ĐTC Phanxicô: Giáo Lý về Thư
Galata
Bài 5 - Lề
Luật như giám hộ viên
Xin chào anh chị em!
Thánh Phaolô, vị đã kính mến
Chúa Giêsu và đã hiểu rõ ơn cứu độ là gì, đã dạy chúng ta rằng "con cái của lời hứa" (Galata 4:28) - tức là tất
cả chúng ta đây, thành phần đã được công chính hóa bởi Chúa
Giêsu Kitô - thì không còn lệ thuộc
vào Lề Luật nữa, mà là được
kêu gọi thực hành lối sống tự do cần có của Phúc Âm. Tuy
nhiên, Lề Luật vẫn còn đó. Thế nhưng còn đó một cách khác, ở
chỗ, vẫn Lề Luật như vậy, vẫn Thập Giới, mà bằng một cách khác,
vì tự mình nó không còn được công chính khi Chúa đến. Bởi thế, trong bài giáo lý hôm nay, tôi muốn giải thích điều
này. Chúng ta đặt vấn đề: Theo
Thư Galata thì đâu là vai trò của Lề Luật? Trong đoạn thư
chúng ta vừa nghe, Thánh Phaolô đã nói rằng Lề Luật giống như một giám hộ viên. Đó là
một hình ảnh đẹp đẽ, hình ảnh về thứ giám hộ chúng ta đã nói đến
trong buổi triều kiến chung vừa rồi, một hình ảnh đáng được tìm
hiểu đúng với ý nghĩa của nó.
Vị Tông đồ này dường như gợi ý
là Kitô hữu hãy chia lịch sử cứu độ
ra làm hai phần, như câu
truyện đời của ngài. Có hai giai đoạn: trước khi trở
thành tín hữu tin vào Chúa Giêsu Kitô và sau khi đã lãnh nhận
đức tin. Ở tâm điểm của hai giai đoạn
này là biến cố tử nạn và phục sinh của Chúa Giêsu, một
biến cố được Thánh Phaolô giảng dạy để tác động lòng tin tưởng
vào Người Con của Thiên Chúa, nguồn
mạch ơn cứu độ, và nơi Chúa
Giêsu Kitô chúng ta được công chính hóa. Bởi thế, khởi đi
từ lòng tin vào Chúa Kitô mới có chuyện Lề Luật có "trước đó" và
"sau đó", vì Lề Luật vẫn còn đó, Thập Giới vẫn còn đó, thế nhưng
thái độ lại khác nhau trước khi Chúa Giêsu xuất hiện và sau đó. Lịch sử trước đó được xác định là "lệ thuộc Lề Luật". Con người sống theo Lề Luật thì được cứu độ, được công
chính hóa; giai đoạn lịch sử tiếp sau đó, tức giai đoạn sau khi
Chúa Giêsu xuất hiện, lại sống theo Thánh Linh dẫn dắt (Galata
5:25). Đây là lần đầu tiên Thánh Phaolô sử dụng cụm từ: "lệ
thuộc Lề Luật". Ý nghĩa sâu xa này ám chỉ một sự qui phục
tiêu cực, tiêu biểu cho thành phần nô lệ: "bị lệ thuộc". Vị Tông
đồ này làm sáng tỏ vấn đề khi nói rằng nếu một người "lệ thuộc Lề Luật" thì như thể bị "canh
giữ" và "gò bó", một thứ bảo hộ phòng ngừa. Thánh Phaolô
nói rằng giai đoạn này đã kéo dài một thời gian lâu dài - từ
Moisen, cho tới khi Chúa Giêsu xuất hiện - và mãi mãi tồn tại
với những ai sống trong tội lỗi.
Mối liên hệ giữa Lề Luật và tội
lỗi sẽ được diễn giải một cách có hệ thống hơn nơi Thư Roma,
được viết ít năm sau Thư Galata. Tóm lại, Lề Luật dẫn đến xác định những gì là vi phạm và làm cho
dân chúng nhận thức được tội lỗi của họ: "Anh em đã làm
như thế nên Lề Luật - Thập Giới - mới nói rằng anh em phạm tội".
Hay nói cách khác, như kinh nghiệm chung cho thấy, thứ luật này
đưa đến chỗ tác động việc vi phạm. Trong Thư Roma, ngài viết: "Khi chúng ta còn bị tính xác thịt chi phối, thì các
đam mê tội lỗi dùng Lề Luật mà hoạt động nơi các chi thể chúng
ta, để chúng ta sinh hoa kết quả đưa tới cái chết. Nhưng nay, chúng ta không còn bị Lề Luật
ràng buộc nữa, vì chúng ta đã chết đối với cái vẫn giam hãm
chúng ta" (Roma 7:5-6) Tại sao? Vì việc công chính hóa
của Chúa Giêsu Kitô đã tới. Thánh Phaolô bày tỏ vắn gọn quan
điểm của ngài về Lề Luật như thế này: "Tử thần có độc là vì tội lỗi, mà tội lỗi có mạnh cũng
tại có Lề Luật" (1Corinto 15:56). Một thứ trao đổi: anh
em lệ thuộc lề luật và anh em ở đó như mở đường cho tội lỗi.
Theo chiều hướng ấy thì lề luật
đóng vai giám hộ viên như được ám chỉ mới trọn vẹn ý nghĩa. Thế
nhưng, Lề Luật là giám hộ viên dẫn
anh em đi đâu? Đi đến với Chúa Giêsu. Theo đường lối học
thức cổ thời thì giám hộ viên đây không có phận sự được chúng ta
qui cho như ngày nay, tức là phận vụ nâng đỡ trợ giúp việc học
hành của con trẻ nam nữ nào đó. Trái lại, vào thời ấy thì người này là một kẻ nô lệ có phận sự dẫn đứa con của vị
chủ nhân đến thày giáo rồi sau đó mang con của chủ trở về nhà.
Người này bảo vệ đứa nhỏ cần phải trông coi cho khỏi nguy hiểm
và canh chứng nó cho khỏi các hành vi cử chỉ xấu. Phận vụ của
người nô lệ đi trông coi con của chủ này thật sự là việc kèm
giữ. Khi đứa nhỏ trưởng thành thì giám hộ viên này hết phận sự.
Giám hộ viên được Thánh Phaolô ám chỉ ở đây không phải là thày
giáo, mà là người đi kèm theo đứa nhỏ được giao cho kèm giữ,
người canh chừng đứa bé và đưa nó về lại nhà.
Việc qui cho Lề Luật những ý
nghĩa như thế giúp cho Thánh Phaolô có thể làm sáng tỏ vai trò
của Lề Luật trong lịch sử của dân Do Thái. Ngũ Kinh, tức là
Lề Luật, là một hành động hào phóng của Thiên Chúa đối với dân
của Ngài. Sau việc tuyển chọn Abraham là một hành động cao cả
khác Ngài tỏ ra đó là Lề Luật, ở chỗ chỉ cho dân Ngài con đường
phải theo. Thật sự là nó có những phận vụ rào chắn, nhưng
đồng thời nó lại bảo vệ dân của Ngài, nó đã giáo huấn họ, no đã
kỷ cương họ và đã nâng đỡ họ nơi tình trạng yếu kém của họ, nhất là nó đã bảo vệ họ khỏi chiều hướng ngoại giáo;
vào thời ấy có rất nhiều thái độ ngoại đạo. Ngũ Kinh dạy rằng: "Chỉ có một Thiên Chúa duy nhất và Ngài đã đưa chúng ta
vào con đường của chúng ta". Một hành động thiện hảo của
Chúa. Như tôi đã nói, nó thật sự là
có những phận vụ rào chắn, nhưng đồng thời nó lại bảo vệ dân của
Ngài, nó đã giáo huấn họ, no đã kỷ cương họ và đã nâng đỡ họ nơi
tình trạng yếu kém của họ. Đó là lý do tại sao vị Tông đồ
này tiếp tục diễn tả câu nói về lứa tuổi non dại. Ngài nói: "Bao lâu người thừa kế còn là thiếu niên thì không khác
gì một nô lệ, mặc dù là chủ mọi tài sản. Nó phải ở dưới quyền những người giám hộ
và quản lý, cho đến khi mãn hạn người cha đã định. Chúng ta cũng vậy, khi còn là thiếu niên, chúng
ta phải làm nô lệ những yếu tố của vũ trụ". (Galata
4:1-3). Nói tóm lại, niềm xác tín của vị Tông đồ này là ở chỗ Lề Luật thật sự đóng một vai trì tích cực - như giám hộ
viên kèm giữ người mình coi sóc - thế nhưng nó có một nhiệm vụ
giới hạn về thời gian. Nó không thể kéo dài quá xa, vì nó liên
hệ tới tầm mức trưởng thành của cá nhân cùng với việc tự do chọn
lựa của họ. Khi người ta biết tin tưởng thì Lề Luật mất
giá trị kèm giữ của nó và phải nhường bước cho một thẩm quyền
khác. Như thế nghĩa là gì? Nghĩa là sau
Lề Luật chúng ta có thể nói: "Chúng tôi tin vào Chúa Giêsu Kitô
và chúng tôi làm những gì chúng tôi muốn?" Không! Các Giới Răn
vẫn còn đó, thế nhưng nó không còn công chính hóa chúng ta. Điều
làm cho chúng ta nên công chính đó là Chúa Giêsu Kitô. Các Giới
Răn cần phải tuân giữ, thế nhưng chúng không mang lại cho chúng
ta sự công chính; đã có những gì là nhưng không của Chúa Giêsu,
việc gặp gỡ Chúa Giêsu Kitô mới hoàn toàn công chính hóa chúng
ta. Công trạng của đức tin là lãnh nhận Chúa Giêsu. Chỉ
có một công trạng duy nhất đó là cởi mở cõi lòng. Vậy chúng ta
phải làm gì với các Giới răn đây? Chúng ta cần phải tuân giữ các
Giới răn, nhưng như là một thứ phụ
giúp để gặp gỡ Chúa Giêsu Kitô thôi.
Giáo huấn về giá trị của Lề Luật
này là những gì rất quan trọng, và đáng được cẩn thận suy xét để
chúng ta khỏi bị hiểu lầm và trở nên sai lệch. Thật là hữu ích
khi chúng ta tự vấn xem chúng ta vẫn sống trong giai đoạn chúng
ta cần đến Lề Luật, hay trái lại chúng ta hoàn toàn nhận thức
được mình đã lãnh nhận ơn được làm con cái của Thiên Chúa hầu
sống trong yêu thương. Chúng ta đang sống ra sao? Bằng nỗi sợ
hãi là nếu tôi không làm như thế thì tôi sẽ sa hỏa ngục? Hay tôi
sống với cả niềm hy vọng, với niềm vui về ơn cứu độ nhưng không
nơi Chúa Giêsu Kitô? Đó là một câu hỏi cần. Cả câu thứ hai này
nữa: Tôi có coi thường các Giới răn
hay chăng? Không. Tôi tuân giữ chúng, nhưng không tuyệt đối, vì
tôi biết rằng chính Chúa Giêsu Kitô là Đấng công chính hóa tôi.
https://www.vatican.va/content/francesco/en/audiences/2021/documents/papa-francesco_20210818_udienza-generale.html
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL,
chuyển dịch kèm theo nhan đề và các chi tiết nhấn mạnh tự ý bằng
mầu