Chúng ta vẫn thường
nói: “Giòi từ trong xương giòi ra”. Nghĩa là người ngoài có biết
“chuyện kín” của gia đình thì cũng do chính các thành viên trong gia
đình đó “xì” ra. Chứ đèn trong nhà chưa tỏ làm sao ngoài ngõ đã hay?
Chuyện đời thường có
những chuyện rất bình thường nhưng cũng lại… rất khác thường!
Một thần khí đã nhập
vào Tiên tri Êdêkien đúng như lời Chúa phán với ông và làm cho chân ông
đứng vững, vì trước đó Thiên Chúa đã báo: “Hỡi con người, hãy đứng
cho vững, Ta sắp nói với ngươi đây” (Ed 2:1). Ngài gọi ông là “con
người”. Và Ngài chỉ nói thôi mà con người phải chuẩn bị tinh thần trước
kẻo run sợ. Thiên Chúa phán với ông: “Hỡi con người, chính Ta sai
ngươi đến với con cái Ít-ra-en, đến với dân phản nghịch đang nổi loạn
chống lại Ta; chúng cũng như cha ông đã nổi lên chống lại Ta mãi cho đến
ngày nay” (Ed 2:3). “Dân phản nghịch” đó cũng là chính chúng ta.
Thiên Chúa gọi chúng ta là “những đứa con mặt dày mày dạn, lòng chai dạ
đá”, và chính Thiên Chúa sai Tiên tri Êdêkien đến thông báo cho dân
chúng biết những lời “Đức Chúa là Chúa Thượng phán dạy”. Thiên Chúa nói:
“Chúng vốn là nòi phản loạn, chúng có thể nghe hoặc không nghe, nhưng
chúng phải biết rằng có một ngôn sứ đang ở giữa chúng” (Ed 2:5).
Ngài hoàn toàn cho chúng ta tự do, nghe hay là tùy ý, nhưng vẫn phải
nhận biết những “dấu chỉ” mà Ngài cho phép xuất hiện, đôi khi các “dấu
chỉ” đó rất bình thường nên chúng ta dễ coi thường và bỏ qua.
Chúng ta chỉ là những
phàm phu tục tử, đôi khi có mắt mà như không tròng, mặc dù hằng ngày
chúng ta vẫn “ngước mắt hướng nhìn lên Chúa, Đấng đang ngự trên trời”
(Tv 123:1), và “như mắt của gia nhân hướng nhìn tay ông chủ, như mắt của
nữ tỳ hướng nhìn tay bà chủ, mắt chúng ta cũng hướng nhìn lên Chúa là
Thiên Chúa chúng ta, tới khi Ngài xót thương chút phận” (Tv 123:2). Rất
tha thiết khi cầu xin cho chính mình. Có khi chúng ta ích kỷ ngay trong
lúc cầu nguyện!
Quả thật, không có Chúa
thì chúng ta chẳng làm được trò trống gì (x. Ga 15:5). Mà ai trong chúng
ta có làm được gì “khác” hoặc (có vẻ) “hơn” người một chút thì cũng
chẳng được người khác công nhận, thậm chí còn bị ghen ghét và bị miệt
thị. Tệ hại thay là người đó bị chính thân nhân và bạn bè xa lánh. Cuộc
sống đời thường cho chúng ta thấy có những người khi “ra ngoài” thì được
nhiều người khâm phục và ca tụng, nhưng khi về quê nhà thì bị dân làng
và người thân nhìn bằng nửa con mắt. Thế cũng may lắm rồi, chứ người đó
còn bị chê trách và xa lánh! Là con người, tất nhiên họ cũng không thoát
khỏi những lúc cô đơn và buồn não lòng, thậm chí họ không dám làm gì
thêm. Thế nên họ đêm ngày than thở với Chúa: “Dủ lòng thương, lạy
Chúa, xin dủ lòng thương, bởi chúng con bị khinh miệt ê chề; hồn thật
quá ê chề vì hứng chịu lời nhạo báng của phường tự mãn, giọng khinh
người của bọn kiêu căng” (Tv 123:3-4).
Tuy nhiên, con người
cũng rất dễ kiêu căng và tự mãn, vì kiêu ngạo là “mối tội” hàng đầu
trong bảy mối tội. Người ta dễ ảo tưởng và kiêu ngạo hơn nếu có được
chút tài năng bẩm sinh (thiên phú) nào đó, đặc biệt là được ơn Chúa, vì
họ cứ tưởng mình hơn người, là “cái rốn” của vũ trụ, là niềm mơ ước của
người khác. Vì thế, rất cần liệu pháp để chữa kiêu ngạo là khiêm nhường:
“Khiêm nhường chớ kiêu ngạo” (Kinh “Cải Tội Bảy Mối”).
Thánh Phaolô tâm sự:
“Để tôi khỏi tự cao tự đại vì những mặc khải phi thường tôi đã nhận
được, thân xác tôi như đã bị một cái dằm đâm vào, một thủ hạ của Satan
được sai đến vả mặt tôi, để tôi khỏi tự cao tự đại” (2 Cr 12:7).
Chính thánh nhân tự thú: “Đã ba lần tôi xin Chúa cho thoát khỏi nỗi
khổ này” (2 Cr 12:8). Nhưng Chúa vẫn “làm ngơ”, và còn quả quyết với
thánh nhân: “Ơn của Thầy đã đủ cho anh, vì sức mạnh của Thầy được
biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối” (2 Cr 12:9a). Mạnh mà yếu; yếu
mà mạnh. Thiên Chúa luôn có những kiểu “ngược đời” kỳ lạ. Cảm nhận được
điều đó, Thánh Phaolô nói: “Tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu
đuối của tôi, để sức mạnh của Đức Kitô ở mãi trong tôi” (2 Cr
12:9b). Thánh nhân hãnh diện nói thêm: “Tôi cảm thấy vui sướng khi
mình yếu đuối, khi bị sỉ nhục, hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo vì Đức Kitô.
Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh” (2 Cr 12:7-10).
Một lần nọ, Đức Giêsu
về quê quán của Ngài, có các môn đệ đi theo. Đến ngày sa-bát, Ngài bắt
đầu giảng dạy trong hội đường. Nhiều người nghe rất đỗi ngạc nhiên về
những lời nói khôn ngoan của Ngài, cho nên họ bàn tán: “Bởi đâu ông
ta được như thế? Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao? Ông
ta làm được những phép lạ như thế, nghĩa là gì?” (Mc 6:2). Họ hỏi
nhau vậy vì họ không muốn tin vào những gì họ chứng kiến tỏ tường, vả
lại họ biết tỏng Chàng Giêsu kia là ai. Còn ai trồng khoai đất này! Đúng
vậy, Chàng Giêsu chỉ là con trai Bác thợ mộc Giuse và Cô Maria, gia đình
nghèo rớt mồng tơi ai mà không biết, còn là anh em họ của mấy anh chàng
Giacôbê, Giôxết, Giuđa và Simôn, và là anh chị em với bà con lối xóm chứ
ai xa lạ.
Làm sao mà tin được,
làm sao mà coi trọng được, làm sao mà tâm phục khẩu phục khi Chàng Giêsu
đã từng sống ở cái làng Nadarét nhỏ bé, từng làm mộc với Bác Giuse, từng
chơi đùa với họ chứ? Vì thế, họ dè bỉu Ngài, khinh miệt Ngài, và cuối
cùng, “họ vấp ngã vì Ngài” (Mc 6:3).
Đức Giêsu biết họ nghĩ
gì nên nói với họ: “Ngôn sứ có bị rẻ rúng thì cũng chỉ là ở chính quê
hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà
thôi” (Mc 6:4). Ngài nói nhẹ nhàng mà thâm thúy quá, xoáy vào tận
đáy lòng người. Chuyện đời thường như thế vẫn hằng ngày xảy ra khắp nơi,
từ thôn quê tới thành thị, từ người nhỏ tới người lớn, từ thường nhân
tới người có chức tước, từ người học ít tới người học nhiều, từ người
đời tới người có niềm tin tôn giáo,… Chúng ta vẫn nhìn nhau bằng những
“ánh mắt mang hình viên đạn”, dành cho nhau những lời nói “sắc như dao
cau”, với những động thái “giết người không cần dao”,… Một phần cũng vì
“con gà tức nhau tiếng gáy”.
Thánh Mác-cô kể:
“Ngài đã không thể làm được phép lạ nào tại đó, chỉ đặt tay trên một vài
bệnh nhân và chữa lành họ” (Mc 6:5). Chúa Giêsu còn “bó tay” trước
động thái của những người đồng hương huống chi chúng ta, những người
không đáng xách dép cho Ngài!
Từ cổ chí kim, thời nào
cũng vậy, nhưng có lẽ ngày nay người ta coi trọng bề ngoài và “nặng” về
vật chất hơn. Người nghèo nói chẳng ai nghe, có nói đúng cũng hóa sai;
người giàu nói gì cũng được lắng nghe, có nói sai cũng hóa đúng. Tục ngữ
Việt Nam nói: “Cả vú lấp miệng em”. Người giàu có thể biến đen
thành trắng, có tội thành vô tội, thậm chí biến dạng cả công lý! Có thể
nghèo không là tội nhưng là “vạ”. Tục ngữ Việt Nam so sánh: “Văn hay
chữ tốt không bằng ngu dốt lắm tiền”. Một sự thật quá phũ phàng!
Chúa Giêsu nói đúng và
làm hay, nhưng chỉ vì “tội nghèo” nên không ai thèm nghe, thậm chí còn
bị người ta lấy đá ném, bị kết án tử và chết nhục nhã trên thập giá.
Chính Ngài cũng lấy làm lạ khi thấy “họ không tin” (Mc 6:6). Chúng ta là
môn sinh, là tôi tớ, là bụi tro, tất nhiên cũng không thoát khỏi sự
khinh ghét của người khác!
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết chân nhận tài năng và
công sức của người khác, đừng bao giờ ghen tỵ với người khác. Xin Chúa
giúp chúng con luôn biết sống khiêm nhường và yêu thương, tất cả để tôn
vinh Ngài mà thôi, đồng thời giúp chúng con đừng bao giờ tỏ ra chút gì
kiêu căng tự mãn, dù chỉ là động thái nhỏ nhất. Chúng con cầu xin nhân
Danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Thiên Chúa cứu độ của chúng con. Amen.
|