Mùa Phục Sinh

CHÚA NHẬT V PHỤC SINH Năm C

Bài Ðọc I: Cv 14, 20b-26

"Các ngài thuật lại những gì Thiên Chúa đã làm với các ngài".

Trích sách Tông đồ Công vụ.

Trong những ngày ấy, Phaolô và Barnaba trở lại Lystra, Icôniô và Antiôkia, củng cố tinh thần các môn đồ, khuyên bảo họ giữ vững đức tin mà rằng: "Chúng ta phải trải qua nhiều nỗi gian truân mới được vào nước Thiên Chúa". Nơi mỗi hội thánh, các ngài đặt những vị niên trưởng, rồi ăn chay cầu nguyện, trao phó họ cho Chúa là Ðấng họ tin theo.

Sau đó, các ngài sang Pisiđia, đi đến Pamphylia. Sau khi rao giảng lời Chúa tại Perghê, các ngài xuống Attilia, rồi từ đó xuống tàu trở về Antiôkia, nơi mà trước đây các ngài đã được trao phó cho ơn Chúa để làm công việc các ngài mới hoàn thành. Khi đến nơi, các ngài tụ họp giáo đoàn, thuật cho họ nghe những gì Thiên Chúa đã làm với các ngài và đã mở lòng cho nhiều dân ngoại nhận biết đức tin.

Ðó là lời Chúa. 

Ðáp Ca: Tv 144, 8-9. 10-11. 12-13ab

Ðáp: Lạy Chúa con, lạy Thiên Chúa, con sẽ chúc tụng danh Chúa đến muôn đời (c. 1).

Hoặc đọc: Alleluia.

Xướng: 1) Chúa nhân ái và từ bi, chậm bất bình và giàu ân sủng. Chúa hảo tâm với hết mọi loài, và từ bi với mọi công cuộc của Chúa. - Ðáp.

2) Lạy Chúa, mọi công cuộc của Chúa hãy ca ngợi Chúa, và các thánh nhân của Ngài hãy chúc tụng Ngài. Thiên hạ hãy nói lên vinh quang nước Chúa, và hãy đề cao quyền năng của Ngài. - Ðáp.

3) Ðể con cái loài người nhận biết quyền năng và vinh quang cao cả nước Chúa. Nước Ngài là nước vĩnh cửu muôn đời, chủ quyền Ngài tồn tại qua muôn thế hệ. - Ðáp. 

Bài Ðọc II: Kh 21, 1-5a

"Thiên Chúa sẽ lau khô mọi giọt lệ ở mắt họ".

Trích sách Khải Huyền của Thánh Gioan.

Tôi là Gioan đã thấy trời mới và đất mới. Vì trời cũ và đất cũ đã qua đi, và biển cũng không còn nữa. Và tôi là Gioan đã thấy thành thánh Giêrusalem mới, tự trời xuống, từ nơi Thiên Chúa: tề chỉnh như tân nương được trang điểm cho tân lang của mình. Và tôi nghe có tiếng lớn tự ngai vàng phán ra: "Ðây là Thiên Chúa ở với loài người, và chính Thiên Chúa sẽ ở với họ. Người sẽ lau khô mọi giọt lệ ở mắt họ. Sự chết chóc sẽ không còn nữa, cũng không còn than khóc, không còn kêu la, không còn đau khổ: bởi vì các việc cũ đã qua đi". Và Ðấng ngự trên ngai vàng đã phán rằng: "Này đây, Ta đổi mới mọi sự".

Ðó là lời Chúa. 

Alleluia: Ga 13, 34

Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Thầy ban cho các con điều răn mới, là các con hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương các con". - Alleluia. 

Phúc Âm: Ga 13, 31-33a. 34-35

"Thầy ban cho các con điều răn mới, là các con hãy yêu thương nhau".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Khi Giuđa ra khỏi phòng tiệc, Chúa Giêsu liền phán: "Bây giờ Con Người được vinh hiển và Thiên Chúa được vinh hiển nơi Người. Nếu Thiên Chúa được vinh hiển nơi Người, thì Thiên Chúa lại cho Người được vinh hiển nơi chính mình, và Thiên Chúa sẽ cho Người được vinh hiển.

"Các con yêu quý, Thầy chỉ còn ở với các con một ít nữa thôi. Thầy ban cho các con điều răn mới, là các con hãy yêu thương nhau. Như Thầy đã yêu thương các con, thì các con cũng hãy yêu thương nhau. Căn cứ vào điều này mà mọi người nhận biết các con là môn đệ của Thầy, là nếu các con yêu thương nhau".

Ðó là lời Chúa. 

Suy Niệm:

Giuđa ra đi để chuẩn bị một toan tính đen tối: phản Thầy, thì Ðức Giêsu lại phán: "Bây giờ con Người được tôn vinh".

Tại sao Ðức Giêsu sắp bước vào con đường khổ nạn, thì Ngài lại cho là Ngài sắp được tôn vinh? Ðức Giêsu sống vì yêu và chết cùng vì yêu, chết vì hạnh phúc cho tha nhân. Chính khi Ngài chết vì một lý tưởng, cái chết của Ngài có ý cao đẹp: Ðó là sự vinh hiển của Ngài.

Người môn đệ của Ðức Giêsu cũng phải sống như Thầy: Chỉ có yêu thương mới là dấu chỉ người môn đệ của Ðức Giêsu. 

Cầu Nguyện:

Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con biết sống yêu thương như Chúa. Vì yêu nhân loại chúng con, Chúa đã phải chết để cứu chuộc chúng con. Cũng vậy, nếu chúng con muốn yêu như Chúa, chúng con phải từ bỏ chính mình. Chúng con phải quên đi tư lợi của mình. Chúng con biết quan tâm tới lợi ích của tha nhân. Chỉ khi nào chúng con sống được như vậy, chúng con mới xứng đáng là môn đệ của Chúa. Amen.

Chúa Nhật V Phục Sinh

Thánh Phiđêlê Sigmaringen, linh mục, tử đạo

Lòng mến, luôn luôn là lòng mến!

Lòng mến, luôn luôn là lòng mến!... Lòng mến là điều thiết yếu nhất đối với con người, và đồng thời cũng là điều đòi hỏi nhất, vì lòng mến không bao giờ nói "như thế là đủ rồi" cả. Chúng ta không bao giờ yêu mến đủ và học yêu mến đủ. Chúng ta hãy nhớ lấy đòi hỏi này của lòng mến thật. Yêu mến là ra khỏi chính mình, không xem mình là trung tâm. Đối với một đứa bé, tất cả như đều quy tụ về nó. Nó là trung tâm của thế giới. Nhờ được giáo dục, đứa bé sẽ lần hồi khám phá ra rằng nó phải rời khỏi cái môi trường khép kín của mình để đến với người khác. Người ta gọi đó là gia nhập vào xã hội. Kế tiếp, yêu mến là "sống với" người khác. Dĩ nhiên, khi yêu, chúng ta tìm kiếm sự hiện diện của người mình yêu. Nhưng như thế chưa đủ. Chúng ta phải chấp nhận người kia, với tất cả những điều hay cũng như dở của họ. Ta phải chấp nhận cùng đồng hành với họ, và cùng nhau khắc phục những trở ngại trên con đường ấy. Ta phải học trao ban và tha thứ. Nghĩa là phải trả giá bằng chính con người mình, phải dấn thân cách cụ thể. Nghĩa là ta phải quên mình đi, phải đặt người kia lên trên những sở thích thất thường của chúng ta. Chính bằng tâm tình yêu mến ấy, Chúa Giêsu đã sống một cách sung mãn, chắc chắn là vượt xa tầm mức chúng ta, nhưng đồng thời đó là một ơn sủng đặc biệt mà Chúa không ngừng mời gọi ta đón nhận một cách nhưng không, về phần ta, hãy đón nhận ơn ấy để ta cũng học yêu mến "như Người".

Linh mục Jean Civelli

  Trang Nhà            Suy niệm hằng ngày