Chúa Nhật XXIV thường niên - Năm A
THA THỨ CHO AI?
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền

Tha thứ dường như là điều cần phải có trong xã hội. Cuộc sống chung nào cũng đòi ta phải chấp nhận cái khuyết điểm của nhau trong yêu thương và tha thứ. Không tha thứ thì chỉ còn loại trừ. Một khi đã loại trừ lẫn nhau sẽ gây nên bao điều thị phi và bể dâu. Vì vậy, điều mà Chúa muốn nơi người Công Giáo là đã yêu thì phải tha thứ bao dung cho anh em của mình. Tha thứ không chỉ 7 lần mà là bảy mươi lần bảy nghĩa là không bao giờ để trong lòng những oán hận ghét ghen.

Vậy kẻ mà chúng ta cần tha thứ là ai? Và họ đang ở đâu?

Thưa đó là những người mà chúng ta đã và đang tiếp xúc. Có tiếp xúc mới nảy sinh mâu thuẫn. Có gần gũi mới có va chạm lẫn nhau. Có ăn cùng – sống cùng mới thấy được cái xấu, cái dở của nhau. Như vậy, người mà chúng ta cần bao dung chẳng ai khác, chính là cha mẹ, là vợ chồng hay con cái của tôi. Đó có thể là người hàng xóm hay nguời cùng công ty xí nghiệp của tôi. Và cũng có thể là tình địch, là con nợ hay là kẻ phá rối gia đình và Giáo xứ của tôi.  . .

Vâng người mà chúng ta cần tha thứ chính là anh em tôi. Họ từng là người nhà của chúng ta nhưng có thể vì những quan điểm, sở thích, cá tính khác với chúng ta, có khi đối nghịch khiến họ trở thành kẻ thù của chúng ta. Đây là điều mà rất nhiều gia đình đang phải đối diện. Có những vợ chồng đã coi nhau như kẻ thù nhưng vì con cái họ vẫn sống với nhau trong thù hận. Có những anh chị em ruột thịt nhưng chỉ vì tất đất đã trở mặt thành kẻ thù của nhau. Có những người cùng công sở nhưng vì quan điểm và mục tiêu khác nhau dần dần trở thành kẻ thù của nhau . . .

Có câu chuyện vui kể rằng: có một ông chồng vừa qua đời liền được lên thiên đàng. Tại cửa thiên đàng ông ta thấy thánh Phê-rô niềm nở bảo ông ấy rằng: chúc mừng con được đoàn tụ với vợ con. Vào đi, vợ con đang ở trong đó. Ông chồng liền tròn xoe con mắt ngạc nhiên bảo rằng: Nó cũng được vô đây à? Thôi con không dám vô đâu. Con đã sống với nó 30 năm khổ sở lắm rồi, giờ lại còn phải nhịn nó nữa làm sao chịu nổi . . .!

Sống ở đời nếu chúng ta không quẳng đi những tức tối giận hờn tha nhân thì chúng ta đang đầy đoạ chính mình. Theo lẽ công bằng thì chẳng ai có bổn phận phải sống theo ý chúng ta nên chúng ta chẳng có lý do gì để tức tối về cách sống của họ. Và chắc chắn cũng chẳng ai có bổn phận sống giống như chúng ta, vì mỗi người một cá tính và khả năng khác nhau, nên chúng ta đừng nặng lòng khi họ sống khác với chúng ta!

 Hơn nữa, con người chúng ta “nhân vô thập toàn” nên cũng cần sự tha thứ của anh em. Chúng ta lớn lên trong sự tha thứ của người khác thì chính chúng ta cũng phải học tha thứ cho tha nhân. Thế nên, hãy sống bao dung. Hãy học nơi Chúa Giê-su bài học bao dung. Chính Ngài đã luôn sống điều đó. Ngài luôn cảm thông với những lầm lỗi của tha nhân. Ngài dùng tình thương tha thứ để sửa lại lỗi lầm con người. Tình thương ấy Ngài đã mang lại cuộc đời mới cho Gia-kêu, cho Ma-da-lê-na, cho Phao-lô . .  . Ngài đã đi đến tận cùng của sự tha thứ là tha cho kẻ đã hành hạ và kết án Ngài.

Là người ky-tô hữu chúng ta phải sống tình thương tha thứ. Tha thứ để sửa đổi anh em. Tha thứ để xóa đi những vết hận thù trong lòng chúng ta. Tha thứ để ta nên hoàn thiện hơn như Cha là Đấng hoàn thiện luôn cho mưa thuận gió hòa trên người lành và kẻ xấu.

Tuy nhiên, tha thứ để rồi cũng biết nhìn nhận tội lỗi của bản thân. Có thể cái sai của anh em cũng có phần trách nhiệm của tôi. Vợ chồng thường hay nổi nóng với nhau vì bản thân tôi đã không làm tròn bổn phận. Con cái đi vào con đường lầm lạc vì tôi chưa một lần dạy con nên người? Thế nên, trong nhiều trường hợp chính chúng ta là người cần đến sự tha thứ của người khác.

Xin cho chúng ta luôn biết hoàn thiện mình như Cha chúng ta. Hoàn thiện con người không làm điều gì tổn thương với tha nhân. Hoàn thiện còn để lòng mình xóa đi những ghen tương, đố kỵ để sống hòa hợp với nhau. Amen