Thật là quan trọng trong việc tưởng
nhớ đến sự thiện chúng ta đã lãnh nhận.
Nếu chúng ta không nhớ đến nó, chúng ta
trở thành kẻ xa lạ với chính bản thân
mình, là "kẻ qua đường" của cuộc sống.
Không có ký ức, chúng ta tự bật gốc khỏi
mảnh đất nuôi dưỡng chúng ta, và để cho
mình như lá bị gió thổi bay đi. Ngược lại, nếu chúng ta thực sự tưởng nhớ, là chúng ta
thắt chặt bản thân mình bằng những sợi giây chắc nhất; chúng ta cảm thấy thuộc về một lịch sử
sống động, một cảm nghiệm sống động của
một dân nào đó. Ký ức không phải là một cái gì đó riêng tư; nó là
con đường liên kết chúng ta với Thiên
Chúa cũng như với các người khác. Đó là lý do tại sao theo Thánh Kinh, ký ức về Chúa là
những gì cần phải truyền lại từ đời nàydến đời kia. Các vị cha ông được lệnh phải kể chuyện cho
con cái mình, như chúng ta đọc thấy ở
một đoạn tuyệt vời này. "Mai ngày khi con anh
(em) hỏi anh (em) rằng: 'Vì sao có các
thánh ý, thánh chỉ, quyết định mà ĐỨC
CHÚA, Thiên Chúa chúng ta, đã truyền cho
quý vị?' Anh (em) sẽ trả lời cho con anh
(em): 'Chúng ta xưa làm nô lệ cho
Pha-ra-ô bên Ai-cập, nhưng ĐỨC CHÚA đã
ra tay uy quyền đưa chúng ta ra khỏi
Ai-cập. Trước mắt chúng ta, ĐỨC CHÚA đã
thực hiện những điềm thiêng dấu lạ lớn
lao và khủng khiếp, phạt Ai-cập, phạt
Pha-ra-ô và tất cả triều đình vua ấy" (Đệ
Nhị Luật 6:20-22). Các ngươi phải truyền
lại ký ức này cho con cái các ngươi.
Thế nhưng,
vấn đề ở đây là: vậy thì trường hợp sợi giây truyền đạt ký ức bị đứt đoạn thì
sao? Và làm sao chúng ta có thể nhớ được
những gì chúng ta chúng ta chỉ đã nghe
thấy thôi, trừ phi chúng ta cũng cảm
nghiệm thấy về nó? Thiên Chúa biết đến vấn đề khó khăn này, Ngài biết
ký ức của chúng ta yếu kém ra sao, và
Ngài đã thực hiện một điều tuyệt vời, đó
là Ngài đã lưu lại cho chúng ta một tưởng niệm.
Ngài đã không chỉ để lại cho chúng ta
lời nói, vì chúng ta dễ quên những gì
chúng ta nghe thấy. Ngài không chỉ lưu lại cho chúng ta Thánh Kinh, vì chúng ta dễ quên những gì chúng ta đọc trong Kinh
Thánh. Ngài không chỉ để lại cho chúng
ta những dấu lạ, vì có thể quân cho dù
chúng ta đã nhìn thấy. Ngài đã ban cho chúng ta Lương Thực, vì chúng ta không
dễ quên những gì chúng ta được thực sự
nếm hưởng. Ngài đã lưu lại cho chúng ta Bánh Ăn, nơi Ngài hiện
diện thực sự, sống động và chân thật,
với tất cả hương vị yêu thương của Ngài. Khi nhận lấy Ngài, chúng ta có thể nói: "Ngài là
Chúa; Ngài nhớ đến tôi!" Đó là lý do tại
sao Chúa Giêsu đã nói với chúng ta rằng:
"Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thày"
(1Corinto 11:24). Hãy
làm! Thánh
Thể không phải chỉ là một tác động tưởng
nhớ; mà là một sự
kiện, đó
là Cuộc Vượt Qua của Chúa trở thành hiện
thực một lần nữa cho chúng ta. Trước mắt
chúng ta, cuộc tử nạn và phục sinh của
Chúa Giêsu tái diễn trong Thánh Lễ. Hãy làm việc này mà nhớ đến Thày: ở
chỗ, hãy cùng nhau đến cử hành Thánh Thể
như một cộng đồng, như một dân tộc, như
một gia đình, để tưởng nhớ đến Thày.
Chúng ta không thể làm mà không có Thánh
Thể, vì đó là việc tưởng nhớ đến Thiên
Chúa. Nó chữa lành ký ức bị thương tật
của chúng ta.
Thánh Thể trước hết chữa lành ký ức
bị côi cút của chúng ta. Chúng ta đang sống ở một thời điểm thât là côi cút. Thánh Thể chữa lành ký ức bị côi cút. Rất nhiều người có những ký ức hằn vết bị hụt hẫng về
tình cảm và những thất
vọng đắng cay, gây ra bởi những
người đáng lẽ phải yêu thương họ, mà lại
làm cho cõi lòng họ bị mồ côi. Chúng ta
muốn quay trở lại để thay đổi quá khứ
nhưng không thể. Tuy nhiên, Thiên Chúa
có thể chữa lành những vết thương ấy,
bằng việc đặt vào trong ký ức của chúng
ta một tình yêu cao cả hơn, đó là tình
yêu thương của Ngài. Thánh Thể mang
chúng ta đến với tình yêu trung tín của
Chúa Cha, một tình yêu chữa lành cảm
quan mình
chỉ là những con
người mồ côi của chúng ta. Thánh Thể
cống hiến cho chúng ta tình yêu của Chúa
Giêsu, một tình yêu đã biến nấm
mồ ở đường cùng trở thành một khởi điểm,
và cũng có thể biến đổi đời sống của
chúng ta như vậy. Thánh Thể làm cho cõi
lòng của chúng ta tràn đầy tình yêu
thương an ủi của Thánh Linh, Đấng không
bao giờ bỏ chúng ta lẻ loi một mình và
luôn chữa lành các thương tích của chúng
ta.
Bằng Thánh Thể, Chúa cũng chữa lành ký ức
tiêu cực của chúng ta, thứ tiêu cực rât thường thấm vào tấm lòng của chúng
ta. Chúa chữa lành ký ức tiêu cực này,
một ký ức gợi lên những gì sai trái xẩy ra, và lưu lại nơi chúng ta ý niệm tiếc xót khiến
chúng ta cảm thấy mình vô dụng, chỉ toàn
vấp phạm, chỉ là lầm lỗi. Chúa
Giêsu đến để nói với chúng ta rằng không
phải thế đâu. Người muốn được gần gữi với chúng ta. Lần nào chúng ta rước lấy Người,
Người đều nhắc chúng ta rằng chúng ta là
những gì quí báu, chúng ta là khách Người muốn mời tới dự tiệc của
Người, là bạn Người muốn dùng bữa với.
Chẳng những vì Người quảng dại, mà còn
vì Người thật sự phải lòng chúng ta.
Người nhìn thấy và yêu thích vẻ đẹp và
thiện hảo chúng ta có. Chúa biết rằng sự dữ và tội lỗi không phải là những gì định hình
chúng ta; chúng là những thứ bệnh hoạn,
những thứ lây nhiễm. Người đến để dùng Thánh Thể chữa lành chúng, một Thánh Thể chất chứa các kháng tố cho ký ức tiêu cực
của chúng ta. Với Chúa Giêsu, chúng ta
có thể được miễn nhiễm trước tâm
trạng buồn thảm. Chúng ta sẽ luôn nhớ đến các sai phạm của chúng ta,
những trục trặc, những vấn đề ở nhà và ở nơi làm việc, nhớ đến những giấc
mơ đã không hiện thực. Thế nhưng, tác
dụng của chúng sẽ không áp đảo chúng ta,
vì Chúa Giêsu hiện diện còn sâu xa hơn
nữa, phấn khích chúng ta bằng tình yêu
thương của Người. Đó là quyền lực của
Thánh Thể, biến đổi chúng ta thành
những con người mang Thiên
Chúa, mang niềm vui, chứ không phải những gì tiêu
cực. Chúng ta là những người đi Lễ có thể hỏi rằng:
Đâu là những gì chúng ta mang đến cho
thế giới? Nỗi buồn thảm và cay đắng của
chúng ta, hay là niềm vui của Chúa?
Chúng ta Hiệp Lễ rồi cưu mang phàn nàn
trách móc, phê bình chỉ trích và hối
tiếc bản thân hay sao? Điều này không
cải tiến được gì hết, trong khi niềm vui
của Chúa là những gì có thể thay đổi đời
sống.
Sau
hết, Thánh
Thể chữa lành ký ức khép kín của
chúng ta.
Những vết thương chúng ta giữ ở trong
lòng là những gì tạo ra các vấn đề chẳng
những cho chúng ta, mà còn cho cả những
người khác nữa. Chúng làm cho chúng ta
sợ hãi và nghi ngại. Chúng ta bắt đầu bằng việc khép kín, cuối cùng đi đến
chỗ yếm thế và lãnh đạm. Các vết thương
của chúng ta có thể dẫn chúng ta đến chỗ
phản ứng với những người khác một cách
xa lìa và ngạo mạn, bằng thứ ảo tưởng
cho rằng chúng ta có thể làm chủ được
tình thế bằng cách ấy. Thế nhưng đó thật sự là ảo tưởng, vì chỉ có tình yêu
mới có thể chữa lành sợ hãi tận gốc, và
mới giải thoát chúng ta khỏi tâm trạng
qui kỷ giam nhốt chúng ta. Đó là những
gì Chúa Giêsu làm. Người tiến đến với
chúng ta một cách nhẹ nhàng, nơi dáng vẻ
tầm thường chẳng vũ trang của Bánh
Thánh. Người đến
như một Tấm Bánh bẻ ra để phá vỡ những
lớp vỏ vị kỷ của chúng ta. Người trao
ban chính mình để dạy chúng ta rằng chỉ
khi nào chúng ta biết mở lòng mình ra,
chúng ta mới có thể được giải phóng cho
khỏi các thứ cản ngăn nội tâm của chúng
ta, khỏi tình trạng bất toại của tấm
lòng.
Khi
hiến mình cho chúng ta nơi tính chất tầm
thường của tấm bánh, Chúa cũng mời gọi
chúng ta là đừng phung phí cuộc đời của
chúng ta trong việc săn tìm chạy theo vô
số ảo tưởng mà chúng ta cứ nghĩ rằng
chúng ta không thể thiếu chúng, nhưng
lại làm cho chúng ta trống rỗng nội tâm.
Thánh Thể làm cho chúng ta no thỏa cơn
đói những thứ vật chất của chúng ta, và
thắp lên ước muốn phục vụ của chúng ta.
Thánh Thể nâng chúng ta lên khỏi lối
sống thoải mái và ươn lười của chúng ta,
và nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta có cái miệng cần được ăn, mà còn có cả đôi
tay cần được sử dụng để cho những người
khác ăn nữa. Hiện nay thật là khẩn trương trong việc chăm sóc cho
những ai đói khát lương thực và đói
khát phẩm giá,
những ai không có việc làm, và những
ai đang phải tranh đấu để tiếp tục tiến
lên. Chúng ta cần phải làm điều này một
cách thực sự, thực sự như Tấm Bánh Chúa
Giêsu ban cho chúng ta. Cần phải tỏ ra
một sự gần gũi đích thực, như các mối
giây thực sự của tình đoàn kết. Nơi
Thánh Thể, Chúa Giêsu đến gần với chúng
ta: để chúng ta đừng quay đi khỏi những
ai ở chung quanh chúng ta!
Anh
chị em thân mến, chúng ta hãy tiếp tục
cử hành Thánh Lễ của chúng ta: cử hành
Việc Tưởng Nhớ chữa lành ký ức của chúng
ta. Chớ gì đừng bao giờ chúng ta quên
rằng: Thánh
Lễ là một Tưởng Nhớ chữa lành ký ức, ký
ức của con tim. Thánh Lễ là kho tàng trên hết trong cả Giáo Hội
lẫn đời sống chúng ta. Chúng ta cũng hãy
tái nhận thức việc tôn thờ Thánh Thể,
một việc tôn thờ tiếp tục công việc của
Thánh Lễ trong chúng ta. Việc tôn thờ
này cũng sẽ giúp ích cho chúng ta rất
nhiều, vì việc này chữa lành nội tâm
chúng ta. Nhất là hiện nay, khi nhu cầu
của chúng ta quá lớn lao.
http://w2.vatican.va/content/francesco/en/homilies/2020/documents/papa-francesco_20200614_omelia-corpusdomini.html
Đaminh Maria cao tấn tĩnh chuyển dịch và
tự ý nhấn mạnh ở những chi tiết được đổi
mầu.