Chúa Nhật XI thường niên  - Năm C
SỰ THẬT BẠI LỚN CỦA SIMON

André Sève

Nói chung, chúng ta quan tâm đến người phụ nữ tội lỗi làm cho xúc động hơn là quan tâm đến Simon, người biệt phái. Nhưng có thể chúng ta là những Simon.

Simon đã mời ông thầy trẻ này đến nhà để kiểm tra: có phải ông Giêsu đây thực sự là tiên tri hay chăng? Ông hết sức lầm lẫn bởi vì ông nghĩ Chúa Giêsu sẽ phản ứng như ông, như tất cả những người tốt ngay khi họ nhìn thấy người phụ nữ này vào: phải đuổi chị ta ra! Bởi vì cái người gọi là tiên tri này tiếp đón chị và để cho chị đến gần chẳng phải là tiên tri gì cả. Ông ta không có khả năng thấy rõ chị là ai.

Không bao lâu sau ông Simon đáng thương này chỉ nghĩ rằng Chúa Giêsu biết rõ Ngài phải đụng độ với ai nhưng vẫn tiếp đón người phụ nữ bị khinh miệt. Đối với ông, người biệt phái, công việc đã được sắp xếp rồi. Đáng lẽ ra, ông đã có cuộc gặp gỡ lớn trong cuộc đời thế mà ông tránh qua một bên.

Tại sao có sự thất bại này? Bởi vì ông tin rằng mình công bằng. Ở trong sự công bằng này, ông đã tạo ra một Thiên Chúa công bằng, một Thiên Chúa là Đấng lên án, Đấng phải lên án những kẻ tội lỗi. Một gái điếm là một gái điếm. Ông không thể nghĩ rằng Thiên Chúa nhìn chúng ta không phải với một sự công bằng kiểu biệt phái, mà là với một sự công bằng rất yêu thương. Ông sắp sửa khám phá ra sự công bằng này trong khi nhìn Chúa Giêsu, nhưng ông nhìn tồi bởi vì tấm lòng của ông chai đá. Phải có một tấm lòng yêu thương để nhận biết Chúa Giêsu và chấp nhận vị Thiên Chúa mà Ngài vừa mặc khải: “Ai yêu thương thì nhận biết Thiên Chúa” (1Ga 4,7). Đó là cơ may của cô gái điếm, chị sẵn sàng yêu thương, chị sắp thành công trong cuộc gặp gỡ.

Do đó, để gặp Chúa Giêsu, có cần phải là một đại tội nhân hoặc cố ý không thấy tội lỗi? Chắc chắn là không. Nhưng phải có một tấm lòng cởi mở, không khô khan và đóng kín như Simon.

Người phụ nữ tội lỗi có tấm lòng này và Chúa Giêsu có thể biến đổi chị hoàn toàn nhờ sự tha thứ. Chị cảm thấy rằng Chúa Giêsu có quyền tha thứ bởi vì chính chị sẵn sàng để được tha thứ và sẵn sàng yêu thương ngàn lần hơn vì đã được tha thứ như thế.

Có quyền tha thứ! Toàn bộ trần thuật này hướng lên sự kinh ngạc cuối cùng: “Ông này là ai mà tha được tội?”, những khách mời tự hỏi, Simon hẳn cũng tự hỏi điều đó, ông còn có cơ may, nhưng trần thuật này ngưng lại ở đó và để cho chúng ta nghĩ rằng người biệt phái này trăm phần khép kín với bao điều bất ngờ. Cuối cùng ông đành tiếp đón một tiên tri rất xứng hợp, chứ không phải con người hay làm hoang mang và đòi hỏi quá đáng này.

Dầu sao thì Simon cũng thông minh. Chúa Giêsu nói với ông không phải không có tính cách châm biếm: “Ông đoán đúng!” Nhưng nghĩ rằng mình không có tội, ông không chờ đợi Đấng Cứu Thế, chúng ta là Simon khi chúng ta mất đi cảm tưởng mình là người tội lỗi. Không còn nhìn thấy đủ Chúa Giêsu là Đấng Cứu Thế của chúng ta, cuộc gặp gỡ của chúng ta với Ngài có nguy cơ ở hời hợt trên bề mặt cuộc sống của chúng ta và trên bề mặt của sự tha thứ của Ngài. Một sự thất bại.