Lễ Ðức Mẹ Vô Nhiễm 08-12


Đức Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội

Mong Manh
Nguồn :
tamlinhvaodoi.net

Trước tước hiệu cao quý tuyệt vời: Đức Maria Vô Nhiễm Nguyên Tội, chúng ta thường có những suy tư khá khác nhau.

Cao Rao :

Với Đức Giêsu, hầu hết được khai mở một lối sống đạo, hoặc ngay từ nhỏ ê a những bài giáo lý thuộc lòng, hoặc người lớn chập chững học hỏi để bước vào đời sống đạo Kitô giáo, có lẽ đều được hướng dẫn theo chiều kích tôn thờ kê bệ trên cao, dâng lên những "thành tích" con người phấn đấu thực hiện được để làm đẹp lòng Ngài, cao rao bằng những lời kinh tiếng hát dài hơi khản cổ hơn là... Và cứ như thế đã tạo nên cả một nếp sống đạo, một bầu khí thánh thiêng là tôn thờ, cung kính, khép nép, dâng lên... Như một ông vua ngày xưa, thần dân thấp bé chẳng bao giờ dám nghĩ tới được gặp gỡ, được tiếp cận gần gũi thân tình, mơ cũng chẳng dám... Đời sống đạo có mấy ai dám chìm vào trong thinh lặng để suy niệm về chiều kích thân phận con người của Đức Kitô, một Thiên Chúa làm người. Ngài cũng bị bế tắc, cũng giới hạn, cũng đau khổ, cũng đói khát, cũng mất mát thua thiệt, cũng bị coi thường xua đuổi, bị bêu riếu, trần trụi... rất gần với con người, ở ngay bên, ở trong lòng (Rm 10,8) Để rồi từ đó con người khám phá ra được cái nền tảng mà Thiên Chúa-Người đó thanh thản sống được và vượt qua được. Cái nền tảng đó là Thiên Chúa-Người thật tròn vo nơi Đức Kitô.

Với Mẹ Maria cũng vậy. Những lời kinh, những bài hát, những vần thơ cao rao Mẹ làm cho Mẹ trở thành siêu nhân, rất xa vời cuộc sống con người bình thường. Những lời cao rao không có gì là sai trái cả nhưng có thể vì chỉ lo cao rao nên quên mất chiều kích làm người của Mẹ. Mẹ cũng gặp nhiều khó khăn đau thương, lòng dạ của Mẹ có những lúc cũng tan nát, Mẹ cũng bị giới hạn bế tắc trong thân phận làm người của Mẹ, Mẹ cũng có những chương trình tính toán riêng của Mẹ... Để từ đó, chúng ta nhận ra hành trình chúng ta bước đi không đơn độc một mình mà có Chúa và Mẹ Maria cũng đã đi và đang cùng đi. Hành trình của Mẹ bước đi vững vàng, bởi Chúa với Mẹ hay Mẹ với Chúa cũng "tròn vo".

Bắt Chước:

Thiên Chúa đã hạ sinh mỗi người giống như đã hạ sinh Con Một của Người và mỗi người đều có cái độc đáo riêng, nét riêng mà không ai giống ai. Vậy thì ai phải bắt chước ai cơ chứ ? Đời này họ thích bắt chước nhau, bắt chước các cử chỉ điệu bộ ăn mặc tóc tai của những minh tinh màn bạc, những ca sĩ tên tuổi... nhất là tạo được hình dáng thân mình nét mặt nên giông giống những thần tượng thì thật là diễm phúc. Có người bạo mồm nói rằng nếu chỉ bắt chước rập khuôn y trang thì có gì khác con khỉ đâu ? Nếu chúng ta có đọc thấy trong những bản văn của thánh Phaolô, chúng ta cũng sẽ gặp thấy nhiều câu ngài khuyến khích dân chúng "bắt chước" Đức Kitô hay "bắt chước" ngài như 1 Cr 11,1 ; 4,14 ; Pl 3,17 ; 2 Tx 3,7.... Ở đây, bắt chước Đức Kitô phải hiểu là nên một với Ngài, nên đồng hình đồng dạng với Ngài, tương quan với Ngài... bắt chước thánh Phaolô đó là sống với, sống cùng Đức Kitô y như thánh Phaolô đã sống như vậy.

Do đó những ai đã gặp gỡ, đã sống nên một trong Đức Kitô, đã sống tròn vo với Ngài... thì Đức Kitô đều làm nổi bật lên cái độc đáo cho riêng người ấy. Trong tự nhiên, thì mỗi người cũng có cái độc đáo riêng mình nhưng nếu không khéo thì cái độc đáo đó luôn làm khổ người khác. Như có những ông anh rất thân sống ngay bên cạnh, ông này có cái độc đáo của riêng ông là hay cau có nhăn nhó, kêu ca, phàn nàn, mặc cảm... mở miệng ra là sặc mùi bất mãn ; ông kia thì độc đoán, gặp khác ý là cả vú lấp miệng em, trợn mắt gào thét ầm ĩ để khủng bố tinh thần đối phương ! Khi tôi biết được cái độc đáo của người khác cộng với tình yêu của Đức Kitô trong tôi thì tôi có thể tôn trọng và đón nhận được cái độc đáo ấy. Thí dụ như chị Têrêsa, ngồi bên cạnh một chị trong nhà nguyện, chị ta luôn rung đùi, gõ ghế... nếu người bình thường tự nhiên thì rất khó chịu nhưng chị Têrêsa, trong tình yêu Chúa Kitô, chị đã biến đổi cái độc đáo của chị ngồi bên cạnh thành những tiếng... nhạc du dương. Còn nếu như tôi không nhận ra đó là cái độc đáo của họ thì tôi sẽ rất khó chấp nhặt họ, bắt họ phải sửa đổi ngay, phải từ bỏ tức thì, không thì lúc nào cũng bực mình, gây xung đột, đối kháng họ... Kinh nghiệm cho tôi thấy, trong tự nhiên tôi cũng có cái độc đáo của riêng tôi. Không những độc đáo mà còn là siêu độc đáo nữa cớ đấy ! Nhưng để thay đổi được cái độc đáo của riêng mình thì chẳng dễ dàng chút nào, bởi chẳng bao giờ nhận ra, chẳng biết mình sai trái đâu vì chỉ thấy mình đúng lý và hợp lý thôi. Nếu có ai góp ý cho thì phản ứng trước tiên là đỏ bừng mặt, ngoác mồm ra bênh vực bào chữa mình trước đã và sau là chống chế lại người góp ý cho mình. Nếu trong đời có những giây phút khiêm nhường nhìn nhận ra con người độc đáo của mình rồi bình thường là lấy sức mình ra mà quyết tâm từ bỏ... Thế nhưng kinh nghiệm cho thấy cái quyết tâm đó cũng chẳng bền, bởi một thời gian thôi cũng sẽ cảm thấy mình chẳng khá lên được, rồi đâm ra chán nản và buông xuôi thất vọng với chính mình. Chạy trốn vào cái "ngổng ngang" cố chấp bởi cái tôi độc đáo ấy lúc nào cũng to đùng!

Do đó, cái độc đáo thô kệch của tôi chỉ một mình Đức Kitô, Ngài biến đổi thành cái rất riêng cho cuộc sống, trở thành cái độc đáo của tôi mà tôi không cần phải bắt chước ai. Được như vậy bởi vì Ngài đã làm cho giữa tôi với Ngài, Ngài với tôi trở nên tròn trĩnh.

Thiên Chúa ở với Mẹ :

Đây là nền tảng rất quan trọng bởi một khi con người khám phá ra, tức khắc con người sẽ cảm nhận niềm vui và hạnh phúc thật lớn lao. Trong tuần qua những lời Ngôn sứ Isaia đã nói, đã phác họa một bức tranh tuyệt đẹp. Nào là:

Thứ Nhất "Họ sẽ đúc gươm đao thành cuốc thành cày, rèn giáo mác nên liềm nên hái. Dân này nước nọ sẽ không còn vung kiếm đánh nhau, và thiên hạ thôi học nghề chinh chiến"

Thứ nhì : "Bấy giờ sói sẽ ở với chiên con, beo nằm bên dê nhỏ. Bò tơ và sư tử non được nuôi chung với nhau..."

Thứ ba : "Ngày ấy, trên núi này, Đức Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc : tiệc thịt béo, tiệc rượu ngon, thịt béo ngậy, rượu ngon tinh chế"

Thứ tư : vân vân và vân vân...

Mặc dù vị ngôn sứ muốn nói về ngày Dân Chúa trở về sau cuộc lưu đày khổ sở, nhưng chỉ đúng thật khi Đấng Cứu Tinh đến gặp gỡ con người và giải thoát con người bằng Tình Yêu độc đáo, thế mà tại sao thế giới con người vẫn chém giết nhau, vẫn hủy hoại nhau bằng súng đạn, vẫn đầy dẫy những bất công....

Hình ảnh ngôn sứ Isaia phác họa lên có phải chỉ có được trong ngày Đức Kitô vinh quang xuất hiện lần thứ hai mà con người bao đời rồi đã phải chờ đợi dài cả cổ ? Không đâu, bởi khi con người sống mùa vọng trong đời, đó là lòng khao khát mong mỏi lên đường kiếm tìm cho đến khi Đức Giêsu được sinh ra (nhận ra) trong đáy thẳm sâu cõi lòng thì tất cả những gì ngôn sứ Isaia đã nói đều được thực hiện nơi người ấy. Và ngày Vinh Quang của Đức Kitô đến lần thứ hai đã bắt đầu từ hôm nay cho người ấy. Vâng, lời chào của Thiên sứ : "Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà" trong ngày lễ Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, lại nhắc nhở cho tôi thâm tín rằng "Sự hòa bình viên mãn sẽ triển nở trong Triều Đại Người". Một thế giới hòa bình, yêu thương, vui tươi, hạnh phúc... luôn ở chung quanh Mẹ. Rõ ràng nhất, đó là cuộc viếng thăm bà Elisabét.     

     Thiên Chúa luôn thực hiện những điều tốt đẹp cho con người và cho từng người, để họ trở nên một tạo vật mới, thật độc đáo. Có đúng  vậy không, thưa Mẹ Maria yêu mến của chúng con ?