyện tắm nước 35o hay 37o cũng trở
thành vấn đề không nhỏ. Chuỵện cho bé ăn gì mới là phức tạp. Chị
Dung muốn ép con ăn thì bà nội gạt đi. Với bà, ngày xưa ba đứa
con tranh nhau ăn, lớn lên như cỏ, chẳng bênh tật gì. Chị Dung
cãi: “thời xưa nghèo khổ, cơm không đủ ăn thì chẳng tranh nhau
thì sao. Bây giờ không ép chỉ có suy dinh dưỡng”.
Mỗi lần cho con ăn là một lần trong nhà như có
đám cháy. Người hò hét, người can ngăn. Khi thằng bé lên 4 tuổi,
mẹ quát thì bà can. Mẹ nghiêm khắc, bà chiều chuộng, khiến thằng
bé ỉ thế mình có “ô dù” nên càng làm phách. Nhưng khổ nhất có lẽ
chính là chồng chi Dung mỗi tối bước chân về nhà phải làm quan
toà phân xử mấy vụ “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”.
Giải quyết xung đột
Theo các chuyên gia tâm lý, mối quan hệ mẹ
chồng - nàng dâu luôn...mong manh. Vì thế, khi có cháu nội, thì
bé phải làm cầu nối cho hai người phụ nữ này gần nhau hơn, chứ
không phải vì bé mà bất hoà. Đây là xung đột giữa các quan điểm
xưa - nay, cũ - mới.
Để giải quyết các xung đột này, vai trò của
người chồng cũng rất quan trọng. Tốt nhất hai vợ chồng hãy cùng
bàn bạc với nhau để tìm ra hướng giải quyết. Đôi khi kinh nghiệm
của các cụ rất quý báu, không nên cái gì cũng quy là lạc hậu.
Các bà cũng có kinh nghiệm, có cái đúng có cái sai.
Vậy, nàng dâu nên khách quan nhìn nhận mẹ
chồng có gì đúng. Nếu có thì nên khen, nên bắt trước, để bà thấy
mình được đánh giá cao một số mặt. Như vậy nàng dâu sẽ thuận lợi
những khi đề nghị bà làm theo ý mình. Trong trường hợp mẹ chồng
“sai lè lè”, tốt nhất hai vợ chồng hãy trao đổi trước khi đến
một bác sĩ nào đó, ở một chỗ có uy tín, rồi thì đưa cả bà lẫn
cháu đến gặp bác sĩ ấy, nói là khám định kỳ cho bé. Mẹ chồng có
thể không “chịu” con dâu, nhưng nhất định phải “chịu” bác sĩ.
Nếu nàng dâu đã trang bị cho mình kiến thức
thật chặt chẽ và khoa học, thì tốt nhất hãy chọn cách diễn đạt
dễ nghe, thấu tình đạt lý để mẹ chồng hiểu. Đừng hậm hực lừ lừ
làm theo ý mình dễ khiến mẹ chồng cảm thấy bị coi thường. Bạn
cũng có thể nhờ người thứ ba như chồng, họ hàng nhà chồng góp ý
với mẹ chồng.
Khi có dịp hợp lý, cả mẹ và bà nội cần ngồi
với nhau, thảo luận và thuyết phục lẫn nhau. Mọi chê bai, chỉ
trích, và cố chứng tỏ mình đúng chỉ làm hại cho đứa bé bởi nó
cần cả hai người: Bà và Mẹ.
PHƯỚC CHUNG