MÙA THƯỜNG NIÊN

NĂM II

Thứ Bảy Tuần IV

Thánh Phaolô Miki và các bạn, tử đạo

Bài Ðọc I: (Năm II): 1 V 3, 4-13

"Xin ban cho tôi tớ Chúa tâm hồn ngoan ngoãn để đoán xét dân Chúa".

Trích sách Các Vua quyển thứ nhất.

Trong những ngày ấy, Salomon đến Gabaon để dâng hy lễ, vì đây là nơi cao rộng nhất. Salomon dâng trên bàn thờ này một ngàn lễ vật toàn thiêu. Tại Gabaon ban đêm, Chúa hiện ra cùng Salomon trong giấc mộng, và phán rằng: "Ngươi muốn gì thì hãy xin, Ta sẽ ban cho ngươi". Salomon thưa: "Chúa đã tỏ lòng rất nhân hậu đối với cha con là Ðavít, tôi tớ Chúa, vì người đã sống trước tôn nhan Chúa trong chân lý và công bình, đã ăn ở ngay thẳng đối với Chúa. Chúa đã dành cho người một lòng nhân hậu lớn lao, đã ban cho người đứa con trai hiện đang ngồi trên ngôi báu của người. Và giờ đây, lạy Chúa là Thiên Chúa, Chúa khiến tôi tớ Chúa cai trị kế vị Ðavít thân phụ con. Nhưng con chỉ là một trẻ nhỏ, không biết đường đi nước bước. Tôi tớ Chúa đang sống giữa dân Chúa chọn, một dân đông đảo không thể đếm và ước lượng được. Vậy xin Chúa ban cho tôi tớ Chúa tâm hồn ngoan ngoãn để đoán xét dân Chúa, và phân biệt lành dữ, vì ai có thể xét xử dân này, một dân của Chúa đông đảo thế này".

Ðiều Salomon kêu xin như trên đã làm đẹp lòng Chúa, nên Chúa phán cùng Salomon rằng: "Vì ngươi đã xin điều đó, mà không xin sống lâu, được giàu có, của cải, mạng sống quân thù, lại xin cho ngươi được khôn ngoan để biết xét đoán, thì đây Ta ban cho ngươi điều ngươi xin, và ban cho ngươi một tâm hồn khôn ngoan minh mẫn, đến nỗi trước ngươi không có ai giống như ngươi, và sau ngươi không có ai bằng ngươi. Cả những điều ngươi không xin, như giàu có và vinh quang đến nỗi từ trước đến giờ, trong các vua, không vua nào được như ngươi, Ta cũng ban cho ngươi.

Ðó là lời Chúa. 

Ðáp Ca: Tv 118, 9. 10. 11. 12. 13. 14.

Ðáp: Lạy Chúa, xin dạy con các thánh chỉ của Chúa (c. 12b).

Xướng: 1) Tuổi trẻ lấy chi giữ cho thanh khiết đường đời? Bằng cách noi theo lời vàng của Chúa. - Ðáp.

2) Với tất cả tâm can con tìm Chúa, xin chớ để con lạc xa chỉ thị Ngài. - Ðáp.

3) Con chôn cất trong lòng lời răn của Chúa, để con không phạm tội phản nghịch Ngài. - Ðáp.

4) Thân lạy Chúa, Ngài muôn phước đức, xin dạy con các thánh chỉ của Ngài. - Ðáp.

5) Con kể được ra nơi đầu môi, tất cả những huấn dụ bởi miệng Ngài. - Ðáp.

6) Con vui vì đường lối lời Ngài nghiêm huấn, dường như được mọi thứ giàu sang. - Ðáp. 

Alleluia: Ga 10, 27

Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Con chiên Ta thì nghe tiếng Ta; Ta biết chúng và chúng biết Ta". - Alleluia. 

Phúc Âm: Mc 6, 30-34

"Họ như đàn chiên không người chăn".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Marcô.

Khi ấy, các tông đồ hội lại bên Chúa Giêsu và thuật lại với Người mọi việc các ông đã làm và đã giảng dạy. Người liền bảo các ông: "Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút". Vì lúc ấy dân chúng đến tấp nập đến nỗi các tông đồ không có thì giờ ăn uống. Vậy các ngài xuống thuyền, chèo tới một nơi vắng vẻ hẻo lánh. Thấy các ngài đi, nhiều người hiểu ý, và từ các thành phố, người ta đi bộ kéo đến nơi đó và tới nơi trước các ngài. Lúc ra khỏi thuyền, Chúa Giêsu thấy dân chúng thật đông, thì động lòng thương, vì họ như đàn chiên không người chăn, và Người dạy dỗ họ nhiều điều.

Ðó là lời Chúa. 

Suy Niệm:

Sau thời gian thực tập truyền giáo, các tông đồ vui mừng trở về báo cáo với Ðức Giêsu những gì các ông đã làm và đã dạy. Sau đó, Ðức Giêsu khuyên các ông vào nơi thanh vắng để nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi để lấy sức khỏe về phần xác và nhất là sức mạnh về tâm hồn. Người tông đồ của Chúa nếu không gắn chặt với Chúa bằng đời sống cầu nguyện thì công việc tông đồ không thể đạt được thành quả tốt đẹp.

Như khí trời cần cho con người, người Kitô hữu cũng cần phải cầu nguyện. 

Cầu Nguyện:

Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì Chúa đã thương chọn con làm công cụ cho những hồng ân cao cả của Chúa. Xin cho chúng con sống xứng đáng với lòng thương của Chúa, để mọi lời nói, việc làm của chúng con là chứng từ sống động có sức mời gọi các tâm hồn, và đưa họ về với nguồn ơn tha thứ của Chúa. Amen.

Thánh Phaolô Miki và các bạn, tử đạo

Thứ bảy đầu tháng

Đức Maria, Mẹ của Ngôi Lời nhập thể

Đức Maria là mẫu gương của sự bất đối xứng thánh thiêng giữa cái biểu hiện bên ngoài với cái diễn ra bên trong. Điều đó đã xảy ra với Đức Maria và sự chào đời của Đấng Cứu Thế. Ngày xưa, Đức Maria là người như thế nào, khi sống trong ngôi làng của mình? Chẳng có gì nổi bật. Đối với song thân, hàng xóm láng giềng của mình, Mẹ chỉ là cô Myriam, "cô Maria", một cô gái khiêm nhu, như vốn phải như thế và tốt lành, nhưng chỉ thế thôi. Ta phải luôn nhớ kỹ sự thật này trong mọi lúc để tránh việc làm mất đi hình tượng của Đức Maria, bằng cách phóng đại lên-như ta đã làm trong nghệ thuật tranh tượng và lòng sùng kính của dân gian-thành một chiều kích bay bổng và thoát tục, trong khi Mẹ chỉ là mẹ của Ngôi Lời Nhập thể! Khi nói về Mẹ, ta cần phải luôn ghi nhớ, hai điểm đặc trưng của Mẹ theo cung cách của Chúa, đó là sự giản dị và sự huy hoàng. Nơi Đức Maria, sự huy hoàng của Ân sủng và sứ vụ đứng cạnh bên sự giản dị tột bậc trong cùng một con người.

Điều đẹp nhất xảy ra sau lời chào của Thiên thần, đó là Đức Maria "đã tin" và lập tức Bà đã trở thành Mẹ của Đấng sẽ "được gọi là Con Đấng Tối Cao". Lòng tin ấy bắt nguồn từ lời đáp trước đây cô Maria đã thưa cùng sứ thần do Thiên Chúa phái đến: "Tôi là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói."

Raniero Cantalamessa

  Trang Nhà            Suy niệm hằng ngày