Trong những giây phút cuối cùng của một năm cũ sắp qua và đang hồi hộp ngồi chờ năm mới đang tới gần kề, Berthold Brecht, thi sĩ nỗi tiếng người Ðức vào thế kỷ XIX, đã ghi vào trang cuối cùng cuốn nhật ký của ông mấy câu thơ :
„ Ich sitze am Strassenhang. „ Der Fahrer wechselt das Rad. „ Ich bin nicht gern, wo ich herkomme. „ Ich bin nicht gern, wo ich hinfahre. „ Warum sehe ich den Radwechsel voll Ungeduld ? “
Xin tạm dịch:
„ Tôi ngồi bên lề đường dốc thoai thoải. „ Nhìn bác tài đang mãi thay bánh xe. „ Tôi chẳng thích nơi tôi vừa từ giã. „ Tôi chẳng thích nơi tôi sẽ đặt chân. „ Tại sao tôi bất nhẫn ngồi nhìn thay bánh xe?“
Thời gian trong suốt một năm đã âm thầm qua nhanh như thoi đưa. Ðang khi đó, chúng ta sống hết ngày này qua ngày nọ, hết tuần này qua tuần kia, và ít khi để ý xem thời gian đã trôi qua nhanh như thế nào! Nhưng những giây phút trong đêm Silvester, đêm giao thừa, đêm cuối cùng của năm cũ mà chúng ta vừa từ giã, lại hoàn toàn khác hẳn. Có rất nhiều người đã không rời mắt khỏi mặt chiếc đồng hồ và hồi hộp chờ cho chiếc kim chỉ giờ dừng lại ở con số 12. Trong khoảnh khắc đó họ đã hoàn toàn quên đi mọi nhọc nhằn vất vã, mọi phân hóa và tranh chấp của cuộc sống hằng ngày. Chỉ trong những giây lát vắn vỏi đó họ mới được dừng tay „chiến đấu“ với đời và được ngồi nghỉ „bên lề đường dốc thoai thoải“.
Trong ngày đầu tiên của một năm mới, đang khi „bánh xe“ cuộc sống hằng ngày lại tiếp tục đều đặn lăn nhanh trên con đường thời gian, chúng ta cần nhìn lại đời sống của mình, nhìn lại những ngày tháng của một năm vừa trôi qua, để kịp định hướng đúng đắn cho những dự định trong năm mới vừa bắt đầu. Và tất cả phải được nhanh nhẹn giải quyết ngay, vì con tàu thời gian vẫn vô tình vùn vụt lao nhanh về phía trước, không chút cảm thương chờ đợi ai. Vâng, những giây phút thư giãn của đêm giao thừa thật quá ngắn ngủi, chúng ta lại bất nhẫn nhìn „thay bánh xe“ thời gian!
Nhưng người ta thấy được gì trong lúc „tống cựu nghinh tân“, lúc nhìn năm mới đến thay năm cũ? Người ta nói gì về những điều quá khứ vừa qua đi? Ðối với thi sĩ Berthold Brecht, điều ông thấy đã ghi nhận là bóng tối, là điều rủi ro, nên ông: „ Tôi chẳng thích nơi tôi vừa từ giã“. Chắc hẳn nhiều người trong chúng ta hiểu ngay được điều đó!. Dĩ nhiên, không phải tất cả những gì xảy trong năm vừa qua đều xấu. Nhưng hầu như tất cả mọi người đều nhất trí là có những sự cố đã xảy ra trong năm vừa qua mà họ không bao giờ lại muốn xảy ra lần nữa, như khi phải vĩnh viễn giã từ một người thân, hay khi phải gặp những khó khăn nan giải trong nghề nghiệp, trong tình yêu, trong gia đình hay khi vì bất đắc dĩ phải nợ nần nặng lãi, v.v... Dĩ nhiên là không một ai muốn nhớ đến những rủi ro đó nữa. Nhưng phải nhìn về tương lai, về những ngày tháng đang trải dài trước mắt, thế nào đây? Thi sĩ Brecht thì bộc lộ rõ ràng khi ông viết:“Tôi chẳng thích nơi tôi sẽ đặt chân“. Còn chúng ta? Có lẽ do những ảnh hưởng không nhỏ của những bất hạnh to nhỏ trong năm qua, chúng ta cũng sẽ khó tránh được những cảm nghĩ mông lung, buồn vui lẫn lộn khi hướng nhìn về những ngày tháng trước mắt!
Trong những ngày đầu Năm Mới, chúng ta luôn chúc cho nhau một Năm Mới đầy may lành hạnh phúc, mặc dù mọi người đều biết là không bao giờ tất cả những ước vọng chúng ta cầu chúc đó đều được hiện thực. Thật ra, Năm Mới cũng giống như một trang giấy trắng trải rộng trước mắt chúng ta, và những gì sẽ được viết lên trang giấy đó thì không ai trong chúng ta biết chắc trước được. Chỉ có một điều mà rất có thể mỗi người trong chúng ta sẽ phải đối mặt, đó là các lỗi lầm, bệnh tật và sự chết. Nếu vậy thì còn lại những gì nữa cho bao thầm ước đầy lạc quan, cho bao dự định đầy hi vọng mà nhiều người ấp ủ trong lòng khi bước chân vào ngưỡng cửa năm mới? Những tia phao bông rực rỡ sáng chói của đêm giao thừa cũng chỉ đủ sức mang lại cho ta những niềm vui ngắn ngủi rồi vội tắt nhanh, để lại những xác giấy nằm tả tơi trên mặt đất lạnh! Vậy không còn gì ngoài bóng tối của đêm đen hay sao?
Các bạn thân mến, không phải là một sự ngẫu nhiên khi chúng ta khởi sự sống ngày đầu tiên của năm mới cũng chính là ngày chúng ta cử hành Ðại Lễ kính Ðức Maria, Mẹ Thiên Chúa. Vâng, ngay từ những giây phút đầu tiên của một năm mới đã được dâng kính Mẹ Thiên Chúa, Giáo Hội muốn khẳng định rõ ràng rằng một người có đức tin vào Thiên Chúa không bao giờ có lý do để bi quan thất vọng. Hãy đưa mắt hướng nhìn lên Mẹ Maria. Mẹ chính „Sao Mai“ luôn chiếu sáng, báo hiệu ánh bình mình của một ngày mới sắp ló dạng. Thật vậy, nơi nào có Mẹ hiện diện, nơi đó có ơn cứu rỗi, vì Mẹ đã sinh ra cho ta Ðấng Cứu Thế, Ðấng giải thoát ta khỏi tội lỗi và sự chết, và hòa giải ta với Thiên Chúa. Qua Mẹ Maria, Thiên Chúa chỉ cho ta biết những gì Người muốn dự định thực hiện nơi mỗi người trong chúng ta: Ðó là sự viên mãm vĩnh cửu. Con tàu thời gian không hề lăn bánh lao mình vào một tương lai vô định. Ðích tới của lịch sử thời gian, của lịch sử nhân loại và của cả lịch sử năm mới này là chính Thiên Chúa.
Cũng như Mẹ Maria, chúng ta cũng sẽ không được chuẩn chước khỏi phải trải qua bóng tối và đêm đen của cuộc đời. Nhưng điều chúng ta có thể làm và cần phải làm để bước theo dấu chân của Mẹ Maria là tín thác mọi giây phút đời ta cho Chúa. Totus tuus! Chúng ta hãy cùng Mẹ thưa lên Chúa hai tiếng „xin vâng“, vì Thiên Chúa không hề bỏ rơi ta. Cả năm mới này với mọi sự cố buồn vui của nó cũng đã được an bài, cũng đã nằm trong tay Chúa. Cả năm mới 2010 này cũng là năm của Chúa, Anno Domini! Vậy, lòng tin tưởng phó thác vào sự an bài đầy tình thương của Cha trên Trời là một bước khởi đầu đúng đắn và và đầy hy vọng duy nhất! |