Tháng Các Linh Hồn - Tìm Hiểu


Hiệu quả thực tiễn của một câu chuyện giả tưởng !

Lm Nguyễn Hữu Thy

Tôi còn nhớ hồi còn nhỏ, để động viên chúng tôi siêng năng "đi viếng nhà thờ" (*) để cầu nguyện cho các linh hồn vào tháng 11 – Tháng Các Linh Hồn, bà nội tôi thường kể cho anh em chúng tôi nghe câu chuyện sau đây:

"Ở một xứ đạo nọ, có một người đàn ông sống đạo rất khô khan. Ít khi anh ta tự đi nhà thờ đọc kinh xem lễ một mình. Anh chỉ đi nhà thờ, khi nào đứa con trai cưng độc nhất của anh mới lên bảy đòi đi nhà thờ mà thôi. Số là vào một buổi chiều trong Tháng Các Linh Hồn, khi đứa con thấy bạn bè mình đều được cha mẹ dẫn đi "viếng nhà thờ" để đọc kinh cầu nguyện cho ông bà tổ tiên đã qua đời, nó cũng đòi đi cho bằng được, để cầu nguyện cho ông bà nội đã qua đời. Sau khi đưa hết lý lẽ để cản ngăn con đừng đi nhà thờ mà không thành công, anh ta bèn chiều lòng con và đưa nó đến nhà thờ. Nhưng khi đến nhà thờ, anh ngồi chờ con ngoài hành lang nhà thờ, chứ không vào đọc kinh trong nhà thờ với con. Anh dặn con : "Khi nào con đọc kinh xong thì ra, ba sẽ đưa con về !"

Nhưng vì ngồi chờ con quá lâu ở ngoài nhà thờ, anh ta đã ngủ quên và không biết giờ kinh đã xong lúc nào. Trong khi ngủ, anh mơ thấy một đoàn các Thiên Thấn đông vô kể, từ trên trời bay xuống, vị nào cũng ì ạch mang đầy những bao bị chứa đầy những thứ có màu trắng như bông và bốc mùi thơm ngon không thể diễn tả được. Quá tò mò, anh chạy theo một vị Thiên Thần và hỏi nhỏ đó là thứ gì vậy. Vị thiên Thần trả lời đó là các ơn thánh mà các người trên thế gian đã kiếm được qua việc đọc kinh lần hạt và "đi viếng nhà thờ", và gửi xuống cho các linh hồn thân nhân của họ đang bị giam trong Ngục Luyện Tội. Bây giờ các Thiên Thần được lệnh của Chúa đi giao cho mỗi người. Nghe thế anh cũng rón rén đi theo các Thiên Thần và thấy các linh hồn rất vui mừng khi nhận được rất nhiều quà "ơn thánh" mà bà con thân thuộc của họ gửi đến và cám ơn rối rít. Sau cùng, còn lại một món quà nho nhỏ, các Thiên Thần tìm đến một phòng giam trông rất hoang vắng và gõ cửa : "Này, ông bà cụ có quà của cháu nội gửi cho đây, ra lãnh" ! Bổng nhiên anh nghe có tiếng trong nói vọng ra vừa vui mừng vừa ngạc nhiên : "Trời ơi, chúng tôi mà còn có người tưởng nhớ tới chăng ! Vì từ khi chết cho tới nay đã bao năm rồi mà chúng tôi đâu có ai gửi quà gì cho đâu ! Thật đứa cháu nội quý hóa biết chừng nào !» Nhưng khi mở cửa tù ra lãnh quà "ơn thánh" của đứa cháu nội gửi, hai ông bà trông dáng người hốc há gần còm, nhưng rất mừng và cám ơn các Thiên Thần rối rít. Sau đó, khi hai ông bà trông thấy anh chàng đi theo các Thiên Thần là chính con trai mình, ông bà quá tức giận, bèn lấy cái gậy đang cầm trong tay phang vào đầu anh ta một cái thật mạnh và quát lớn : "Thằng con bất hiếu, mi còn mò tới đây làm gì nữa ! Mi quả là đứa con vô phúc ! Mi coi gương đứa con của mi mà ăn ở cho phải đạo … !" Bị đánh một cú quá bất ngờ và đau điếng cả người, anh chàng bèn tỉnh giấc và thấy ông từ coi nhà thờ đang đứng trước mặt và la : "Mi là ai mà giờ này còn nằm trước cửa nhà thờ ngủ như thế này ?"

Bấy giờ anh ta mới biết là mình mơ. Và cú gậy vừa rồi là do ông từ đánh, chứ không phải ba mẹ anh đánh. Vì sau khi tan giờ đọc kinh thì trời cũng đã khuya, nên ông từ phải đi đóng cửa nhà thợ lại, và khi đi ngang thấy có người đàn ông nằm ngủ quên trước cửa nhà thờ như thế, ông từ đã lấy cây gậy đang cầm trong tay gõ vào đầu để đánh thức !

Trên đường lủi thủi về nhà, người đàn ông đã suy nghĩ về giấc mơ rất nhiều. Cuối cùng anh ta cương quyết đổi đời, cương quyết sống đạo đức hơn, siêng năng đi xem lễ thường xuyên hơn và cầu nguyện cho cha mẹ anh ta nhiều hơn !"

Ðối với cá nhân tôi, câu chuyện đó đã để lại một ảnh hưởng rất mạnh trên tuổi trẻ của tôi, nhất là nó đã động viên tôi rất nhiều trong việc cầu nguyện cho các linh hồn, vì các ngài đang chờ đợi nơi những người còn sống chúng ta "quà ơn thánh" mà Thiên Chúa sẽ ban cho họ qua các việc lành, qua kinh nguyện và nhất là qua Thánh Lễ chúng ta dâng lên Người, trong sự thông hiệp với công trình cứu chuộc của Ðức Kitô, Con Một Người ! Ðó chính là sự thật được gói ghém trong lối diễn tả đơn sơ và cụ thể của câu chuyện.

----------
(*) Thời trước Công Ðồng Vatican II, vào chiều ngày lễ Các Thánh và ngày lễ Các Ðẳng Linh Hồn, tất cả các xứ đạo đều có truyền thống "Ði Viếng nhà Thờ" để cầu cho các linh hồn, tức : Vào nhà thờ làm dấu thánh giá, đọc một kinh Lạy Cha, ba kinh Kính Mừng và một kinh Sáng Danh. Sau đó lại đi ra khỏi cửa nhà thờ, và lại tiếp tục đi vào nhà thờ đọc các kinh như trước đó, và lại đi ra khỏi cửa nhà thờ, rồi lại đi vào nhà thờ. Và cứ lặp đi lặp lại như thế mãi, tùy theo khả năng và thời gian của mỗi người cho phép. Với sự thâm tín rằng mỗi lần ra-vào nhà thờ đọc kinh như thế sẽ mang lại ân xá cho các linh hôn !

Trang chủ

Trang các Thánh