Chúa Nhật XX thường niên - Năm A
LÒNG TIN CỦA BÀ MẠNH THẬT
 Lm Giuse Đinh tất Quý

"Lòng tin của bà mạnh thật"(Mt 15,28)

Thiếu nhi chúng con yêu quí.

Chúng con vừa nghe một bài Tin Mừng thuật lại việc Chúa làm phép lạ chữa cho một người con gái của người đàn bà xứ Canaan bị quí ám.

1. Chúng con đã có bao giờ nghe thấy người ta nói về quỉ bao giờ chưa?

- Dạ thưa chưa.

- Cha kể cho chúng con câu chuyện này: Câu chuyện có thật trong cuộc đời của cha Gioan Maria Viannney. Câu chuyện di chính cha Vianney kể lại:

Một hôm, nhân dịp mở tuần đại phúc tại một xứ trong hạt, người ta đã mời cha Vianney cùng nhiều Linh mục khác đến giúp. Sau buổi cơm tối, cha Vianney nhẹ nhàng nói với anh em: "Thưa các cha, con hay bị ma quỷ quấy phá, nhất là áp những hôm con cứu được nhiều linh hồn tội lỗi nặng. Vì thế, để đề phòng, con xin trình các cha trước, nếu đêm nay ma quỷ có làm gì thì xin các cha cứ biết vậy và an tâm. Nó phá một lúc rồi sẽ hết!”, Cha Vianney vừa dứt lời, các cha khác đã cười rộ lên:

- Lại chuyện ma quỷ! Sao mà cứ nghe cha nói toàn là những chuyện giật gân tào lao không à! Có thật không? Hay cha bị ám ảnh thế?

- Đây là dịp tốt, cha khác bảo, mình cứ nghe hoài câu chuyện ma quỷ phá rối cha Vianney mà chẳng bao giờ chứng kiến được, may ra tối nay mình sẽ được một lần xem tận mắt! Cha Vianney cứ yên trí ngủ đi. Tụi này không sợ ma quỷ gì đâu, trái lại còn mong xem thấy tận mắt là khác!

Cả nhà tắt đèn đi ngủ. Nửa đêm, giữa lúc mọi người đang say sưa giấc điệp thì nhà xứ rung động dữ dội, ghế bàn chạy đi chạy lại, đồ đạc thì lăn lóc rơi xuống vung vãi trên sàn nhà, cột nhà thì kêu răng rắc như muốn gãy đôi... Các cha hớt hơ hớt hải mang áo ngủ lùng thùng chạy ra sân, mình toát cả mồ hôi hột, miệng không ngớt kêu lên:

- Dễ sợ quá! Chưa bao giờ thấy chuyện khủng khiếp như thế này! Cái gì thế? Động đất lớn à?

- Thế còn ông Vianney đâu mất?

- Chắc ông ở trên phòng! Đợi yên ta lên tìm xem. Các cha kéo nhau lên gác, gõ cửa:

"Cốc, cốc”. Có tiếng guốc khua trên sàn nhà, cha Vianney mở cửa, các cha ái ngại hỏi:

- Cha đang ngủ à?

- Vâng, con đang ngủ!

- Thế cha không nghe gì cả sao? Chúng tôi kinh khiếp quá!

- Có, con có nghe. Thì.... hồi tối, ở nhà cơm, con có trình các cha rồi! Ma quỷ nó hay quấy phá con như thế lắm! Xin các cha cứ an tâm, có đêm nó làm con nhiều lần như thế, nhưng không sao cả! Vì nó thua to, nó cay thì nó quấy phá vậy thôi!

Nói xong, ngài chào các cha và đi ngủ. Các cha cũng trở về lại phòng, nhưng suốt đêm không sao nhắm mắt được. Cơn ác mộng kinh hoàng vừa xảy ra cứ bám chặt vào tâm trí các cha như đỉa đói.

Sáng hôm sau, vào giờ điểm tâm, các cha lại nhắc đến câu chuyện khiếp sợ hồi hôm và nói:

- Cha Vianney, bây giờ chúng tôi tin thực đúng là “băng hoả ngục" nó quấy phá cha. Mấy lâu nay chúng tôi chế nhạo cha nhưng đêm va rồi chúng tôi phải một phen kinh hồn bạt vía và cảm thấy xấu hổ với cha quá! Xin cha thông cảm và tha thứ lỗi lầm cho anh em chúng tôi. Nhưng nay chúng tôi yêu cầu cha một điều: suốt tuần đại phúc này, chiều nào cha cũng phải về xứ Ars để ngủ rồi sáng mai lại chịu khó đến đây. Chứ nếu cha ngủ đây thì chúng tôi phải di tản hết. Khiếp quá chịu không thấu”.

- Con xin vâng lời các cha. Khởi sự chiều nay, con sẽ về nhà ngủ

Đó là câu chuyện do cha Gioan Maria Vianney kể.

2. Bây giờ chúng ta trở lại với bài Tin Mừng.

Hôm đó một người mẹ kia có đứa con gái bị quỷ ám. Bà là dân ngoại, còn Ðức Giêsu là người Do thái. Vì là người Do Thái nên ít khi Chúa đến vùng đất quê hương của người dân ngoại.

Chúng ta không rõ nhờ đâu mà bà biết được Ðức Giêsu.

Khi thấy Chúa, bà tin rằng cơ may đã đến, con bà hoàn toàn có hy vọng được chữa khỏi. Và quả thực là như thế. Điều cha muốn nói với chúng con ở đây là lời khen của Chúa Giêsu đối với người đà bà ngoại giáo này. Chúa khen làm sao thì chúng con đã nghe. Chúa khen bà có đức tin mạnh.

Đức tin mạnh là đức tin như thế nào chúng con?

Đọc lại đoạn Tin Mừng hôm nay, chúng ta sẽ thấy.

Đức tin mạnh là đức tin biết kiên trì khi bị thử thách.

Trước hết cha kể cho chúng con câu chuyện này: Có một người nông dân nọ có một con lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống một cái giếng hoang khô cạn và đau đớn kêu la thảm thiết. 

Sau khi bình tĩnh đánh giá lình hình, vì thương cho con lừa người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn của nó. Anh gọi thêm mấy người hàng xóm để giúp anh cùng lấp đất chôn con lừa tội nghiệp.

Lúc đầu, con lừa hoảng loạn vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: cứ trỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống và đứng lên trên.  Cứ như thế! Cuối cùng, nó đã được cứu thoát.

Người đàn bà hôm nay cũng vậy. Bà đã chẳng ngã lòng trước sự thinh lặng lạnh lùng đến độ như vô cảm của Chúa.

Bà xin Chúa nhìn đến nỗi đau của một người mẹ, đang đau vì nỗi đau của đứa con. Nhưng Ðức Giêsu không đáp lại một lời.

Phải chăng Chúa lạnh lùng trước nỗi đau, lãnh đạm trước điều Ngài có thể làm được?

Nhiều khi khi cầu nguyện chúng ta cũng gặp sự thinh lặng như thế.

Chúng ta khắc khoải tự hỏi: Chúa có nghe gì không? Chúa có thấy gì không?

Bị thất bại nhưng bà cứ đi sau mà kêu, kêu hoài, kêu mãi.

Rồi bà trực tiếp giáp mặt Ngài, và nài xin Ngài cứu giúp.

Kết quả lại là một lời từ chối không khoan nhượng, mặc dầu đã có thêm lời hỗ trợ của các môn đệ: "Thầy chỉ được sai đến với những con chiên lạc nhà Is-ra-en mà thôi."(Mt 15,24)

Vẫn chưa chịu thua, bà đến sụp lạy dước chân của Chúa để nài xin. Lần này không còn phải là một lời từ chối mà còn như một sự xỉ nhục: "Không nên lấy bánh của con cái mà ném cho chó con."

Bà có bị sốc không khi Ðức Giêsu ví dân ngoại với chó con nuôi trong nhà, không đáng được hưởng phần bánh của con dân Ít-ra-en?

Chắc chắn bà đã chẳng thất vọng trước lời ví von này.

Bà chấp nhận lối so sánh xem ra có vẻ khiêu khích của Ðức Giêsu. Bà chấp nhận mình chỉ là chó con, chỉ dám trông chờ những vụn bánh từ bàn rơi xuống. Bà không dám mong được phần ăn của các con.

Quả đúng là bà kiên trì thật.

Trong cuộc sống chúng ta hiếm gặp được một người biết kiên trì như thế. Và đây là yếu tố làm cho đức tin của bà nên mạnh, mạnh đến nỗi làm thay đổi được trái tim của Chúa.

Cuối cùng chúng con thấy sao? Chúa đã để cho mình bị chinh phục và chấp nhận theo như lời người đàn bà kêu xin. Con bà đã được cứu  và câu chuyện đã được kết thúc có hậu. Kết quả đã hết sức tốt đẹp.

Chúng ta hãy xin với Chúa ban thêm đức tin cho chúng ta để chúng ta được can đảm theo Chúa và luôn được sống an bình. Amen.