Chúa Nhật XXIII thường niên  - Năm C
BỎ VÀ KHÔNG BỎ
PM. Cao Huy Hoàng, 07-9-2013

-“Dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em” 

Lời Chúa hôm nay dạy chúng ta “Ai không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được”. (Lc. 14, 25)

Ai mà không yêu mến cha mẹ, vợ con họ hàng thân thích của mình hơn người dưng nước lả. Ấy vậy mới có câu: “Hết trong nhà mới ra người ngoài”. Thế mà, Chúa bảo “dứt bỏ đi”. Thiết tưởng Chúa không có ý dạy con người bất trung với vợ chồng, bất hiếu với cha mẹ, vô trách nhiệm với con cái, nhưng nếu khi chúng ta chỉ tập trung ưu tiên lo cho cái núm ruột của mình thôi, mà bỏ đi, hờ hững, dững dưng với tha nhân không dòng họ, máu mủ, ruột thịt, ấy là lúc chúng ta chưa thực hiện luật từ bỏ của Chúa Giê-su hôm nay. Thánh Matthêu chú thích lời chói tai này rằng: Ai yêu cha mẹ hơn Thầy, thì không xứng đáng với Thầy” (Mt 10, 37).

Như vậy, lời Chúa muốn dạy chúng ta bỏ đi cái tình cảm tự nhiên theo cảm tính loài người, và mặc lấy cho mình một quả tim mới, một tình cảm mới, tình cảm siêu nhiên của Thiên Chúa. Chúa Giê-su không chỉ nói, chính Ngài đã từng nêu gương đời sống tình cảm siêu nhiên ấy cho chúng ta:

Tin Mừng theo Thánh Marcô: “Dân chúng ngồi chung quanh Ngài, họ thưa Ngài rằng; thưa Thầy, Mẹ và anh em Thầy đứng ngoài kia muốn gặp Thầy. Bấy giờ Chúa Giêsu trả lời cho dân chúng: ai là mẹ Ta ai là anh em Ta? Rồi đưa mắt nhìn những người đang ngồi chung quanh nghe giảng Ngài nói: đây là mẹ Ta và anh em Ta” (Mc 3. 32-35).

Thánh Matthêu thì ghi lại lời quí giá này: “Phải, ai làm theo ý Cha Ta trên trời người ấy là anh em, chị em và là mẹ Ta vậy” (Mt 12.50).

Thánh Luca cũng viết: “Mẹ Ta và anh em Ta là những ai nghe và thực hành Lời Thiên Chúa” (Lc 8.21).

Bởi vậy, khi có người chúc tụng: “Phúc thay lòng dạ đã cưu mang Thầy và vú đã cho Thầy bú!” Chúa Giêsu đáp lại: “Những ai nghe Lời Thiên Chúa mà thực hành thì còn có phúc hơn!” (Lc 11.27).

Chúa Giê-su đang mở cho chúng ta một “ơn từ bỏ” và một “ơn tiếp nhận”. Vậy khi yêu mến Chúa Giê-su, và thực hiện Lời Chúa, chúng ta không bỏ mặc tha nhân, không dững dưng vô tâm với người dưng nước lã, nhất là những người đang “nghe và giữ Lời Thiên Chúa”, chính là lúc ta đang dứt bỏ cái riêng tư của mình, cái núm ruột dấu yêu của mình, thoát ra cải vỏ của mình, cái ốc đảo của mình mà đến cùng mọi người đúng như tình cảm của Thiên Chúa.

Không bỏ, nhưng giữ cái tương quan tốt lành với người nghèo của Thiên Chúa là đã dứt bỏ được tình cảm tự nhiên có phần ích kỷ đối với họ hàng ruột thịt trần gian của mình.

Không bỏ, nhưng ghi tên những người đau khổ vào danh sách thành viên của mình trong đại gia đình Thiên Chúa, và mến yêu họ, là đã giữ luật từ bỏ trong Tin Mừng hôm nay. 

-“và bỏ cả mạng sống mình nữa” (Lc. 14, 25) 

Theo Chúa mà phải mất mạng! Mạng sống nầy còn phải được hiểu bao gồm cả lý trí, hiểu biết, tài năng, cơ đồ, sự nghiệp…tất cả những gì thuộc về mình trên trần gian này. Mất tất! Điều kiện thật quá khắt khe. Nhưng hãy tin rằng Thiên Chúa luôn ban cho chúng ta điều tốt nhất. Vậy mất mạng là tốt nhất, nếu chúng ta đặt trọn niềm tin vào Chúa.

Không sớm thì muộn, ai rồi cũng phải một lần mất mạng. Và khi mất mạng, mất tất. Ai đã qua một lần nhồi máu cơ tim, đột quỵ nhờ cấp cứu kịp và nhất là may mắn không để lại một di chứng nào, hoặc di chứng nhẹ… hẳn có cái cảm nghiệm rất riêng giữa cái còn cái mất. Tỉnh giấc sau một cơn hôn mê, may mắn còn mở được con mắt nhìn mặt cuộc đời, lúc bấy giờ, mới hiểu ra rằng tất cả hiểu biết, bằng cấp, địa vị, danh vọng, sự nghiệp… và cả người thân yêu nhất cũng phải mất, nếu mình không tỉnh dậy! Nhưng thử hỏi, ai dám chắc mình sẽ còn được vài lần tỉnh dậy, nếu có thêm vài lần đột quỵ nữa?

Chúa không bảo chúng ta chấp nhận cái chết hẳn nhiên, cố định vào một giờ bất định, và dĩ nhiên là nếu không chấp nhận thì cái chết cũng đến và ta cũng đành bỏ tất, mất tất. Nhưng, Chúa muốn chúng ta hãy bỏ tất, hãy mất tất ngay lúc ta còn đang sống. Bỏ mạng cách tích cực. Bỏ mạng vì Chúa. Bỏ mạng vì chân lý. Bỏ mạng vì Hòa bình. Bỏ mạng vì xây dựng tình thương…

"Ai giữ mạng sống mình thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống vì Thầy thì sẽ tìm lại được". (Mt 10:39).

Ai có thể bỏ mạng vì Chúa? Bỏ một chút tôi kiêu ngạo, ích kỷ, bỏ một chút khát vọng danh dự, tên tuổi, chức quyền, chức vị,  bỏ một chút thèm được khen ngợi, chúc tụng mà người ta không bỏ nổi, thì huống chi là bỏ mạng?

Tôi nhận được một thư điện tử (email) trước CN tuần 23 TN. Chủ đề thư nhận được là “no subjet” (“không có chủ đề”). Tôi tần ngần, có nên mở không, bởi vì thói quen xấu mà an toàn của tôi trước hiểm họa virus là “delete”, hủy thư ngay. Lần này, tôi quyết định mở là vì tôi biết tác giả bức thư ấy là một linh mục trẻ, chưa thôi nôi. Mở thư, chẳng thấy câu chào chưa: thưa anh, thưa chú mà vào ngay nội dung thư …

Tôi hơi ngạc nghiên là cách đây hơn một năm, khi hãy còn là một ông thầy, thì người hãy còn nhiều phép lịch sự trong thư từ lắm. Hóa ra, bây giờ người đã làm cha, cách ăn cũng khác huống là văn phong.

Chính lúc ta không bỏ một phép lịch sự, lại là lúc ta từ bỏ cái tôi.

Chính lúc ta không bỏ một cử chỉ phục vụ, lại là lúc ta từ bỏ chính mình

….. 

-“Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được”. 

Có ai bỏ mà không đau đớn, không xót xa, may ra chỉ có người môn đệ chính đáng của Chúa Giê-su. Bởi những đau đớn và xót xa ấy đã trở thành Thánh Giá mà người môn đệ ấy bằng lòng vác theo Người. 

Nguyện xin Chúa giúp cho chúng con không bỏ những điều làm vui lòng Chúa, và bỏ dứt những gì làm vui lòng ích kỷ hèn hạ của con. A men