Con yêu quý của mẹ!
Đối với bất kỳ bà mẹ nào, con cái mình
đều đặc biệt, đặc biệt xinh xắn, đặc biệt thông minh, lém lỉnh, đặc biệt
hoạt bát, đặc biệt tài năng…. Và con của mẹ cũng vô cùng “đặc biệt”.
Từ khi con mới là giọt máu hình thành
trong mẹ, mẹ đã ươm bao hy vọng rằng con trai mẹ sau này sẽ tài năng, sẽ
học thật giỏi, sẽ hiếu thảo và thật thành đạt. Rồi ngày đơm hoa kết
trái, con đáng yêu vô cùng, chào đời đã 4.2kg, lớn như Thánh Gióng và….
Con như Thánh Gióng thật, bởi vì đến 3 tuổi con vẫn chưa biết nói.
Đến giờ này, khi con đã hơn 5 tuổi, mẹ vẫn không ngừng hy vọng, dù chỉ
một ngày về sự phục hồi của con. Mẹ đã suy sụp, thất vọng, đã khóc cạn
nước mắt khi chấp nhận để con sánh cùng hai chữ “tự kỷ”. Cũng như bao bà
mẹ có con “đặc biệt” khác, mẹ đã gượng đứng dậy sau chuỗi ngày tự than
trách số phận và cố gắng vượt qua ánh mắt kỳ thị của mọi người để cho
con hòa nhập. Mẹ cho con đi lớp mẫu giáo như bao bạn khác, cho con đến
những chỗ đông người nhưng ….
Đi ăn hàng, con tự nhiên chủ nghĩa đến bàn người khác lấy nước, bia, trà
đá uống, mẹ gọi thì con cứ thẳng đường chim bay mà đi, nghĩa là đi xuyên
qua mâm, trước mặt người khác, giẫm cả lên đồ ăn. Mẹ nuốt nước mắt khi
họ nhìn mẹ và nói, không biết dạy để con hư.
Mẹ cũng không giải thích khi gặp ai con
cũng “giương mắt ếch” lên chẳng chịu chào. Thích cái gì, của ai, con
cũng chạy tới và giằng lấy. Lúc nào mẹ cũng phải cầm chặt tay con vì sợ
con lao ra đường bất chấp nguy hiểm bởi con thấy thích màu sắc của những
chiếc đèn pha ô tô và trong mắt hàng xóm, mẹ thật ghê gớm khi mẹ toàn
nói to, nói ngắn gọn và mệnh lệnh. Họ đâu biết nếu mẹ nhỏ nhẹ, dài dòng
kiểu nói ngọt, con sẽ không thể hiểu.
Hai năm qua, từ khi con trị liệu tâm lý và phục hồi kỹ năng phát triển
là hai năm mẹ đau đáu, chờ đợi. Đầu tiên, mẹ mong con có thể phục hồi
được như các bạn khác, nửa năm sau, mẹ hy vọng con sẽ chỉ chậm một vài
năm và đến giờ mẹ mong con có thể gọi một tiếng “Mẹ” tròn vành rõ tiếng,
con có thể tự làm vệ sinh cá nhân. Chừng ấy thôi, mẹ cũng thấy hài lòng.
Con yêu quý!
Mẹ cũng chỉ là một con người, và vì thế mẹ cũng có những lúc hành xử
không được lý trí, duy nhất một lần mẹ mắng con, “thà con thực vật còn
hơn chứ tăng động thế này, mẹ không phục vụ được”. Mẹ đã xin lỗi con và
ngay trong trang thư này, thêm một lần nữa mẹ tự giận mình. Nếu con hiểu
hoặc sau này con hiểu và đọc được, con hãy đừng giận mẹ, con nhé.
Mẹ đã sai, mẹ đã không dung hòa được
tình cảm của mình, có phút chốc nào mẹ lại hết yêu thương con? Mẹ khẳng
định là không, nhưng có lúc mẹ đã dành phần nhiều hơn cho em con, mẹ đã
làm thế vì em con vẫn rất nhỏ nhưng lại tỏ ra nhanh nhẹn, lém lỉnh hơn
con.
Mẹ ân hận lắm khi con muốn thơm em, lần đầu tiên
ấy, mẹ đã đẩy con ra và bảo: Con tránh xa em ra, đơn giản là vì mẹ sợ
con làm em đau, rằng con không biết gì. Đến tận giờ, mẹ vẫn không quên
và không thể nào quên ánh mắt con nhìn mẹ lúc ấy, con không nói được,
chỉ nằm xuống gối, nhìn em và sụt sịt.
Mẹ vẫn biết trong ánh mắt con, thế giới không như là
thực, tất cả đều mang hình thù, màu sắc khác nhưng mẹ đã không biết rằng
có những thứ tình cảm, con vẫn cảm nhận được như ngoài đời thực, như
những con người bình thường khác có thể cảm nhận, đó là tình yêu thương.
Chỉ có mẹ, mẹ đã vô tâm để lúc ấy con không thể hiểu tại sao mẹ lại
không cho con thơm em, gần em.
Con ơi, mẹ sẽ cố gắng để san sẻ tình cảm cho thật đều, để không vì em
con bình thường mà mẹ lại quên rằng con “đặc biệt”, hoặc vì con “đặc
biệt” mà mẹ lại không cho con làm những điều “bình thường”.
Mẹ đã cố gắng, đã gượng dậy thì không có lý do gì khiến mẹ lại “mất công
bằng” giữa hai con, đúng không?
Mẹ viết những dòng này khi con đã ngủ,
mẹ hy vọng rằng sẽ có điều kỳ diệu, ấy là trong mơ, con sẽ hiểu những
điều mẹ viết. Và biết đâu, ngày mai con sẽ gọi mẹ một tiếng thật tròn
trịa, rõ ràng.
Yêu con thật nhiều
Với mẹ, ngày mai trời lại sáng….
|