GIÁO HỘI TRONG THẾ GIỚI NGÀY NAY

GIỮA MÙA ĐẠI DỊCH COVID-19
 

 Đaminh Maria cao tấn tĩnh, BVL

Vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của con người ngày nay,

nhất là của người nghèo và những ai đau khổ,

cũng là vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của các môn đệ Chúa Kitô,

và không có gì thực sự là của con người mà lại không gieo âm hưởng trong lòng họ.

Thực vậy, cộng đoàn của họ được cấu tạo bằng những con người đã được qui tụ trong Chúa Kitô,

được Chúa Thánh Thần hướng dẫn trong cuộc lữ hành về Nước Cha

và đã đón nhận tin mừng cứu rỗi đem tới cho mọi người.

Vì thế, cộng đoàn ấy mới nhận thấy mình thực sự liên hệ mật thiết

 với loài người và lịch sử nhân loại.

(Công Đồng Chung Vaticanô II - Hiến Chế Mục Vụ Gaudium et Spes Vui Mừng Và Hy Vọng - đoạn 1 mở đầu)

 

Cảm nhận của Giáo Hội trong thế giới ngày nay trên đây đã được cụ thể hóa chưa từng thấy và hơn bao giờ hết

 

trong Mùa Đại Dịch Covid-19 từ cuối năm 2019 (8/12) đến nay, càng ngày càng nguy tử,

 

qua Sự Kiện Giáo Hội Hoàn Vũ hiệp thông trong Giờ Cử Hành Nguyện Cầu:

 

1- Nghe Lời Chúa và Phút Nguyện Cầu

 

2- Chầu Thánh Thể và Phép Lành Toàn Xá

 

do chính ĐTC phát động và chủ sự ở

 

Quảng Trường Thánh Phêrô (phần Lắng Nghe Lời Chúa) và

 

cuối Đền Thờ Thánh Phêrô (phần Chầu Thánh Thể)

 

chiều ngày Thứ Sáu 27/3 trong Mùa Chay 2020!

 

 

Quảng Trường Thánh Phêrô: Khung Cảnh và Cấu Trúc

 

Trước hết là khung cảnh của Tối Nguyện Cầu này:

Chính vào tối cầu nguyện này của Giáo Hội toàn cầu, Thứ Sáu 27/3/2020, đầu xuân, thế mà

Quảng Trường Thánh Phêrô vốn hoành tráng và đông đảo, bấy giờ hoàn toàn trống vắng dưới bầu trời mù mịt mây mưa.

Chẳng khác gì như tình hình của thế giới trong Mùa Đại Dịch Covid-19 hiện nay!

 

 

Một cử hành trong trống trải, tối tăm, ướt át, lạnh lẽo... chưa bao giờ thấy ở Tòa Thánh Roma như tối hôm lịch sử này!

 

Nhưng lại là một cử hành bất khả thiếu trong chính lúc này đây,

bởi Chúa Kitô chẳng những đang chủ sự một cách sống động nơi vị giáo hoàng đại diện Người trên trần gian này,

mà Người vẫn còn liên lỉ ở với Giáo Hội là Nhiệm Thể của Người trong Bí Tích Thánh Thể Cực Linh nữa!

Tượng Chịu Nạn được mang đến từ Nhà Thờ Thánh Marcello,

nơi ngài, hôm Chúa Nhật 15/3/2020, đã cầu nguyện trước tượng được cung nghinh trong cơn dịch năm 1522 ở Roma này

 

Thật ra không phải chỉ có con người ngày nay và hiện nay mới đang bị Đại Dịch Covid-19...

 

 

mà chính Người đang bị nó tấn công nữa, nơi những con người anh em hèn mọn nhất của Người là nạn nhân của nó...

 

 

và cũng chính Người cũng đang phục vụ thành phần nạn nhân đáng thương này nơi những con người sống bác ái yêu thương như Người...

 

 

nhất là nơi thành phần Kitô hữu chứng nhân trung thực và sống động của Người,

 

như một số vị linh mục liều mạng chăm lo mục vụ cho tín hữu

 

 

Bức Ảnh Đức Mẹ Chở Che Dân Thánh Roma - Salus Populi Romani

 

được mang từ Đền Thờ Đức Bà Cả tới, nơi ngài đã cầu nguyện trước Ảnh này hôm Chúa Nhật 15/3/2020

 

 

Trước Bức Ảnh này, trước và sau mỗi chuyến tông du của mình, ngay từ đầu cho đến nay,

 

vị giáo hoàng thứ 266 của Giáo Hội Công Giáo Roma Phanxicô bao giờ cũng đến kính viếng để hiến dâng (trước) và tạ ơn (sau)

 

 

Nếu khung cảnh của Tối Cầu Nguyện này là một bầu trời âm u và ướt lạnh, thì

Cấu trúc của Tối Cầu Nguyện này được diễn ra ở 3 vị trí:

1- Tại chính lòng Quảng Trường Thánh Phêrô: nơi Nghe Lời Chúa

2- Ở trên thềm tiền đường Đền Thờ Thánh Phêrô (có Ảnh Mẹ và Tượng Chúa: nơi Tĩnh Lặng Nguyện Cầu

3- Ở Cuối nội cung của Đền Thờ Thánh Phêrô: nơi Chầu Thánh Thể

4- Tại ngưỡng cửa chính của Đền Thờ Thánh Phêrô: nơi Ban Phép Lành Toàn Xá

 

 

Thế nhưng, khung cảnh và cấu trúc của Tối Nguyện Cầu này chỉ bắt đầu, ý nghĩa và sống động

 

khi màn hình xuất hiện một nhân vật mặc phẩm phục mầu trắng, từ đầu trở xuống,

 

đang từ bên dưới cuối Quảng Trường Thánh Phêrô tiến đến chặng thứ 1 trong 4 chặng, đó là bục đài Nghe Lời Chúa

 

 

Ngài là vị Giáo Hoàng Phanxicô, "được các vị hồng y chọn từ tận cùng trái đất" (Lời vị tân giáo hoàng này tối ra mắt 13/3/2013)

 

bất chấp lạnh giá, trơn trượt, cách xa... từ từ nhưng linh hoạt và hơi khập khễnh tiến bước

 

 

"Trong những ngày thử thách này, vào lúc nhân loại đang kinh hoàng trước tình trạng đe dọa của dịch bệnh,

tôi xin đề nghị với tất cả Kitô hữu hãy hợp nhau chung tiếng kêu lên Trời Cao.

Tôi xin mời tất cả mọi vị Thủ Lãnh của Các Giáo Hội và những vị lãnh đạo của tất cả mọi cộng đồng Kitô hữu,

cùng với tất cả mọi Kitô hữu thuộc các Niềm tin khác nhau, cầu khẩn với Đấng Tối Cao, với Thiên Chúa Quyền Năng,

bằng cách thức thời đọc kinh nguyện Chúa Giêsu đã dạy cho chúng ta.

Bởi thế, tôi xin mời tất cả hãy thực hiện điều này vài lần trong ngày,

thế nhưng, cùng nhau, đọc Kinh Lạy Cha vào Thứ Tư tới đây, 25/3, vào buổi trưa - tất cả cùng nhau đọc.

Vào ngày mà nhiều Kitô hữu nhớ lại biến cố Truyền Tin cho Trinh Nữ Maria về Lời Nhập Thể,

xin Chúa lắng nghe lời cầu nguyện đồng tâm nhất trí của tất cả mọi người môn đệ của Người

đang sửa soạn cử hành cuộc vinh thắng của Chúa Kitô Phục Sinh". 

(Lời ngài mời gọi sau Kinh Truyền Tin Chúa Nhật 22/3/2020, về sự kiện cùng nhau Đọc Kinh Lạy Cha vào trưa Lễ Truyền Tin 25/3/2020) 

 

"Thứ Sáu tới đây, ngày 27/3, vào lúc 6 giờ chiều, tôi sẽ chủ sự giây phút cầu nguyện ở sân Đền Thờ Thánh Phêrô, trước một Quảng Trường trống vắng.

Từ bây giờ, tôi mời gọi tất cả hãy tham dự một cách thiêng liêng bằng các phương tiện truyền thông. 

Chúng ta sẽ lắng nghe Lời Chúa, chúng ta sẽ dâng lời cầu nguyện của chúng ta, chúng ta sẽ tôn thờ Bí Tích Cực Thánh,

cuối cùng tôi sẽ ban Phép Lành Urbi et Orbi (cho thành Roma và cho Thế Giới), một Phép Lành sẽ gắn liền với cơ hội được lãnh nhận Ơn Toàn Xá".

(Lời ngài mời gọi sau Kinh Truyền Tin Chúa Nhật 22/3/2020) 

 

"Vào giữa trưa sắp tới đây,

các vị Mục Tử chúng tôi thuộc các Cộng đồng Kitô giáo khác nhau, cùng với tín hữu của các Niềm tuyên xưng khác nhau,

sẽ qui tụ lại một cách thiêng liêng để van nài Thiên Chúa bằng kinh nguyện Lạy Cha.

Chúng ta hãy chung tiếng nào xin Chúa trong những ngày khổ đau này, trong lúc thế giới đang bị thử thách đớn đau bởi dịch bệnh hiện nay.

Xin Chúa Cha tốt lành và nhân hậu lắng nghe lời nguyện cầu hòa hợp của con cái Ngài,

những người con tin tưởng chạy đến với Quyền Toàn Năng của Ngài".

(Lời ngài mời gọi sau Bài Giáo Lý về Sự Sống hôm Thứ Tư 25/3/2020 về sự kiện ngay hôm đó và sau đó liên quan đến Đại Dịch Covid-19) 

 

"Tôi cũng xin lập lại với tất cả anh chị em lời mời gọi tham dự một cách thiêng liêng, qua phương tiện truyền thông,

vào thời khắc nguyện cầu tôi sẽ chủ sự vào lúc 6 giờ chiều Thứ Sáu tuần này, ở sân của Đền Thờ Thánh Phêrô.

Tiếp theo phần lắng nghe Lời Chúa và Tôn Thờ Bí Tích Cực Thánh là Phép Lành cho Thành Roma và Thế Giới kèm theo Ơn Toàn Xá".

(Lời ngài mời gọi sau Bài Giáo Lý về Sự Sống hôm Thứ Tư 25/3/2020 về sự kiện ngay hôm đó và sau đó liên quan đến Đại Dịch Covid-19) 

 

Vị giáo hoàng chủ sự Tối Cầu Nguyện của Giáo Hội Toàn cầu sửa soạn đọc lời nguyện khai mạc

 

 

Phần 1- Nghe Lời Chúa và Phút Nguyện Cầu

 

 

Trước tiên ngài hướng về phía dân chúng là một khoảng không trống vắng trước mặt, dù không thấy ai,

nhưng ngài biết rằng họ đang nhìn ngài, qua phương tiện truyền thông trực tuyến livestream

(riêng đường giây kết nối trực tuyến của Đài Phát Thanh Vatican Việt Ngữ có trên dưới 140 ngàn người theo dõi bấy giờ).

 

 

"Chúng ta hãy cầu nguyện..."

 

 

Phúc Âm theo Thánh Marco 4:35-41

 

Hôm ấy, khi chiều đến, Đức Giê-su nói với các môn đệ: "Chúng ta sang bờ bên kia đi! " 

Bỏ đám đông ở lại, các ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền; có những thuyền khác cùng theo Người. 

Và một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước. 

Trong khi đó, Đức Giê-su đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ.

Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói: "Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao? " 

Người thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển: "Im đi! Câm đi! " Gió liền tắt, và biển lặng như tờ. 

Rồi Người bảo các ông: "Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin? " 

Các ông hoảng sợ và nói với nhau: "Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh? "

 

 

"Đó là Lời Chúa"

 

ĐTC Phanxicô đã căn cứ vào các tình tiết của Phúc Âm mà giảng như sau:

 

 

"Chiều đến" (Marco 4:35). Đoạn Phúc Âm chúng ta vừa nghe được bắt đầu như thế. 

Các tuần lễ hiện nay đang ở vào buổi chiều tối. 

Bóng tối đậm đen đã qui tụ lại bao phủ trên quảng trường này, trên những con đường và trên những thành phố của chúng ta đây;

nó xẩy ra trên cả đời sống của chúng ta nữa,

tràn đầy nơi hết mọi sự thứ câm lặng và một thứ trống rỗng thê thảm,

ngăn chặn lại hết mọi sự khi nó băng ngang qua;

chúng ta cảm thấy nó trong không khí,

chúng ta nhận thấy nó nơi các cử chỉ của dân chúng, những ánh mắt lạc loài của họ.

 

 

Bản thân chúng ta cảm thấy sợ hãi và lạc lõng. 

Như các môn đệ trong bài Phúc Âm, chúng ta đã bất chợt lọt vào một cơn giông bão. 

Chúng ta nhận thấy rằng chúng ta đang ở cùng một con tầu, tất cả chúng ta đều mong manh mỏng dòn và lạc hướng,

thế nhưng đồng thời tất cả chúng ta được kêu gọi cần phải cùng nhau chèo chống, mỗi người cần phải an ủi người khác. 

Trên con tầu này... có tất cả chúng ta. 

Như các môn đệ, thành phần đã đồng thanh lên tiếng một cách lo âu sợ hãi rằng: "Chúng con chết mất thôi" (câu 38),

bởi thế chúng ta cũng nhìn nhận rằng chúng ta không thể nghĩ về bản thân mình,

mà chỉ cùng nhau chúng ta mới có thể làm được việc ấy thôi.

 

 

Thật là dễ dàng nhận thấy bản thân chúng ta ở trong câu chuyện này. 

Điều khó hiểu ở đây là thái độ của Chúa Giêsu. 

Trong khi các môn đệ của Người theo tự nhiên cảm thấy báo động và tuyệt vọng

thì Người lại đang ở dưới cuối tầu, phần tầu bị chìm trước hết.

Và Người bấy giờ làm gì? Bất chấp giông ba bão táp, Người ngủ một cách ngon lành, tin tưởng vào Chúa Cha;

đó là lần duy nhất trong các Phúc Âm chúng ta thấy Chúa Giêsu ngủ.

Khi Người tỉnh dậy, sau khi dẹp yên sống gió, Người quay sang các môn đệ mà trách móc rằng:

"Tại sao các con lại sợ chứ? Các con không có đức tin à?" (câu 40).

 

 

Chúng ta hãy cố tìm hiểu xem nhé. 

Tình trạng các môn đệ thiếu đức tin là ở chỗ nào, ngược lại với lòng tin tưởng của Chúa Giêsu? 

Các vị đã không còn tin tưởng vào Người; thật vậy, các vị đã kêu đến Người.

Thế nhưng chúng ta hãy xem các vị kêu lên Người ra sao:

"Thưa Thày chúng con có chết Thày cũng chẳng màng đến sao?" (câu 38). 

Thày không quan tâm: các vị nghĩ rằng Chúa Giêsu chẳng lưu tâm gì tới các vị, để mặc kệ các vị.

Một trong những điều gây tổn thương đến chúng ta và gia đình của chúng ta nhất,

đó là khi chúng ta nghe thấy rằng "Bố mẹ hay anh em chẳng để ý gì đến tôi hết?"

Đó là một câu nói gây nhức nhối và tạo nên giông tố trong cõi lòng của chúng ta.

Nó cũng làm cho Chúa Giêsu bị sốc nữa. Bởi vì, hơn ai hết, Người là Đấng chăm sóc cho chúng ta.

Thật vậy, một khi các vị kêu lên Người thì Người đã ra tay cứu các vị khỏi tình trạng thất đảm của các vị.

 

 

Bão tố là những gì làm cho chúng ta phơi bày ra tính chất dễ bị tổn thương của chúng ta,

cũng như làm lộ ra những gì tin tưởng sai lầm và nông cạn được chúng ta phác họa

nơi chương trình hằng ngày của chúng ta, nơi các dự án của chúng ta, nơi các thói quen của chúng ta, và nơi những thứ ưu tiên của chúng ta.

Nó cho chúng ta thấy chúng ta đã từng để cho mình trở thành cùn nhụt và yếu hèn chính những gì nuôi dưỡng,

duy trì và kiên cường đời sống của chúng ta và cộng đồng của chúng ta.

 

 

Bão tố lột trần tất cả những ý nghĩ được đóng gói của chúng ta,

và cả niềm quên lãng về những gì nuôi dưỡng linh hồn dân chúng của chúng ta;

tất cả những gì làm cho chúng ta tê mê, bằng những cách thức suy nghĩ và tác hành được cho là "cứu độ" chúng ta,

nhưng trái lại, cho thấy đã trở thành bất lực trong việc giúp chúng ta chạm được cội nguồn của chúng ta,

và bất khả trong việc làm tồn tại nơi chúng ta nỗi tưởng nhớ về những ai đã ra đi trước chúng ta. 

Tự mình chúng ta đang bị hụt hẫng các kháng thể cần thiết để chống chọi với đối phương.

 

Trong cơn bão tố này, mặt tiền của những khuôn đúc nhờ đó chúng ta đã ngụy trang hóa cái tôi của mình,

lúc nào cũng lo đến hình ảnh của mình, đã sụp đổ,

một lần nữa cho thấy rằng chúng ta không thể nào thiếu được tình trạng thuộc về nhau:

việc chúng ta thuộc về nhau như là những người anh chị em với nhau.

 

 

"Tại sao các con lại sợ? Các con không có đức tin à?"

Lạy Chúa, lời Chúa tối hôm nay tác động chúng con và liên quan đến chúng con, đến tất cả chúng con.

Trên thế gian này, Chúa yêu thương hơn chúng con thương yêu,

chúng con đã đi trước ở một tốc độ quá nhanh, cảm thấy mình quyền năng và có thể làm bất cứ sự gì.

Vì tham lam lợi lộc mà chúng con để mình bị thu hút vào các sự vật, và bị lôi cuốn một cách nhanh chóng.

Chúng con không dừng lại trước lời khiển trách của Chúa giành cho chúng con, 

chúng con không thể bị đánh thức dậy trước các cuộc chiến tranh hay tình trạng bất công khắp thế giới,

con cũng chẳng nghe thấy tiếng của người nghèo hay của hành tinh đang ốm yếu của chúng con.

Mặc kệ, chúng con cứ thể mà tiến, cho rằng chúng con có thể sống lành mạnh trong một thế giới bệnh hoạn.

Giờ đây, chúng con đang ở trên biển khơi bão tố, chúng con nài xin Chúa: "Lạy Chúa, xin tỉnh giấc!"

 

 

"Tại sao các con lại sợ? Các con không có đức tin à?" 

Lạy Chúa, Chúa đang gọi chúng con, đang kêu gọi chúng con sống đức tin.

Không phải chỉ tin rằng Chúa hiện hữu, mà còn đến với Chúa và tin tưởng vào Chúa.

Mùa Chay này lời kêu gọi của Chúa vang dội một cách khẩn trương: "Hãy hoán cải", "Hãy hết lòng trở về với Ta" (Joel 2:12). 

Chúa đang kêu gọi chúng con hãy chộp lấy thời điểm thử thách này như là một thời điểm của việc chọn lựa. 

Nó không phải là thời điểm phán xét của Chúa, mà là thời điểm phán đoán của chúng con:

một thời điểm để chọn những gì đáng kể và những gì qua đi, một thời điểm để phân loại những gì là cần thiết và những gì không.

Nó là một thời điểm lái đời sống của chúng con về lại đường ngay nẻo chính với Chúa, Lạy Chúa, cũng như với những người khác.

Chúng con có thể nhìn thấy rất nhiều đồng bạn gương mẫu cùng hành trình với chúng con,

những con người, cho dù sợ hãi, đã phản ứng bằng việc cống hiến sự sống của mình.

Đó là quyền lực Thần Linh được tuôn trào và được khuôn đúc nơi thái độ can đảm cùng quảng đại từ bỏ bản thân mình.

Chính sự sống trong Thần Linh mới có thể cứu chuộc, coi trọng và chứng thực

sự sống của chúng ta cùng nhau đan kết ra sao và được nâng đỡ bởi thành phần tầm thường - thành phần thường bị quên lãng -

những con người không xuất hiện trên hàng tựa của nhật báo hay nguyệt san,

cũng không xuất hiện trên những lối đi hoành tráng của màn phô trương mới nhất,

mà là những con người, chắc chắn vào chính những ngày đang ghi nhận các biến cố quyết liệt của thời điểm chúng ta này

đây là các vị bác sĩ, các y tá, các nhân viên siêu thị, các nhân viên vệ sinh, các chăm sóc viên, các chuyển chở viên,

luật lệ cùng với những lực lượng giữ trật tự, các tình nguyện viên, các vị linh mục, các tu sĩ nam nữ,

cũng như rất nhiều người khác đã biết rằng không ai có thể tự mình đạt tới ơn cứu độ.

Trước quá nhiều đau khổ, ở đâu việc phát triển đích thực của các dân tộc được trân quí

thì chúng ta đều cảm thấy được lời cầu tư tế của Chúa Giêsu: "Xin cho họ tất cả được nên một" (Gioan 17:21).

Biết bao nhiêu là con người hằng ngày sống nhẫn nại và cống hiến niềm hy vọng,

 thực hiện việc gieo rắc, không phải là nỗi hoảng sợ, mà là một trách nhiệm chung.

Biết bao nhiêu là người cha, người mẹ, ông bà và thày cô đang tỏ ra cho con cháu của mình thấy rằng,

bằng các cử chỉ nhỏ mọn hằng ngày, cách thức để đương đầu và lèo lái một cuộc khủng hoảng,

bằng việc thích ứng các thói quen của họ, ngước cao ánh mắt và nuôi dưỡng nguyện cầu.

Biết bao nhiêu là người đang cầu nguyện, đang hiến dâng và đang chuyển cầu cho thiện ích của tất cả mọi người. 

Việc cầu nguyện và việc thầm lặng phục vụ: đó là những thứ khí giới chiến thắng của chúng ta.

 

 

"Tại sao các con lại sợ? Các con không có đức tin à?" 

Đức tin được bắt đầu khi chúng ta nhận ra chúng ta cần đến ơn cứu độ.

Chúng ta không phải là thành phần tự mãn; tự mình chúng ta lủng củng vụng về:

chúng ta cần Chúa, như những thủy thủ cần đến ánh sao.

Chúng ta hãy mời Chúa Giêsu vào con thuyết đời của chúng ta.

Chúng ta hãy trao phó các nỗi sợ hãi của chúng ta cho Người, để Người khống chế chúng. 

Như các vị môn đệ, chúng ta sẽ cảm thấy rằng có Người ở trên tầu sẽ không có vấn đề chìm đắm.

Vì quyền năng của Thiên Chúa là ở chỗ biến hết mọi sự, thậm chí là những điều xấu xa, xẩy ra cho chúng ta thành sự lành. 

Người mang sự thanh bình vào trong bão táp của chúng ta, vì với Thiên Chúa sự sống chẳng bao giờ chết hết.

 

 

Chúa xin chúng ta, và giữa cơn phong ba bão tố của chúng ta,

 Ngài mời gọi chúng ta hãy tái thức giấc, và thực hiện tình đoàn kết cùng niềm hy vọng mang lại sức mạnh,

sự nâng đỡ và ý nghĩa cho những giờ phút mọi sự dường như đang chới với.

Chúa đang đánh thức chúng ta dậy để nhờ đó làm tái bùng lên và tái sinh niềm tin tưởng Phục Sinh của chúng ta.

Chúng ta có một cái neo, đó là thánh giá của Người đã cứu độ chúng ta.

Chúng ta có một bánh lái: đó là nhờ thánh giá của Người chúng ta đã được cứu độ.

Chúng ta có một niềm hy vọng: đó là nhờ thánh giá của Người mà chúng ta đã được chữa lành và ấp ủ,

 nhờ đó không một sự gì có thể tách chúng ta khỏi tình yêu cứu chuộc của Người.

Ở giữa cảnh cô lập, khi chúng ta đang chịu khổ bởi thiếu niềm êm ái dịu dàng cùng với các cơ hội để đáp ứng,

và chúng ta cảm thấy bị mất mát quá nhiều thứ, thì một lần nữa chúng ta hãy lắng nghe lời tuyên bố cho ơn cứu độ chúng ta:

Người đã sống lại rồi và Người đang sống bên chúng ta.

Từ cây thánh giá của mình, Chúa xin chúng ta hãy tái nhận thức sự sống đang đợi chờ chúng ta,

hãy nhìn đến những ai đang nhìn chúng ta, để kiên cường, để nhận thức và nuôi dưỡng ân sủng đang sống trong chúng ta.

Chúng ta đừng dập tắt ngọn lửa còn đang chập chờn (cf Is 42:3) không bao giờ tàn rụi, và chúng ta hãy để cho niềm hy vọng lại được thắp lên.

 

 

Việc ôm lấy thánh giá của Người nghĩa là có được lòng can đảm để chấp nhận tất cả mọi khốn khó của thời điểm hiện nay,

 là bỏ đi trong chốc lát lòng nung nấu quyền lực và các thứ sở hữu, để giành chỗ cho tính chất sáng tạo mà chỉ có Thần Linh mới có thể tác hứng.

Nghĩa là có được lòng can đảm để kiến tạo nên những nơi chốn mà hết mọi người đều có thể nhận thấy rằng họ được kêu gọi đến,

và lòng can đảm chấp nhận những hình thức mới mẻ của lòng hiếu khách, của tình huynh đệ và của mối đoàn kết.

Bởi thánh giá của Người chúng ta đã được cứu độ để có thể ấp ủ niềm hy vọng,

và để cho niềm hy vọng này củng cố và duy trì tất cả mọi biện pháp,

cùng với tất cả mọi đường nẻo giúp chúng ta bảo vệ bản thân mình và người khác.

Gắn bó với Chúa để ôm ấp niềm hy vọng:

đó là sức mạnh của đức tin, một đức tin giải thoát chúng ta khỏi sợ hãi và cống hiến cho chúng ta niềm hy vọng.

 

 

"Tại sao các con lại sợ? Các con không có đức tin à?"

Anh chị em thân mến, từ nơi mang ý nghĩa đức tin vững như đá của Thánh Phêrô này,

tôi muốn ký thác tất cả anh chị em cho Chúa buổi tối hôm nay,

nhờ sự chuyển cầu của Mẹ Maria là Sinh Lực của Dân Chúng và là Ngôi Sao Biển động.

Từ hàng cột (ở Quảng Trường này) đang ôm lấy Roma và cả thế giới đây,

xin phúc lành của Thiên Chúa đổ xuống trên anh chị em như là một thứ ôm ẵm ủi an.

Lạy Chúa, xin Chúa hãy chúc lành cho thế giới này,

xin hãy ban sức khỏe cho thân xác của chúng con và ban ơn an ủi cho tâm can của chúng con.

Chúa muốn chúng con đừng sợ. Tuy nhiên đức tin của chúng con còn yếu kém và chúng con lại sợ hãi.

Thế nhưng, lạy Chúa, Chúa sẽ không bỏ mặc chúng con cho cơn giông tố này. 

Xin hãy nói với chúng con một lần nữa rằng: "Đừng sợ" (Mathêu 28:5).

Còn chúng con, cùng với vị thừa kế Thánh Phêrô,

"xin trao phó tất cả mọi lo âu của chúng con cho Chúa, vì Chúa chăm sóc cho chúng con" (xem 1Phero 5:7).

 

 

 

Phút Nguyện Cầu

 

(cùng Đức Mẹ và Chúa Kitô)

 

<p align="center" class="gmail-auto-style9" styl
...

[Message clipped]  View entire message