Ðổ mồ
hôi là một hiện tượng
sinh học tự nhiên và lành mạnh với nhiệm vụ quan trọng là giữ nhiệt
độ cơ thể bình
thường.
Hệ thần kinh giao cảm nằm ở mặt trong của lồng ngực điều khiển sự
hoạt động của các tuyến mồ hôi. Khi thần kinh này quá nhậy cảm thì
mồ hôi tiết ra nhiều.
Ðàn bà
có nhiều tuyến mồ hơn
đàn ông nhưng các ông lại sản xuất nhiều mồ hôi hơn quý
bà vì tuyến của họ hoạt động mạnh hơn.
Ở người
khỏe mạnh, mồ hôi thường toát ra khi làm việc lâu và mạnh nhất là
trong môi trường không gió hoặc đi bộ giữa trưa
hè,
thời tiết nóng nực.
Khi
nhiệt độ trong cơ thể lên quá 37º C, các mạch máu ngoại vi mở rộng,
chứa nhiều máu để đẩy bớt hơi nóng trong người ra ngoài rồi lưu
hành trở lại với máu mát hơn.
Nếu
nhiệt độ không khí tiếp tục lên cao, sự thoát nhiệt qua máu không đủ
và cơ
thể phải tiết ra chất lỏng để tán nhiệt.
Ðó là sự đổ mồ
hôi trên da. Trong một giờ, cơ
thể có thể toát ra tới 1,5 lít mồ hôi. Nếu mồ hôi mất nhiều quá mà
không được bù đắp thì
ta có thể sỉu, bất tỉnh vì máu lưu
thông tới các cơ quan giảm, nhất là hệ thần kinh.
Mồ hôi
là chất nước
trong không mầu, kiềm tính với 2% vật thể đặc. Bình
thường,
mồ hôi gồm có nước, muối sodium chloride, potassium,urea.
Ðông y
coi Ðổ Mồ Hôi như
một hình
thức trị bệnh để loại trừ một số tác nhân độc hại xâm nhập cơ thể.
Gây đổ mồ hôi là một trong ba phương
thức trị bệnh cổ truyền: Gây ói, gây xổ và gây đổ mồ hôi. Cạo gió
bằng dầu nóng, đánh cảm với cám rang là để ra mồ hôi, xông với lá
Hương Nhu làm nhẹ vài bệnh nóng sốt.Và ngày nay người ta tắm hơi,
ngồi sauna cũng cùng mục đích để toát mồ hôi. Cho người thư dãn,
sảng khoái và cũng để nhẹ bớt mấy cân của tấm thân hơi bồ sứt cạp.
Nhưng
mồ hôi nhiều ít cũng đưa tới một vài khó chịu cho cơ thể, đôi khi
bệnh hoạn.
Bác sĩ
Nguyễn Ý Đức