Có một món ăn các
nhà hàng nhiều sao không quen thết đãi, nhưng những quán ăn tôn giáo
lại xem như đặc sản của mình. Món ăn ấy người đời không quen thưởng
thức, nhưng kẻ có đạo lại tìm đến ăn như một thứ lương thực sớm tối.
Món ăn ấy không có trong thực đơn của những đầu bếp trứ danh nhưng
luôn gặp thấy trên bàn ăn của Giáo Hội lữ hành. Món ăn ấy đơn giản
lắm nhưng lại là món ăn có đầy đủ mọi hương vị chua cay mặn chát
ngọt bùi của quá khứ hiện tại tương lai. Món ăn chữa bệnh nhưng đồng
thời cũng là món ăn bổ dưỡng tâm linh. Món ấy là món gì?
Thưa đó là món “ăn
năn sám hối”, một món ăn màu tím truyền thống của Mùa Chay.
Đó không phải là
món ăn mới nhưng luôn có diệu cảm mới dành cho những ai biết ăn đúng
cách. Đó không phải là món ăn lạ, nhưng luôn là những phép lạ tâm
linh dành cho những ai biết ăn đúng liều lượng. Đó không phải là món
ăn đặc sản chỉ thết đãi trong thời gian cao điểm như Mùa Vọng Mùa
Chay, mà là món quanh năm ngày tháng mở cửa cho hết mọi người bất kể
giàu nghèo lớn bé. Đó không phải là món ăn cầu kỳ trong các nhà hàng
quý tộc, mà thực ra là một nhịp cầu vô cùng kỳ diệu dẫn ta ra khỏi
tình trạng tối tăm và dẫn ta bước tới đời sống thánh ân. (x.
Làm Nụ Hoa Trắng. ĐGM Vũ Duy
Thống).
Mùa Chay được khởi
đầu bằng nghi thức xức tro trên đầu. Linh mục đọc "Hỡi người hãy
nhớ mình là tro bụi và sẽ trở về bụi tro” và xức tro trên trán
tín hữu. Đây là lời Thiên Chúa báo cho Ađam biết khi ông vừa phạm
tội. Giáo Hội lặp lại những lời ấy trong phần xức tro để nhắc nhở về
thân phận cát bụi của con người.
Nghi thức xức tro
bắt nguồn từ truyền thống xa xưa của dân Do thái. Trong Cựu ước, mỗi
khi muốn tỏ lòng ăn năn sám hối, người Do thái thường xức tro trên
đầu, ngồi trên đống tro và mặc áo vải thô hoặc xé áo ra. Việc xức
tro và xé áo trước hết nói lên sự buồn phiền đau đớn vì đã phạm
nhiều tội lỗi. Việc xức tro và xé áo cũng làm cho tội nhân ý thức
thân phận con người bọt bèo, cuộc đời mau chóng tàn phai như giấc
mộng. Đời người như một nắm tro bụi, chỉ một làn gió nhẹ thoảng qua
đủ xoá sạch vết tích.
Mùa Chay là mùa đặc
biệt dành cho sự trở về của người biết ăn năm sám hối. Sự trở về này
gồm nhiều giai đoạn, phần lớn xảy ra trong nội tâm. Ăn năm sám hối
bắt đầu từ nội tâm, từ cõi lòng.
Bước đầu tiên của
hành trình ăn năm sám hối là ý thức tội lỗi. Trong thâm sâu của cõi
lòng, trong nội tâm, chúng ta thấy mình có tội, nhận ra tội lỗi của
mình. Chúng ta phán xét chính mình, nhận điều xấu mình đã làm, hay
cái tâm địa xấu xa của mình. Đối với nhiều người, bước đầu tiên này
đã là khó. Nhiều người trong thời đại hôm nay dù đã làm bao nhiêu
điều xấu, vẫn không thấy mình có tội. Họ đã đánh mất ý thức tội lỗi,
và đó là nguy cơ lớn nhất của nhân loại ngày nay.
Bước thứ hai là sự
hối hận, đau buồn, ray rứt trong lòng vì những điều xấu mình đã làm.
Sự đau buồn này là một liều thuốc đắng, chữa lành cho vết thương tội
lỗi. Sự ăn năn phản tỉnh của một con người sau khi đã lỡ làm điều
ác, sẽ làm cho người đó trở nên tốt hơn, sâu sắc hơn.
Bước thứ ba là sự
gặp gỡ Thiên Chúa trong nội tâm, là một sự gặp gỡ trong tin yêu. Khi
đã lỡ phạm tội, nhiều người rất hối hận, vì yêu Chúa. Càng yêu Chúa,
chúng ta càng hối hận, càng hối hận chúng ta càng yêu Chúa. Chúng ta
gặp gỡ Chúa, thú nhận tội lỗi với Chúa và xin Chúa tha thứ. Chắc
chắn Chúa tha thứ và ban lại cho chúng ta niềm vui và sự bình an.
Giai đoạn này Chúa cho chúng ta cảm nghiệm được Tình yêu và lòng
thương xót của Chúa.
Bước thứ tư là
quyết tâm thú nhận tội lỗi của mình, không những với Chúa, mà còn
với Giáo hội. Giai đoạn này, cần phải lướt thắng sự ngại ngùng trong
việc xưng tội, nói ra sự thật và tất cả sự thật với cha giải tội là
đại diện cho Chúa và cho Hội Thánh. Giai đoạn này cũng rất cần
thiết, vì nó biểu lộ sự chân thực của lòng thống hối, tránh cho
chúng ta ảo tưởng và sự chủ quan.
Bước thứ năm là
thực sự sửa đổi đời sống. Sống khác đi, không sống như cũ nữa, không
làm điều ác nữa; dứt khoát với tình trạng tội lỗi mà mình đang mắc
phải. Giai đoạn này rất khó và đòi hỏi sự hy sinh, sự chiến đấu với
chính mình, và sự chiến thắng, làm chủ được chính mình. Chính vì thế
mà cần rất nhiều ơn Chúa, cần sự giúp đỡ của những anh chị em đồng
đạo với mình.
Để có thể canh tân
đổi mới đời sống cách hữu hiệu và bền bỉ, phải cầu nguyện rất nhiều
như lời Chúa dạy. Cầu nguyện âm thầm kín đáo trong lòng, chứ đọc
kinh bên ngoài thôi chưa đủ. Rồi phải ăn chay, nghĩa là phải nhịn,
không chỉ nhịn ăn mà thôi, có khi còn phải nhịn nói, nhịn thỏa mãn
sở thích của mình, nhịn, kiềm hãm tình cảm nóng giận. Và cuối cùng
hãy tập làm việc lành, tập giúp đỡ những người nghèo khổ hơn mình.
(x. Bài giảng lễ Tro 2007, ĐGM. Bùi Văn Đọc).
Thánh Kinh kể nhiều
câu chuyện ăn năn sám hối rất cảm động.
Vua Ðavít phạm tội
ngoại tình với Bát Seva, vợ của tướng Urigia. Sau khi phạm tội vua
Ðavít cố tình che đậy tội lỗi của mình. Nhà vua sai chồng bà đang ở
ngoài mặt trận về nhà với vợ, để mai mốt bà có sinh con, thì thiên
hạ sẽ cho rằng đó là con của vị tướng. Tuy nhiên tướng Urigia nhất
định không chịu về nhà vì ông là một tướng lãnh chuyên nghiệp, muốn
sống chết với binh sĩ ngoài mặt trận. Giấu giếm bằng cách này không
được, vua Ðavít lại toan che đậy tội lỗi của mình bằng cách lập kế
cho giết vị tướng là chồng bà ngoài trận địa để vua có thể cưới bà.
Ðến đây Thiên Chúa sai ngôn sứ Nathan đến để làm thức tỉnh lương tâm
của nhà vua. Ðược thức tỉnh lương tâm, vua Ðavít liền ăn năn sám
hối, vội trở về với Chúa. Nhà vua thốt lên: Tôi đã đắc tội với
Thiên Chúa (2Sm 12,13). Vua tỏ lòng ăn năn sám hối cho tội lỗi
đã phạm được bầy tỏ trong Thánh vịnh 51 mà truyền thống cho rằng vua
Đavid là tác giả.
Câu chuyện người
phụ nữ tội lỗi cũng được đề cập trong Phúc âm. Tội lỗi đã đọa đầy
chị ra ngoài vòng xã hội. Cuối cùng chị đến xin Chúa Giêsu ban cho
chị đời sống mới và một tình yêu đổi mới. Chị ta chứng tỏ cho Chúa
thấy biểu hiệu của tình yêu bằng cách rửa chân Chúa bằng nước mắt và
dùng tóc lau chân Chúa và sức dầu thơm cho Chúa. Do đó tội lỗi của
chị đã được tha thứ nhiều vì yêu nhiều (Lc 7,47). Hành vi của Chị
biểu lộ tâm tình ăn năm sám hối. Ðể có được tâm tình sám hối, người
ta phải tỏ lòng khiêm tốn, chấp nhận thân phận yếu hèn và tội lỗi
của mình. Người biết sám hối là người ý thức về sự yếu hèn và tội
lỗi của mình. Người đàn bà tội lỗi khi nhận thức được mình là kẻ có
tội, đã ăn năn sám hối bằng những giọt nước mắt. Chỉ khi nào người
ta ý thức được về tội lỗi của mình, người ta mới cảm thấy nhu cầu
cần Chúa. Còn người Pharisêu tự coi mình là công chính nên mới không
cảm thấy cần sám hối.
Khi còn thuộc nhóm
Pharisiêu, Phaolô kiêu ngạo, cứng lòng và bách hại các tín hữu. Nhờ
ăn năm sám hối, ngài đổi mới hoàn toàn, ngài có được kinh nghiệm
sống trong tình yêu lòng nhân từ và tha thứ của Ðấng đã quật ngã
mình khỏi lưng ngựa.Thánh Phaolô yêu Chúa trên hết mọi sự và đã trở
thành Tông đồ dân ngoại.
Thánh Phêrô chối
Chúa. Chúa thức tỉnh ký ức của vị Tông đồ này bằng tiếng gà gáy và
ánh mắt tha thứ nhân từ. Nhờ ăn năn sám hối bằng những giọt nước mắt
hối hận “Phêrô ra ngoài khóc lóc thảm thiết”( Lc 22,62),
Phêrô đã nên vị lãnh đạo chăm sóc đàn chiên của Chúa.
Câu chuyện về những
người tội lỗi có lòng ăn năn sám hối và được tha thứ như vua Ðavít,
như người đàn bà tội lỗi, như thánh Phaolô và như thánh Phêrô nói
lên lòng thương xót thứ tha của Chúa. Tâm tình ăn năn sám hối ở đây
khác với mặc cảm tội lỗi. Ðược tha thứ rồi, ta không cần mang mặc
cảm tội lỗi. Mang mặc cảm tội lỗi có thể khiến ta nghi ngờ lòng
thương xót tha thứ của Chúa. Tuy nhiên ta nên duy trì tâm tình sám
hối vì sống trong tâm tình sám hối sẽ giúp ta sống gần bên Chúa mãi.
Ðể có thể sám hối,
cần phải có ơn biết kính sợ Chúa. Không phải sợ mà không dám đến gần
Chúa, nhưng sợ làm điều mất lòng Chúa như sách Huấn ca dạy: Kính
sợ Chúa là bước đầu của khôn ngoan (Hc1,14). Ơn biết kính sợ
Chúa là cần thiết để được hưởng nhờ ơn cứu độ.
Xã hội càng duy vật
và giàu có, người ta càng có khuynh hướng quên đi một số quy luật cơ
bản của đời sống tinh thần. Quy luật xem ra bị lãng quên nhiều nhất
chính là ăn năn sám hối để rèn luyện ý chí hầu có thể làm chủ bản
thân. Trong mọi cuộc đấu tranh, sự đấu tranh với bản thân là gay go
hơn cả. Chính vì thế có một số người, sau khi đã đấu tranh thất bại
với bản thân, thì hoàn toàn nản chí, không còn muốn đấu tranh với
chính mình nữa và thường xuyên chiều theo con người hư đốn của mình.
Có những người khác, vì không bao giờ đấu tranh với chính mình, nên
chỉ dành thời giờ và sức lực để đấu tranh chống tha nhân và ức hiếp
người yếu thế. Mùa Chay là mùa ăn năm sám hối. Mục đích của việc ăn
năm sám hối là hãm mình. Hãm con người mình lại, hãm bớt dục vọng,
hãm bớt đam mê, hãm bớt thói hư tật xấu, hãm bớt sự tham lam của
cải, hãm bớt sự hung hăng gây chiến, hãm bớt lòng tự cao tự đại, hãm
bớt cả những sở thích thường nhật. Sự hãm bớt như thế có một tác
dụng rất lớn. Nếu được thực hành thường xuyên, sự hãm bớt sẽ tạo cho
ta một nội lực, một sức mạnh giúp ta làm chủ bản thân khi cần thiết.
Ðức tính tự chủ dễ nảy sinh và phát triển nơi những con người quen
hãm mình. Và chính đức tính ấy làm cho con người thực sự tự do, làm
chủ bản thân, không nô lệ chính mình và bất cứ điều gì. Thoạt nghĩ
tới sự hãm mình thì nó có vẻ là một sự gò bó, giới hạn, cắt xén, làm
cho con người không còn được tự do thoải mái. Chính vì thế mà nhiều
người trong xã hội hôm nay, kể cả những người có đạo, thậm chí cả
những người sống đời tu trì, không thích hãm mình, và hầu như không
còn hãm mình nữa. Ðó là lý do của sự xuống dốc về đạo đức trong gia
đình và ngoài xã hội. (ĐGM. Bùi Văn Đọc).
Giáo Hội biết rõ cứ
sự thường người ta không thích hãm mình, nên thường dạy hy sinh đi
đôi với sự hãm mình. Hy sinh là tự nguyện chết đi, là thông phần với
cuộc Khổ Nạn của Chúa Giêsu, kết hợp với hiến tế thập giá của Ngài.
Hy sinh làm những điều mình không thích quả thật là từ bỏ chính mình
để bước theo Chúa. Hy sinh là liều mất sự sống, thì sẽ được sống, là
đánh mất bản thân, thì sẽ gặp lại bản thân. Hy sinh là chết đi để
được vui sống muôn đời. Hy sinh là đi con đường thập giá dẫn tới
vinh quang Phục Sinh. Nếu không có động lực nào thúc đẩy thì con
người rất ngại hy sinh hãm mình. Nhưng khi có động lực là tình yêu,
con người có thể hy sinh dễ dàng. Hãm mình hy sinh không còn là gánh
nặng, trái lại còn trở nên nhẹ nhàng cho những ai đang yêu Chúa và
yêu những người khác. Chính vì thế mà hãm mình hy sinh thường đi
chung với cầu nguyện. Có cầu nguyện, tiếp xúc với Chúa, gặp gỡ Chúa,
cảm nghiệm tình yêu của Chúa, chúng ta sẽ sẵn sàng hy sinh nhiều
thứ, và dễ dàng làm chủ bản thân mình. Đời sống cầu nguyện thường
được nuôi dưỡng bằng những hy sinh nho nhỏ trong đời sống thực tế
mỗi ngày. Mùa Chay là thời gian thuận tiện để cầu nguyện, để ăn năn
sám hối để hy sinh hãm mình, nhờ đó mà canh tân bản thân mình ngày
mỗi hoàn thiện hơn.
Mùa
Chay linh thiêng lại về với đời sống tín hữu công giáo. Mùa chay là
thời gian 40 ngày dọn lòng mừng lễ Phục Sinh, trải dài từ thứ tư Lễ
Tro cho đến Tuần Thánh, lặp lại thời gian 40 ngày chay tịnh của Chúa
Giêsu năm xưa khi chuẩn bị bước vào đời công khai rao giảng Tin Mừng
(Mt 4,2). Con số 40 còn lặp lại nhiều biến cố khác trong lịch sử cứu
độ như 40 ngày của Môsê trên núi Sinai chuẩn bị đón nhận thập điều
Chúa dạy (Xh 34,28), như 40 năm dân Chúa lưu lạc trong hoang địa dọn
lòng đặt chân vào đất hứa và như 40 ngày của ngôn sứ Êlia trên núi
Horeb dọn mình thực thi sứ vụ Chúa trao (1 V 19,8). Mùa Chay như vậy
là thời điểm thuận lợi để sống mầu nhiệm Tử Nạn của Chúa Kitô thông
qua việc chay tịnh để sẵn sàng mừng lễ Phục Sinh. Nhưng Mùa Chay
không chỉ là việc chay tịnh, cho dẫu khởi đầu và kết thúc Mùa Chay
được diễn ra bằng việc buộc ăn chay và kiêng thịt thứ Tư Lễ Tro và
thứ sáu Tuần Thánh. Mùa Chay còn là mùa xuân tâm hồn với những sinh
hoạt đổi mới đời sống đức tin.
Cầu
nguyện, canh tân, chia sẻ là ba sinh hoạt mỗi người chúng ta cố gắng
thực hiện trong Mùa Chay năm nay, cũng là ba chiều kích với Chúa,
với mình và với tha nhân dệt nên nhịp sống Giáo Hội trong “lúc
thuận tiện và mùa cứu độ” này. Nhưng để có được ý lực bền bỉ
trong suốt chiều dài 40 ngày, theo tinh thần sứ điệp Mùa Chay của
Đức Giáo Hoàng Bênêđitô XVI, nhấn mạnh đến bí tích Rửa Tội với chủ
đề “cùng được mai táng với Đức Kitô khi chịu phép rửa, sẽ cùng
được sống lại với Người” (Col 2,12), bước đầu chúng ta cần là
làm sao gặp được Đức Kitô để kiên trì sống dưới mái trường của
Người. Bước tiếp theo là tổ chức đời sống mình rập khuôn theo đời
sống của Đấng Cứu Thế, để ngày từng ngày trở nên đồng hình đồng dạng
với Người rõ nét hơn mà tiến tới Lễ Phục Sinh trong niềm hoan lạc
tràn đầy. Trong khi đợi chờ Lễ Phục Sinh đang đến, nguyện chúc anh
chị em một Mùa Chay thánh đức.
(x. Thư Mục Vụ Mùa Chay 2011, ĐGM Giuse Vũ Duy Thống).
|