101 GIAI THOẠI CÁC THÁNH |
|
40. XIN CHA HÃY BÁN CON ĐI ! | |
Cha Bề trên tu viện Đaminh ở thành phố Lima (nước Pêru) cho cộng đoàn biết cha đang có một món nợ. Ngài không tìm ra được cách giải quyết. Nhiều người đã cầu nguyện và xin Chúa cho họ tìm ra giải pháp. Lúc ấy, thánh Martinô Porres đang là một người giúp việc trong dòng, cậu đang cố gắng tìm ra một lối giải quyết, nhưng chẳng ý tưởng nào đến với cậu cả. Làm thế nào để kiếm ra tiền? Trong thành phố Lima này, người ta chỉ nghĩ rằng người da đen như cậu chỉ có thể là kẻ nô lệ, làm việc cho người da trắng đến khi chết vì khổ cực. Một ngày kia, Martinô nhìn thấy cha Bề trên đem theo vài bức tranh lớn ra chợ, ngài đang cố gắng bán đi vài đồ vật quý giá trong tu viện để phần nào trang trải nợ nần. Martinô thầm cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin cho con một ánh sáng! Đã chín năm qua con được sống trong tu viện, có quần áo, và của ăn. Bây giờ, xin Chúa hãy giúp đỡ con để con giúp lại họ”. Và Chúa đã nhậm lời cậu. Một ý nghĩ vụt nảy đến và cậu vội vã chạy đuổi theo cha Bề trên. Qua vài dãy nhà, cha Bề trên ngạc nhiên khi thấy Martinô đi bên mình. Martinô vừa thở vừa nói: - Thưa cha, đừng bán những bức tranh, nhưng hãy bán con đi! Mặt cha Bề trên đang trĩu nặng vì lo lắng, nhưng gánh nặng vơi đi khi người thấy tình yêu đang cháy sáng trong mắt Martinô. - Bán con hả, Martinô? - Vâng thưa cha, như người nô lệ. Có lẽ con sẽ gặp được ông chủ biết xử với con như con đáng được xử, ông sẽ để con làm những việc nặng nhọc cho ông. Ở tu viện, con đã làm những việc rất nhàn hạ và con biết…. Cha Bề trên đặt tay trên vai cậu, dịu dàng nói: - Con ơi, ai bảo con làm điều này? - Chẳng có ai cả, thưa cha. Con đã cầu nguyện trong thời gian qua để cha có thể trả nợ nhưng cha đã không tìm ra tiền. Con chắc chắn rằng cha sẽ tìm thấy ai đó sẽ mua con. Chúng ta có thể đi thẳng ra chợ bây giờ xem sao. Cha Bề trên biết Martinô rất tốt, tử tế và đại lượng với hết mọi người. Nhưng cha không mong rằng lòng bác ái của Martinô đi xa hơn thế. Sự nhiệt thành của Martinô trong việc phục vụ cho thấy tâm hồn cậu thật vĩ đại. Cha Bề trên nói: - Martinô, tu viện chúng ta không bao giờ nghèo quá đến nỗi chúng ta muốn con rời bỏ chúng ta, không bao giờ. - Nhưng thưa cha đây là cách kiếm tiền. - Có những cái mà tiền không thể mua được con ơi, và một trong những cái đó là lòng trung tín. Hãy đi về và đừng lo lắng vấn đề nợ nần nữa. Chúa sẽ chăm sóc chúng ta. Martinô gật đầu. Cậu vẫn lo lắng và chưa từ bỏ ý định. Cậu đang định giải thích rằng những người giàu có mong kiếm người nô lệ trẻ và khỏe như cậu, thì Bề trên như đọc được ý cậu: - Con không cần phải giải thích cho cha. Cha hiểu rõ ngay từ đầu rồi… Martinô, con ở với chúng ta chín năm rồi phải không? - Vâng, thưa cha. Con đã 24 tuổi rồi và rất khỏe mạnh. Hay cha để con đi làm mướn cho người khác nhé! - Con ơi, cha đã bảo con về những điều con suy nghĩ rồi, không phải là những tư tưởng đó. Martinô, đã đến lúc con cần phải có giờ để nghỉ ngơi. Con hãy về một cộng đoàn của chúng ta ở miền quê Limatambo mà nghỉ ngơi hai tuần và đừng lo lắng gì hết, hiểu không? Đến lượt Martinô ngỡ ngàng quá sức. Nhưng cha Bề trên không thèm để ý đến phản ứng của cậu. Ngài ban phép lành cho cậu và cầm những bức tranh đi xuống phố. | |