Tác giả bài viết là một bà mẹ
người Việt đang sống ở Cộng hoà Czech. Chị viết bài này vì muốn
chia sẻ nỗi khổ của chị với các bà mẹ trong nước, chứ chưa biết
rằng ở Việt Nam nhiều gia đình đang Tây hơn cả Tây!
Chúng ta không nên
đổ lỗi cho xã hội vì con người làm cho xã hội thay đổi,
chứ xã hội không thể tác động đến con người! |
Xã hội ngày nay và cuộc sống
hiện đại nơi xứ người đang làm mất đi nét thanh đẹp trong cuộc
sống. Nhất là đối với một số gia đình vì quá tham công tiếc việc
mà quên mất rằng đằng sau tấm bình phong hào nhoáng bên ngoài,
con cái đang dần sa ngã.
Buổi sáng, tôi dậy sớm và đi làm
bình thường như mọi ngày. Cô con gái duy nhất trong nhà vẫn mải
miết “tô son, kẻ phấn”. Tuy mới 16 tuổi nhưng cháu lại dậy thì
sớm và trông “đỏm dáng” hơn các bạn nhiều. Cháu hay xin mẹ tiền
mua đồ dùng học tập hay ăn quà sáng. Vì thương con (cháu là con
một) nên cháu xin một tôi cho hai. Thời gian gần đây, thấy cháu
thường dùng những đồ “hiệu” đắt tiền như điện thoại, lắc tay…
tôi hỏi thì cháu bảo là bạn tặng sinh nhật. Tôi chỉ nghĩ cháu đi
học trường Tây và chơi với các bạn Tây nên sự xuất hiện của
những món quà sinh nhật đó cũng dễ hiểu. Buổi tối, khi đi học về
nếu không có việc gì, cháu lại chúi đầu vào “chat chit” với các
bạn trên mạng...
Cho đến ngày nhận được giấy mời
của nhà trường, tôi ngỡ ngàng choáng váng khi con tôi mới 16
tuổi đầu mà đã phạm tội lừa đảo! Cháu cùng một số bạn đã lên
mạng đặt mua hàng qua Internet và thản nhiên dùng. Có lẽ các
cháu cứ nghĩ rằng mình đặt hàng rồi “chuồn” thì họ không biết
đâu mà mò. Tôi vô cùng xấu hổ với nhà trường và mọi người. Một
lần đi Praha lấy hàng, tôi ngồi tâm sự nỗi khổ tâm với một người
bạn nghe thì còn hốt hoảng hơn khi nghe kể con gái chị cũng đua
đòi không kém. Cháu năm nay mới tròn 15 tuổi, vậy mà chị đã
không dưới hai lần đưa con đi bệnh viện để “giải quyết hậu quả”
của việc buông lỏng bản thân! Mặc dù gia đình đã dùng đủ mọi
biện pháp ngăn chặn, khuyên can, nhưng rồi do tính chất công
việc và thời gian không cho phép chị kiểm soát con 24/24, chuyện
gì đến đã đến. Vì quá giận và bất lực mà chị từ không nhìn mặt
con nữa.
Nói đến đây, chị quay mặt nhìn
sang đám trẻ Tây đang đi trước mặt: “Cũng chỉ tại tụi trẻ mắt
xanh kia thôi, xã hội tân tiến quá nên lớp trẻ tự do yêu đương.
Chúng hôn nhau giữa đám đông và coi xung quanh như chết hết. Chứ
ở Việt Nam chúng ta, con trai con gái đi học còn phải ngồi cách
xa, vậy mà ở đây chuyện tày đình như thế chúng vẫn cho là nhỏ!”
Tôi góp ý: “Chị sai rồi, xã hội tân tiến nhưng đâu có luật nào
cho phép trẻ vị thành niên yêu nhau? Sự việc ngày hôm nay có
phần lỗi chính là do chúng ta dạy dỗ con cái chưa tốt và chủ
quan. Chúng ta không nên đổ lỗi cho xã hội vì con người làm cho
xã hội thay đổi, chứ xã hội không thể tác động đến con người!”
Thấy chị không bằng lòng với nhận xét của mình, không muốn hai
bên căng thẳng nên tôi lảng sang chuyện khác. Nhưng thực sự, tôi
cũng thấy mâu thuẫn khi chính bản thân mình cũng đã có lần đổ
lỗi cho xã hội làm hư hỏng con!
Dù sao trường hợp của con tôi và
con chị bạn vẫn cần sự chăm lo giáo dục của gia đình. Trẻ em tuy
ham chơi và bướng bỉnh là thế nhưng vẫn cần bàn tay che chở của
các bậc phụ huynh. Không nên ruồng rẫy con trẻ trong mọi tình
huống, nhất là khi con trẻ đã phạm sai lầm. Chính bản thân tôi
phải rút kinh nghiệm vì quá ham kiếm tiền mà ít để ý đến con.
Khi biết con mình mua hàng “không thanh toán”, tôi đã phải cố
gắng che đậy và bồi thường thiệt hại cho nhà cung cấp. Nhưng có
một số phụ huynh không hiểu vì tiếc tiền hay cũng “ngông” giống
con trẻ mà cãi bừa và đổ lỗi cho nhà cung cấp “cả tin”.
Qua câu chuyện của gia đình tôi
và người bạn, chỉ mong các bậc phụ huynh khác chăm lo để ý hơn
đến con em mình, nhất là các cháu gái đang ở tuổi dậy thì. |