Thỉnh thoảng tôi ghé thăm những gian hàng bán
súc vật, trong đó những con chim quí được bắt hoặc gây giống từ
rừng bên Phi Châu, Á Châu, hay Úc Châu, Nam Mỹ. Những con chim
quí này đều có ghi rõ xuất xứ, giống, và loại. Chúng thích hợp
với loại thực phẩm nào, và khí hậu ra sao. Và khi đến chỗ mấy
con chó, mèo, thì trên tấm giấy khai sinh còn ghi rõ giống của
bố, giống của mẹ, ngày sinh, nơi sinh, và do bác sĩ thú y nào đỡ
đẻ.
Đối với những thú vật là vậy, nhưng ngày nay
nếu chúng ta hỏi một số em nhỏ, và ngay cả những người lớn tuổi
bố, mẹ của anh, của em là ai thì có nhiều người không biết.
Trong nhiều đám cưới tại một số các nước Âu Mỹ, nhiều người đã
chẳng để ý đến giòng giống cha mẹ người phối ngẫu. Nhiều trường
hợp cũng chẳng biết họ là ai, chỉ biết rằng mình thích và yêu
người đó thì lấy. Điều này xem ra đi ngược với trào lưu tiến hóa
của con người, vì con người với khả năng tìm hiểu, học hỏi, chắc
phải có nhiều dữ kiện hơn để biết rõ về cha mẹ, giòng họ mình
hơn loài chim, loài thú mới phải.
Ngày 30 tháng 9 năm 2006, trên màn điện toán
Zenit đã cho phổi biến kết quả của cuộc khảo cứu với chủ đề
“Cách Mạng Vai Trò Làm Cha Mẹ” của tác giả Elizabeth Marquardt.
Kết quả được tóm lại với 3 ý chính gồm: 1) Cách mạng luật pháp,
2) Quyền lợi của người lớn, 3) Việc thừa nhận của con cái.
Trước khi đi sâu vào những chi tiết của cuộc
khảo cứu, và trước khi nhìn vào những ảnh hưởng tác hại hiện nay
trên thế giới đối với giá trị đích thực của vai trò làm cha mẹ
với ý nghĩa và trách nhiệm của vai trò này, chúng ta cần nhấn
mạnh đến những khủng hoảng lớn lao đang xẩy ra hiện nay trực
tiếp liên quan đến đời sống hôn nhân, gia đình, giữa cha mẹ và
con cái. Và để làm sáng tỏ những điều này, nhận xét xác thực
nhất vẫn là những phát biểu của Đức Piô XII và Đức Gioan Phaolô
II.
Đức Piô XII cho rằng điều khủng khiếp nhất xẩy
ra cho con người thời nay, đó chính là việc con người “đánh mất
ý thức tội lỗi” của mình. Còn Đức Gioan Phaolô II thì cho rằng
nhân loại ngày nay đang sống trong “một nền văn hóa sự chết”.
SAI LẠC Ý NGHĨA VÀ VAI TRÒ CỦA CHA MẸ
Theo tác giả Elizabeth Marquaardt đã phân
tích, thì những điều mà thế giới văn minh ngày nay đang cố gắng
làm trực tiếp liên quan đến những giá trị người làm cha mẹ, đó
là:
1. Cách mạng luật pháp: Những quốc gia hiện
có những luật lệ đang làm thay đổi cái nhìn và cố tình bóp
méo ý nghĩa thiêng liêng của vai trò cha mẹ gồm:
- Canada: Quốc gia này công nhận và cho
phép hôn nhân đồng tính, và thay đổi ý nghĩa từ ngữ “cha mẹ đẻ”
bằng cách dùng từ “cha mẹ theo luật”. Với luật này, vị trí
của quyền làm cha mẹ của một người cha hay người mẹ bị chuyển
đổi thành một quyền có tính pháp định. Vì là do xã hội ban cho,
nên ý nghĩa thiêng liêng của quyền làm cha mẹ không còn nữa. Con
cái sẽ nhìn cha mẹ chúng như những người có liên quan pháp lý,
hệt như những người đồng tính hoặc những cha mẹ vì ngại ngùng
với vấn đề sinh nở nhận lãnh một đứa con nuôi, hay mua một con
chó, con mèo về nuôi vậy.
- Tây Ban Nha: Liền sau khi công nhận quyền
kết hôn của thành phần đồng tính, chính phủ nước này đã đổi hình
thức giấy khai sinh. Trong khai sinh thay vì đề: con ông và
bà, bây giờ trên giấy khai sinh của một đứa trẻ đề là “con của
A” hay “con của B”. Những tên này được dùng thay cho tên của
cha, hay tên của mẹ. Quyền làm cha mẹ đứa trẻ, và vai trò làm
cha mẹ đứa trẻ giờ đây xem như biến mất dành chỗ cho quyền chăm
nuôi một đứa trẻ của người có trách nhiệm. Cha mẹ không còn vinh
dự được xã hội và luật pháp thừa nhận cái quyền thiêng liêng cao
cả của người đã cư mang và sinh thành ra con mình như trước đây
nữa.
- Ấn Độ: Theo những chỉ dẫn được công bố
nhằm hỗ trợ những hình thức sinh sản năm 2005, thì những đứa trẻ
sinh ra do những người cha hiến tinh trùng hay người mẹ hiến não
sào, sau khi ra đời sẽ không được quyền tìm hiểu về cội nguồn
của mình để xem ai là cha hay mẹ thật của mình.
- Tân Tây Lan và Úc châu: Luật pháp hai
quốc gia này cho phép những trẻ em sinh ra do việc hiến tặng
tinh trùng hay noãn sào được phép có 3 bố mẹ. Tuy nhiên
những hình thức bố mẹ này ra sao thì vẫn không được xác định rõ,
nhưng thật khó để xác định nếu như các cha mẹ này chia rẽ hay
trở thành thù địch của nhau thì số phận những trẻ em ấy sẽ như
thế nào?
- Canada và Hoa Kỳ: Tại hai quốc gia tiên
tiến này, ngày nay khuynh hướng thừa nhận những cuộc hôn nhân có
tính cách đa thê đang ngày càng lớn mạnh và có thể thành luật.
- Pháp: Mặc dù là một số nhỏ trong những
quốc gia từ chối việc thay đổi về đời sống gia đình, và không
hợp pháp hôn nhân đồng tính, nhưng lại cho phép đứa trẻ được
quyền quyết định về vai trò làm cha mẹ của những người sinh ra
chúng.
2. Quyền lợi của người lớn: Sự thay đổi
về danh xưng cha mẹ, và việc tái định nghĩa vai trò này, theo
Elizabeth Marquardt, đã tạo nên những khủng hoảng trầm trọng
trong đời sống tâm lý của một đứa trẻ. Nó làm cho tình cảm giữa
cha mẹ và con cái trở thành lỏng lẻo, nếu không muốn nói là lệch
lạc. Điều này còn cho thấy rằng những hình thức tái định nghĩa
hai chữ “cha mẹ” chỉ nhắm vào thành phần người lớn, mà không
quan tâm gì đến những đứa trẻ.
Việc lạm dụng về từ ngữ cha mẹ đưa đến quan
niệm cho rằng việc lập gia đình, sinh con không còn là một ơn
gọi thiêng liêng cao cả. Nó không hơn kém việc nhận một đứa con
nuôi, hay đi xin một tinh trùng hoặc noãn sào của một ai đó rồi
mình sẽ trở thành cha mẹ. Tệ hơn nữa, còn kém việc mua và nuôi
một con chó hay con mèo. Tại Hoa Kỳ chẳng hạn, muốn nuôi một con
chó hay con mèo phải mang chúng chích ngừa, khai báo, và xuất
trình khai sinh. Khi con chó hay con mèo chết phải làm giấy khai
tử và phải được chôn táng cẩn thận.
Ngoài ra, những quan niệm này còn cố tình làm
mất đi hoàn toàn ý nghĩa của ơn gọi hôn nhân và gia đình. Biến
con người và những đứa trẻ trở thành những sinh vật lạc loài
trên hành tinh trái đất, và làm cho đời sống hôn nhân gia đình
của con người không khác gì cuộc sống chung đụng của một bày
thú.
Theo kết quả cuộc khảo cứu trên, thì ngày nay,
sau một thế hệ của những lạm dụng khoa học trong việc tạo sinh
ống nghiệm, việc cho tinh trùng và noãn, và lạm dụng luật pháp
để tái định nghĩa vai trò cha mẹ, giờ đây nhiều trẻ vị thành
niên đang rất bất mãn vì không biết thực tế ai là cha, là mẹ, và
là người đã sinh ra mình.
3. Việc thừa nhận của con cái: Qua việc
tái định nghĩa vai trò và danh xưng cha mẹ, và qua việc sửa đổi
hình thức giấy khai sinh, những người làm cha mẹ thật sự đang
phải băn khoăn về số phận của mình. Họ không còn là người chủ và
thừa nhận những người con mình, và đương nhiên được quyền làm
cha mẹ. Ngược lại, họ bị lệ thuộc vào những đứa con có muốn nhìn
nhận mình là cha mẹ của chúng hay không. Tại Hoa Kỳ có ít nhất
10 tiểu bang đã cho phép những người không phải là cha mẹ đẻ
được quyền có trách nhiệm trên đứa trẻ như cha mẹ của chúng
chẳng hạn như các nhà tâm lý hoặc cha mẹ nuôi. Điều này khiến
trẻ em lớn lên chỉ biết đến có người trực tiếp chịu trách nhiệm
trước pháp luật đối với mình. Coi cha mẹ cũng tương tự như người
nuôi mình hay như người bảo trợ và giám hộ mình. Và điều này là
một tủi nhục cho nền văn minh nhân loại cũng như những người làm
cha mẹ thật sự. Và câu cao dao: “Công cha như núi Thái Sơn.
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra” của người Việt Nam sẽ
không còn ý nghĩa nữa nếu đem áp dụng vào những luật lệ và những
đổi mới như vừa được đề cập ở trên.
ĐÂU LÀ NGUYÊN NHÂN
Việc tái định nghĩa danh xưng và vai trò làm
cha mẹ, cũng như việc sửa lại hình thức khai sinh trên chính là
những hành động làm mất “ý thức tội lỗi”. Những hành động này
đến từ ý nghĩ cho rằng mình là “thiên chúa” của chính mình, và
do đó, chối bỏ hay không muốn nhìn nhận cái giới hạn của mình.
Con người ngang nhiên làm những điều phản nghịch lại với luật lệ
của Thiên Chúa, và cho như vậy là đúng. Những hành động ấy tạo
nên một ảnh hưởng lớn lao dẫn con người đi vào vùng tăm tối u
minh của lý trí và tư tưởng. Thái độ chối bỏ và không nhìn nhận
những giới hạn của con người còn sinh ra những quái thai của tư
tưởng, của luật pháp, của đạo đức làm ô nhiễm bầu khí văn minh
của nhân loại.
Những thay đổi như trên vừa trích dẫn, thật ra
chỉ nhằm thỏa mãn lối sống đồng tính và hôn nhân đồng tính. Lớp
người này biết rất rõ rằng, với lối sống ấy họ không bao giờ
được hân hạnh làm cha mẹ, và cũng sẽ chẳng có ai gọi họ là cha
hay mẹ cả.
Vấn đề đồng tính hiện nay đã trở nên thông
thường, và hợp pháp tại nhiều nơi trên thế giới. Như chúng tôi
đã có lần viết, lối sống đồng tính ngày nay đã bị loại ra ngoài
lý do tâm bệnh. Trong danh sách những triệu chứng tâm bệnh, đồng
tính không có trong danh sách ấy nữa. Ngược lại, nó được coi là
một nếp sống lành mạnh. Nhiều người cho rằng đó là xu hướng xã
hội, và những đổi mới của xã hội.
Không chỉ nhìn nhận lối sống đồng tính, xã hội
cũng chấp nhận hôn nhân đồng tính. Do quyền được quyền lập gia
đình của nhóm người đã làm nẩy sinh ra quyền xin con nuôi. Và từ
việc nhận nuôi con nuôi đã đẻ ra việc tái định nghĩa vai trò làm
cha mẹ, và sửa đổi lại giấy khai sinh.
Tuy được xã hội thừa nhận, nhưng đây là một
lối sống vong thân và lạc loài đến từ sản phẩm của một nền văn
hóa sự chết. Qua lối sống này, nhân loại sẽ không có những thế
hệ nối tiếp, vì không thể nào 2 người đàn ông hoặc 2 người đàn
bà dù với danh nghĩa là vợ chồng có thể sinh sản con cái được.
Do đó, dù họ có tranh đấu để được quyền làm cha mẹ dưới bất cứ
từ ngữ hay lối xưng hô thế nào đi nữa, thì cái quyền ấy vẫn chỉ
là một tên gọi theo pháp lý, thực chất họ vẫn biết mình không
bao giờ là cha mẹ của một ai khác. Mầm mống sự chết và hủy diệt
có ngay trong quan niệm và lối sống này.
NHÌN VỀ VIỄN ẢNH NHÂN LOẠI
Tóm lại, kết quả cuộc nghiên cứu trên cho thấy
là với những luật pháp và lối sống hiện nay của con người thời
nay, đặc biệt, những người chủ trương đồng tính, hôn nhân đồng
tính đang cố tình định nghĩa méo mó hai chữ “cha mẹ” rất thánh
thiêng. Họ phải lãnh chịu cái trách nhiệm lớn lao trước lương
tâm và lịch sử. Ảnh hưởng của họ đang dẫn con người xa dần cội
nguồn của mình. Họ đang từ từ làm mất đi những quyền lợi thiêng
liêng cao cả của bậc làm cha mẹ.
Tuy vậy, cũng đã đến lúc những người có trách
nhiệm tinh thần, những ai đang quan tâm đến vận mệnh thế giới và
nhân loại cần phải lên tiếng thức tỉnh lương tâm con người.
Chúng ta không thể làm ngơ hay cứ để những tiếng nói của văn hóa
sự chết kia lấn lướt và dẫn nhân loại vào con đường diệt vong,
không phải bằng chiến tranh, bom đạn, mà bằng cách làm mất đi ý
nghĩa thiêng liêng giữa vợ chồng, giữa cha mẹ và con cái.