Thùy Vân 6 tuổi rưỡi, có người anh 8 tuổi tên là
Vinh, một đứa con trai xinh đẹp, tươi tắn, và hạnh phúc. Cô bé
Thùy Vân hay khóc nên bố mẹ và anh trai đặt cho bé cái tên là
“bé nhè”. Anh nó hay chọc nó, làm nó khóc mãi, và tỏ ra thiếu sự
trọng kính. Một ngày kia, gia đình đi hồ bơi. Cả hai đứa nhảy ra
khỏi xe và chạy đua về phía trước. Không may, cô bé té xuống và
trầy chút da ở đầu gối. Cô bé khóc nhè, không ai dỗ được. Cu
Vinh nói: “Nó luôn luôn khóc”, nó vừa nói vừa bước đi. Ông bố an
ủi: “Thùy Vân, không đến nỗi đau lắm con ơi. Thôi đừng khóc nữa.
Chúng ta đi về hồ tắm”. Cô bé vẫn khóc trong khi ôm chân và bảo:
“Đau lắm, lấy cái gì đắp vào đó cho con”. Ông bố bảo: “ Thôi
đừng khóc nữa. Không đến nỗi phải đắp gì lên đó. Một khi con đi
vào hồ tắm, con sẽ quên hết mọi sự. Bà mẹ thêm vào với sự bực
tức: “Thùy Vân, con bỏ tật hay khóc đi. Lại đây, chúng ta cùng
đi bơi”. Nhưng cô bé vẫn tiếp tục khóc và từ chối di động. Dì nó
bấy giờ cũng vừa đến và được nhiệt tình chào đón. Cô bé càng
khóc to hơn. Dì nó chú ý đến nó, cuối xuống vỗ về, và hỏi nó lý
do tại sao. Cô bé vẫn không chịu nín. Cuối cùng, ông bố mở
miệng: “Dì ơi, dì có thể ngồi đó, thương hại nó suốt mấy tiếng
đồng hồ được không? Đó là điều nó muốn. Nó là một cô bé khóc
nhè. Chúng ta hãy xuống tắm và để nó ở đó tùy thích”. Gia đình
nhảy xuống hồ và bỏ cô bé ở đó. Một lúc sau, cô bé cũng nhập
theo gia đình. Lúc đầu xem có vẻ cưỡng ép, nhưng sau đó thì quên
hết mọi chuyện.
Đứa
bé hay khóc thường muốn lấy cảm tình. Tim chúng ta thường xúc
động bỡi sự đau khổ của một đứa bé. Cô bé khám phá ra điều đó từ
buổi ban đầu. Vấn đề ở đây là: cô bé đã làm thái quá nên cả gia
đình sinh ra bực bội. Tuy nhiên, khóc vẫn có cái lợi của nó. Mọi
người thấy rằng la rầy hay khuyên nhủ tất cả chỉ đều vô ích. Cô
bé cũng chỉ lè nhè khóc suốt. Thật ra, cái nhìn của nó về chính
nó được củng cố mỗi khi có người gọi nó là “bé nhè”. Cuối cùng,
gia đình đã hiểu được nên bỏ nó ở đó và đi bơi. Thế rồi, mọi sự
đã trở lại bình thường.
Nếu
bố mẹ muốn giúp cô bé lớn lên và không khóc nhè nữa, họ phải
biết rõ mục đích của việc khóc: muốn chiếm sự chú ý không cần
thiết. Bấy giờ họ phải ngưng việc nói đến khóc, ngưng việc coi
cô bé là đứa khóc nhè, và hãy quên hẳn điều đó đi. Trong trường
hợp nầy, người bố hoặc bà mẹ có thể đến xem vết thương của đứa
bé, coi thử nặng hay nhẹ, nếu nhẹ thì nói: “Bố (hay me)ï xin
lỗi, con đã vấp té. Chút xíu nữa thì nó sẽ hết đau nhé con! Đi
vào hồ bơi khi con sẵn sàng”. Và tất cả họ đều đi vào. Cô bé sẽ
thấy rằng có khóc cũng không sinh kết quả gì nên tự mình quyết
định thay đổi hành vi. Tiến trình như thế nên tuân giữ mỗi khi
nó khóc. Kỷ thuật nầy phải được kèm theo với sự chú ý khi thấy
đứa trẻ tỏ ra cộng tác và hạnh phúc.
Chúng ta phải cố gắng phân biệt hành động ra khỏi người làm hành
động ấy. Điều nầy rất quan trọng vì chúng ta đã có những danh từ
phức tạp chẳng hạn như đứa bé hay khóc, hay nói dối, hoặc hỗn
láo. Trẻ con cần được nhận thức như là những đứa trẻ tốt nhưng
có những hành vi sai lầm vì đời chúng không có hạnh phúc. Khi
chúng ta gắn nhãn hiệu cho một đứa trẻ, chẳng hạn như “bé nhè”,
chúng ta thấy nó như cái tên chúng ta đã gắn, nên nó dễ trở
thành như thế. Nó nhận ra nó như danh hiệu đó. Điều đó càng củng
cố quan niệm sai lầm của nó và ngăn cản nó hướng về chiều hướng
khác. Khi chúng ta nhận thức rằng không phải là đứa trẻ xấu
nhưng chỉ điều nó làm là xấu, bấy giờ đứa trẻ sẽ cảm thấy được
điều đó và nó sẽ đáp lại sự phân biệt nầy. Nó ý thức và cảm được
niềm tin của chúng ta vào nó, điều đó cho nó một sự khuyến khích
đối với việc khuất phục những khó khăn của nó và giúp nó trở
thành một đứa con ngoan như chúng ta mong ước. |