Chúa Nhật XII thường niên  - Năm C
ĐẤNG KITÔ
SƯU TẦM

Bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe thuật lại sự kiện Chúa Giêsu gặp gỡ riêng với các môn đệ, sau một thời gian hoạt động công khai, để hỏi các ông về ý kiến của dân chúng nói Người là ai, và sau đó Chúa Giêsu muốn chính các ông là những người đã được sống gần gũi thân tình với Người, nói lên nhận định của các ông về Người: “Còn các con, các con bảo Thầy là ai?” Và rồi xuyên suốt dòng lịch sử câu hỏi này cũng luôn đánh động nhiều người và đặc biệt là chất vấn mỗi người chúng ta hôm nay.

Vấn đề căn tính đích thực của Chúa Giêsu luôn vang lên theo nhịp điệu của lời rao giảng và các hoạt động của Người.

Gioan Tẩy giả từ trong ngục đã sai các môn đệ của mình đến hỏi Đức Giêsu: “Ngài có thật là Đấng phải đến không hay chúng tôi còn phải chờ một vị khác?”

Những khách dự tiệc ở nhà ông Simon, Biệt phái đã xầm xì: “Ông này là ai mà lại tha tội được?”

Rồi các môn đệ hỏi nhau khi họ thấy Người dẹp yên sóng gió: “Người này là ai mà ra lệnh cho cả sóng gió phải tuân lệnh?”

Chính vua Hêrôđê, người đã chém đầu Gioan Tẩy giả, cũng thắc mắc: “Người này là ai mà trẫm nghe nói nhiều về ông như thế”.

Những người chứng kiến cảnh con trai bà góa thành Naim được sống lại đã đồng thanh tung hô: “Một ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta”.

Một ít người cho là: “Đó là ông Gioan Tẩy giã từ cõi chết sống lại”. Người khác lại nói: “Ông Êlia đã xuất hiện” hay “đó là một trong các ngôn sứ thời xưa đã sống lại”.

Cuộc thăm dò dư luận này cho thấy mặc dù chưa có lời giải đáp chính xác về căn tính đích thực của Chúa Giêsu, nhưng các đám đông đều đánh giá Đức Giêsu là một con người tôn giáo rất vĩ đại, một ngôn sứ, một “người phát ngôn” của Thiên Chúa.

Sau khi đã biết các ý kiến của dân chúng, Đức Giêsu mới quay sang các môn đệ và hỏi: “Còn các con, các con bảo Thầy là ai?”

Ở đây ta thấy Đức Giêsu là một nhà sư phạm tài tình. Người đã tăng cấp cho các câu hỏi. Trước hết, Người đặt câu hỏi không đưa họ vào chiều sâu để họ dễ trả lời: “Người ta bảo Con Người là ai?” Các ông thưa: “Kẻ thì bảo là Gioan tẩy giả, …” Lặp lại các ý kiến của người khác thì qúa dễ, chắc hẳn chẳng cần phải suy nghĩ gì, vì những quan niệm đó không liên quan gì đến các ông. Nhưng khi Chúa Giêsu hỏi: “Còn các con, các con bảo Thầy là ai?” Đây là một câu hỏi không dễ gì trả lời ngay được. Câu hỏi này mang chiều kích cá nhân. Nó đi sâu vào nội tâm của người đó. Nó đòi hỏi nơi người đó phải chọn cho mình một quan điểm, và hơn thế nữa là dấn thân theo quan điểm đó.

Chính vì thế mà khi Đức Giêsu nêu lên câu hỏi về ý kiến của dân chúng thì các môn đệ giành nhau trả lời. Nhưng câu hỏi động đến bản thân các ông, đòi hỏi các ông một lập trường thì các ông lại e dè. Và như bài Tin Mừng thuật lại thì chỉ một mình Phêrô lên tiếng trả lời Đức Giêsu: “Thầy là Đấng Kitô của Thiên Chúa”. Đấng Kitô của Thiên Chúa nghĩa là Đấng được Thiên Chúa xức dầu và sai đến trần gian để thực hiện chương trình cứu độ.

Câu trả lời của Phêrô vượt xa các câu trả lời của đám đông. Phêrô nhận ra nơi Đức Giêsu điều mà chính Ngài đã loan báo ngay trong diễn từ đầu tiên ở Hội đường Nazareth: “Thần khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn…”

Sự xức dầu của Thần khí, sự xâm nhập của Thần khí trên Đức Giêsu chúng ta không thể thấy được. Vì thế căn tính sâu xa của Ngài không phải là một điều gì có thể dùng lý trí mà suy diễn được. Chúng ta chỉ có thể tiếp nhận dưới thể thức của sự mạc khải. Thực vậy, khi Chúa Giêsu đặt câu hỏi cho các môn đệ cũng là dịp Chúa Giêsu muốn tỏ cho các ông biết Ngài là ai!

Câu hỏi mà Chúa Giêsu đặt ra cho các môn đệ năm xưa vẫn luôn tồn tại theo thời gian. Người Kitô hữu hôm nay cũng được mời gọi để trả lời câu hỏi của Chúa Giêsu: “Còn chúng ta, chúng ta nói Đức Kitô là ai?”

Chúng ta có thể trả lời theo hai cách:

Cách thứ nhất là trả lời như Phêrô: “Thầy là Đấng Kitô của Thiên Chúa”. Hay chúng ta có thể lặp lại lời của kinh tin kính: “Tôi tin kính Đức Giêsu Kitô con một Thiên Chúa…” Trả lời như vậy rất đúng. Nhưng sợ rằng đó là một câu trả lời lý thuyết, có sẵn, theo sách vở. Chúng ta học trong sách vở như thế nào thì thưa lại như vậy, chứ chưa chắc đã là xác tín của bản thân.

Cách thứ hai là trả lời theo kinh nghiệm của bản thân. Sau khi suy nghĩ, cân nhắc, cảm nghiệm như thế nào thì nói lên cách trung thực như vậy. Theo cách này thì trả lời không dễ và mỗi người đều có câu trả lời riêng của mình. (cho vài ví dụ cụ thể)

Mặc dù mỗi người đều có câu trả lời của riêng mình, nhưng xét cho cùng Chúa Giêsu vẫn là người mà ta cần đến nhất. Thiếu Người là ta sẽ chới với, ngả nghiêng. Cuộc đời sẽ lạc hướng, mất hết ý nghĩa.

Thực vậy, cuộc sống cũng như tâm hồn chúng ta có nhiều tầng lớp nông sâu khác nhau. Bên cạnh những ưu tư, toan tính về cuộc sống vật chất thường ngày là những mơ ước thầm kín, những khát vọng sâu xa liên quan đến vận mệnh và ý nghĩa của cuộc sống. Chúng ta nhận ra mình vẫn mơ ước, ít là một cách mơ hồ, những gì là chân thật, toàn thiện, vĩnh cửu. Vấn đề đặt ra là ai có thể thỏa mãn cho chúng ta những ước mơ thầm kín và thâm sâu đó?

Chắc hẳn chỉ có Đấng đã tự giới thiệu mình chính “là Đường, là Sự thật, và là Sự Sống”, mới có thể đáp ứng được.

Câu hỏi mà Chúa Giêsu đặt ra cho các môn đệ và cũng như cho chúng ta không phải để chúng ta áp đặt cho Ngài một căn tính nhưng qua sự kiện đó, Ngài muốn tỏ cho chúng ta biết Ngài chính là Con Thiên Chúa, là Đấng Chúa Cha sai đến.

Ước chi lời xác tín xưa kia của Phêrô trở thành kinh nghiệm riêng của mỗi người chúng ta hôm nay: “Lạy Thầy, bỏ Thầy con biết theo ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời”.