Con gái của mẹ,
Mẹ biết rằng chả bao giờ con đọc lá
thư này cả, thứ nhất là con không đọc được tiếng Việt mà mẹ lại
không thể viết cho con bằng tiếng Anh. Nhưng không hiểu sao có một
cái gì nó thôi thúc mẹ là phải viết cho con như được nói chuyện với
con trực tiếp.
Ðã lâu lắm rồi nhỉ, từ khi con tốt
nghiệp ra trường trung học, hai mẹ con mình không còn được những
buổi tối con cặm cụi học bài trong khi mẹ loay hoay với những việc
trong nhà mà cả hai mẹ con mình đã suốt ngày bận rộn không dọn dẹp
được.
Nhưng khi ấy con còn nhỏ, trong đầu
óc mẹ nghĩ thế nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy mình nhầm. Giáo dục
học đường ở bên này, mẹ không hiểu rằng đã tạo cho con thành một
người tự lập cho dù con chưa đến tuổi trưởng thành.
Từ bao giờ, mẹ cũng không nhớ nữa,
con đã có một thế giới riêng là căn buồng của con. Mà vì bận sinh kế
suốt ngày, mẹ cũng ít khi ngó vào căn buồng ấy nên có lần mẹ vào tìm
con, mẹ đã hết sức sửng sốt khi thấy sự vô trật tự trong cuộc sống
của con. Sách vở lẫn lộn với quần áo trên giường, dưới sàn cùng mọi
thứ vật dụng. Trong tủ treo áo quần thì như cả cái kho chứa đồ phế
thải.
Phải mất vài phút mẹ mới định thần
lại được, bỏ mất gần một buổi chiều để sắp xếp lại cho con.
Buổi tối, con về, mẹ ngồi yên ở
phòng khách chờ phút giây con chạy ra ôm lấy mẹ mà cám ơn. Nhưng
thật là một bất ngờ lớn lao mà mẹ chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi.
Thay vì cám ơn, con đã tung cửa buồng ra nói khá lớn tiếng, “mẹ
làm mất hết trật tự trong buồng của con, bài vở của con mẹ để đâu
hết rồi, mọi khi con vẫn để ở chân giường mà… Con xin mẹ từ nay mẹ
đừng làm gì trong buồng của con cả. Con tự lo lấy được mà.”
Rồi con bỏ vào buồng, im lìm suốt
buổi tối hôm đó.
Con ơi, con có biết những giờ phút
ấy mẹ đã phải trải qua những tâm trạng như thế nào không. Mẹ ân hận
vì đã làm con không vui! Mẹ buồn rầu vì con đã không hiểu cho lòng
mẹ. Mẹ cô đơn vì không có ai chia sẻ nỗi buồn với mình. Mẹ lo lắng
vì tính nết hoang toàng của con như thế thì khi lấy chồng, người
chồng nào chịu cho nổi… Ðêm ấy mẹ đã ngủ trên ghế sa lông để thấm
thía nỗi buồn của mẹ mà nào con cũng đâu có hay.
Thế mà cảnh sống ấy cũng qua mau
trong sự chịu đựng của mẹ. Bây giờ con ra trường, có công ăn việc
làm, con đi về thất thường, có khi bỏ mẹ vò võ chờ con đến cả tuần.
Mẹ cũng chẳng dám hỏi con.
Ðến một ngày, hình như mẹ nhớ là
ngày Mother’s Day, con mua một bó hoa hồng tươi về ôm lấy mẹ mà chúc
mừng mẹ. Buổi chiều hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất đời của mẹ. Mẹ cứ
đi ra đi vào lóng ngóng chờ con mở cửa buồng để hỏi xem con thích ăn
món gì mẹ sẽ nấu. Nhưng tối đến con đã chải chuốt mở cửa buồng đi ra
mời mẹ đi ăn tiệm. Lại một hạnh phúc bất ngờ khác đến. Mẹ như được
bơi lội trong hạnh phúc đến độ không thay nổi bộ quần áo đẹp để đi
với con.
Sau bữa ăn thịnh soạn với cá 8 món,
con đã thản nhiên nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi bây giờ con phải đi làm
việc suốt ngày mà mẹ thì già rồi, ở nhà một mình không có ai chăm
sóc nên con đã xin cho mẹ được vào sống ở khu người già, có người
trông nom hằng ngày. Mẹ không phải lo gì cả. Ðến bữa có người dọn
cho ăn. Ðau ốm có y tá săn sóc. Cuối tuần con sẽ về thăm mẹ, mẹ
nhé.”
Bể hạnh phúc đã vỡ tan. Những bong
bóng hạnh phúc chỉ còn ảo mờ như những bọt xà bông trong chậu tắm.
Nó đó phản chiếu muôn mầu và vỡ ngay sau đó.
Trong lòng mẹ chợt vẳng nghe lại
được câu nói của bà ngoại xưa đã nói với mẹ, “Nước mắt chảy xuôi,
con ạ.”