Chúa Nhật CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM |
AI BỀN ĐỖ ĐẾN CÙNG... |
SƯU TẦM |
Chúng ta có thể coi đạo Công Giáo được truyền vào
Việt Nam từ thế kỷ 16, còn trước đó thì rất mơ hồ. Một vài tác giả cho
rằng: các môn đệ của Thánh Tôma từ Ấn Độ theo các tàu buôn đã đến truyền
giáo cho người Việt Nam. Theo Đại Việt Sử Ký thì Sĩ Nhiếp là người thờ
kính Chúa Trời, có xây một đền tại dinh của ông. Trong đền này có hình
Gia tô thập tự. Ông chết năm 226, thọ 90 tuổi. Tuy nhiên đó mới chỉ là
ức đoán mà thôi. Việc truyền giáo chỉ thực sự khởi sắc vào thời hậu Lê
thuộc thế kỷ 16, khi các cha dòng Tên theo các tàu đã đến và giảng đạo
tại Việt Nam. Thời hậu Lê, tuy cấm đạo nhưng chưa khắc nghiệt
lắm vì hoàn cảnh loạn lạc. Sau đó Tây Sơn đánh đổ nhà hậu Lê, đã ban cho
tự do tôn giáo, nhưng không được bao lâu, nhà Tây Sơn cũng ra lệnh cấm
đạo. Từ thời hậu Lê cho tới nhà Nguyễn, trong khoảng thời gian 162 năm,
đã có 11 lần cấm đạo, những chưa gắt gao cho lắm. Nhờ giám mục Bá Đa Lộc giúp đỡ, Nguyễn Phúc Ánh
đánh thắng nhà Tây Sơn, lên làm vua và khởi đầu cho triều đại nhà
Nguyễn. Vì thế, vua Gia Long không cấm đạo mà còn bênh vực và nâng đỡ.
Có người nói rằng khi gần chết nhà vua đã trở lại, nhưng không có bằng
chứng chắc chắn nào cả. Sang thời Minh Mạng, lúc đầu nhà vua không cấm
đạo, nhưng chung quanh nhà vua, toàn những vị quan thù ghét đạo, luôn
tìm cách vu khống cho người có đạo, thành thử nhà vua đã ngả theo và ra
sắc chỉ cấm đạo trong cả nước. Thời Thiệu Trị cũng vậy, lúc đầu nhà vua cũng
không cấm đạo, nhưng kể từ ngày tàu Pháp tấn công cửa Hàn Tứ tại Đà
Nẵng, nhà vua tức giận và đã cấm đạo một cách gắt gao. Nhà vua treo
thưởng cho ai bắt được một linh mục Pháp là 30 nén bạc. Công việc chua
đi đến đâu, thì nhà vua lâm bệnh và qua đời. Thời Tự Đức, khi mới lên ngôi, nhà vua tỏ ra rất
khoan hồng, mở cửa ngục tù cho giáo dân ra về, hy vọng những ngày đen
tối sẽ chấm dứt. Thế nhưng, chẳng được bao lâu, hoàng hậu và các quan
không đồng ý. Vì sợ có chia rẽ, nên nhà vua lại ban hành lện cấm đạo một
cách gắt gao, không kém gì các bạo vương Rôma ngày xưa. Trải qua hơn ba thế kỷ, hằng trăm ngàn người đã
phải lìa xa quê hương, sống lén lút nơi rừng thiêng nước độc, để trốn
tránh sự truy lùng như những giáo dân vùng La Vang Quảng Trị. Còn những
người bị bắt, thì đã phải chịu những cực hình dã man, không kém gì các
thánh tử đạo của Giáo Hội trong thời buổi sơ khai. Vậy đâu là những lý
do khiến cho vua quan ra lệnh cấm đạo. Lý do thứ nhất đó là vì óc thủ cựu và hẹp hòi. Họ
luôn cho rằng chỉ mình mới tốt và đúng, còn người khác thì xấu và sai.
Hơn nữa do ảnh hưởng của Nho giáo, phàm những gì thánh hiền đã nói hay
đã viết, đều là khuôn vàng thước ngọc cần phải tuân theo. Lý do thứ hai đó là vì thái độ giận cá chém thớt.
Thuở ban đầu các vua Minh Mạng, thiệu Trị và Tự Đức đều không cấm đạo,
nhưng sau đó, vì không ngăn chặn được sự tấn công của người Pháp, nên
vua quan quay ra thù ghét những người mà họ cho rằng đã theo đạo của Tây
và khép vào tội phản động, nối giáo cho giặc. Lý do thứ ba, đó là vì cho rằng những người theo
đạo không còn tôn trọng truyền thống cha ông để lại, chẳng hạn trong
việc thờ cúng ông bà tổ tiên, hiếu kính đối với cha mẹ…Đây cũng chỉ vì
óc thiển cận, không tìm hiểu cho thấu đáo, nên đã gây ra những ngộ nhận,
những hiểu lầm đáng tiếc. Tuy nhiên lý do căn bản nhất vẫn là sự đối kháng
giữa tinh thần của Chúa và tinh thần của thế gian. Đối kháng như lửa và
nước, như ánh sáng và boqng tối. Chính vì thế, Chúa Giêsu đã tiên báo:
Người ta đã bắt bớ Thầy, thì người ta cũng sẽ bắt bớ các con…Nhưng ai
xưng tụng Thầy trước mặt người đời thì Thầy cũng sẽ xưng tụng nó trước
mặt Cha Thầy, Đấng ngự ở trên trời. Sự bắt bớ, hay nói đúng hơn, sự đối kháng này
không phải chỉ xảy ra bên ngoài trên bình diện xã hội, như chúng ta đã
thấy, mà còn xảy ra bên trong, trên bình diện nội tâm. Thực vậy, chúng
ta luôn cảm thấy một sự giằng co giữa sự thiện và sự ác, để rồi như
thánh Phaolô đã diễn tả: Sự thiện tôi muốn thì tôi lại không làm, còn
điều ác tôi ghét thì tôi lại làm. Bởi đó, hãy trung thành với Chúa trong
những bắt bớ bên trong bằng cách thực hiên điều thiện điều tốt, nhờ đó
chúng ta sẽ trung thành với Chúa trong những bắt bớ bên ngoài. Vì ai bền
đỗ đến cùng, thì sẽ được cứu thoát. |