MÙA THƯỜNG NIÊN

NĂM I

Thứ BaTuần XIII

Bài Đọc I: (Năm I) St 19, 15-29

"Chúa cho mưa sinh diêm và lửa xuống trên thành Sôđôma và Gômôra".

Bài trích sách Sáng Thế.

Trong những ngày ấy, các thiên thần hối thúc ông Lót rằng: "Hãy chỗi dậy đem vợ và hai con gái của ngươi đi, kẻo chính ngươi cũng phải chết lây vì tội của thành Sôđôma!" Khi ông Lót còn đang do dự, các thiên thần nắm tay ông cùng vợ ông và hai con gái ông, vì Chúa muốn cứu thoát ông. Các thiên thần kéo ông ra ngoài thành và nói: "Ngươi muốn sống thì hãy chạy đi, đừng nhìn lại phía sau; cũng đừng dừng lại nơi nào cả trong miền quanh đây, nhưng hãy trốn lên núi, để khỏi chết lây!" Ông Lót thưa: "Lạy Chúa tôi, tôi van xin Ngài: Tôi tớ Chúa đã được Chúa thương yêu, và Chúa đã tỏ lòng khoan dung đại độ gìn giữ mạng sống tôi. Tôi không thể trốn lên núi kẻo gặp sự dữ mà chết mất. Gần đây có một thành phố nhỏ, tôi có thể chạy tới đó và thoát nạn. Thành đó chẳng nhỏ bé sao, xin cho tôi ẩn tránh tại đó để được sống". Thiên thần nói: "Thôi được, ta cũng chiều ý ngươi xin mà không tàn phá thành ngươi đã nói tới. Ngươi hãy mau mau trốn thoát tới đó, vì ta chẳng làm được gì trước khi ngươi đi tới đó". Bởi đó đã gọi tên thành ấy là Sêgor.

Mặt trời vừa mọc lên thì ông Lót vào đến thành Sêgor. Vậy Thiên Chúa cho mưa sinh diêm và lửa từ trời xuống trên thành Sôđôma và Gômôra. Người huỷ diệt các thành này, cả miền chung quanh, toàn thể dân cư trong thành cùng các giống xanh tươi trên đất. Bà vợ ông Lót nhìn lại phía sau, nên đã biến thành tượng muối.

Sáng sớm (hôm sau) ông Abraham thức dậy, đi đến nơi ông đã đứng hầu Chúa trước đây, ông nhìn về phía thành Sôđôma, và Gômôra và cả miền ấy, ông thấy khói từ đất bốc lên cao như khói một lò lửa hồng.

Khi Chúa phá huỷ các thành trong miền ấy, Người đã nhớ đến Abraham mà cứu ông Lót thoát cảnh tàn phá tại các thành mà ông đã cư ngụ.

Đó là lời Chúa.

 

Đáp Ca: Tv 25, 2-3. 9-10. 11-12

Đáp: Lạy Chúa, con nhìn xem tình thương Ngài trước mắt (c. 3a).

Xướng: 1) Lạy Chúa, xin hãy thăm dò và thử thách con, xin Ngài luyện lọc thận tạng và tâm can. Vì con nhìn xem tình thương Ngài trước mắt, và con sống theo chân lý của Ngài. - Đáp.

2) Xin đừng cất linh hồn con cùng linh hồn người tội lỗi, đừng cất mạng sống con cùng mạng sống kẻ sát nhân; bọn người này nắm chặt tội ác trong tay, và tay hữu chúng ôm đầy lễ vật. - Đáp.

3) Phần con, con vẫn sống tinh toàn, xin Ngài giải thoát và xót thương con. Chân con đứng vững trong đường bằng phẳng, trong các buổi hội họp, con sẽ chúc tụng Chúa. - Đáp.

 

Alleluia: 1 Sm 3, 9

Alleluia, alleluia! - Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe; Chúa có lời ban sự sống đời đời. - Alleluia.

 

Phúc Âm: Mt 8, 23-27

"Người chỗi dậy, truyền lệnh cho gió và biển, và biển yên lặng như tờ".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu xuống thuyền, có các môn đệ theo Người. Và đây biển động dữ dội, đến nỗi sóng phủ lên thuyền, thế mà Người vẫn ngủ. Các môn đệ lại gần đánh thức Người dậy mà rằng: "Lạy Thầy, xin cứu lấy chúng con kẻo chết mất!" Chúa phán: "Hỡi những kẻ yếu lòng tin! Sao các con nhát sợ?" Bấy giờ Người chỗi dậy, truyền lệnh cho gió và biển. Và biển yên lặng như tờ! Cho nên những người ấy kinh ngạc mà rằng: "Ông này là ai mà gió và biển đều vâng phục?"

Đó là lời Chúa.

 

Suy Niệm:

Đức Giêsu dẹp yên biển động làm cho các môn đệ từ chỗ kém tin đến chỗ khâm phục quyền năng Thiên Chúa nơi Ngài.

Hình ảnh con thuyền làm cho chúng ta liên tưởng đến Giáo Hội. Giáo Hội cũng có những lúc gặp phong ba bảo tố, nhưng Đức Giêsu Phục Sinh luôn đồng hành và bảo vệ Giáo Hội bằng sức mạnh và quyền năng của Ngài.

Mỗi tín hữu chúng ta cũng phải ý thức sự hiện diện của Chúa trong cuộc sống, để chúng ta an tâm và biết kêu cầu Chúa mỗi lúc gặp gian nan khốn khó.

 

Cầu Nguyện:

Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn cảm nghiệm Chúa ở bên chúng con và cùng đồng hành với chúng con trên đường đời. Chúng con không còn sợ hãi thất vọng hay lùi bước trước những gian nan đau khổ mà cuộc sống đem lại cho chúng con. Xin Chúa cũng gìn giữ Giáo Hội, giáo xứ và gia đình chúng con, để trước những ba đào của cuộc sống, chúng con đều nhận ra sự yêu thương chăm sóc của Chúa. Amen.

 

Các thánh tử đạo tiên khởi của giáo đoàn Rôma

Cuộc đời chúng ta: Một cuộc hành huơng với Thiên Chúa

Là những Kitô hữu, chúng ta là những khách lữ hành. Toàn bộ Thánh Kinh nói điều đó bắt đầu từ Ápraham: "Ông ra đi mà không biết mình đi đâu". Vào đầu cuộc đời, chúng ta không biết mình đi đâu. Vào giữa cuộc đời, chúng ta không biết mình sẽ chấm dứt ra sao. Nhưng chúng ta biết, chúng ta luôn có thể đi cùng với Thiên Chúa. Ôi, một xác tín tuyệt vời! Một mặt trời cũng tuyệt vời, trong bất cứ đêm tối nào! Bằng đức tin, chúng ta nắm lấy tay Thiên Chúa, chúng ta không có gì quý hơn đức tin: "Nhờ đức tin, ông Ápraham đã vâng nghe tiếng Chúa gọi và ra đi đến một nơi ông sẽ lãnh nhận làm gia nghiệp" (Hr 11,8). Đó là cuộc hành trình dài của chúng ta và trong cuộc hành trình này, là tất cả các cuộc hành trình của chúng ta. Hay đúng hơn, cuộc hành hương của chúng ta, vì cuộc hành trình của người Kitô hữu, không phải trên một con đường bình thường, vì nó được thực hiện cùng với Thiên Chúa. Và nó là một cuộc hành trình bộ ba theo mẫu lớn Kinh Thánh của cuộc Xuất Hành: Cuộc khởi hành, cuộc băng qua sa mạc và cuộc đi vào Đất Hứa. (...)

Nhưng chỉ duy nhất một thời điểm sẽ là niềm vui thanh khiết: Sự chấm dứt cuối cùng, cuộc gặp gỡ, cuộc đi vào trong mặt trời của vĩnh viễn. Người ta nghĩ đến nó một chút vào tuổi 20, nhiều hơn bắt đầu vào tuổi 70; người ta quên đi khi đã vào tuổi hoạt động chín muồi. Tin mừng luôn nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta đã xuống thuyền.

André Sève, a.a.

  Trang Nhà            Suy niệm hằng ngày