Chúa Nhật II Mùa Chay - Năm A |
CON YÊU DẤU CỦA CHA |
Lm, Gioan M. Nguyễn Thiên Khải, CMC |
Thưa anh chị em, Lịch sử cứu độ được tiếp nối bằng những cuộc ra đi. Dường như Thiên Chúa không muốn con người dậm chân tại chỗ. Trong bài đọc I, Thiên Chúa kêu gọi Abraham từ bỏ quê hương xứ sở để đi đến một nơi mà ông không hề hay biết. Ngài ra lệnh cho Môisen đưa dân Isael ra khỏi đất Aicập, để trở về miền đất Hứa. Ngài kêu gọi Êlia đi đến ngọn núi cao để nhận ra sứ điệp của Ngài. Vì yêu thương nhân loại lỗi lầm, Chúa Giêsu cũng ra đi trời cao xuống đất thấp để cứu độ con người. Theo truyền thống Thánh Kinh, núi cao thường được xem như là nơi gặp gỡ giữa trời với đất, giữa Thần Linh với nhân loại, và những mặc khải quan trọng trong Kinh Thánh thường được diễn ra trên núi cao. Từ trên núi cao, Chúa hứa ban cho tổ phụ Abraham một dòng tộc đông như sao trời, như cát biển. Từ trên núi Sinai, Thiên Chúa thiết lập Giao ước và ban lề luật cho Môisen, để ông truyền lại cho dân Israel. Từ trên núi, Chúa Giêsu công bố Tám mối phúc thật, vác thập giá lên núi Canvê chịu chết và cuối cùng lên trời cũng từ trên núi. Tin Mừng hôm nay kể lại, Chúa Giêsu đưa ba môn đệ thân tín nhất riêng biệt lên núi cao vắng vẻ, để tỏ cho các ông thấy trước vinh quang của Ngài trong ngày phục sinh vinh hiển; đồng thời Ngài cũng tỏ lộ cho các ông thấy cuộc khổ nạn và cái chết đau thương Ngài sắp trải qua. Qua cuộc biến hình này, Chúa Giêsu muốn củng cố niềm tin cho ba môn đệ và báo trước cho các ông thấy con đường Ngài sẽ phải đi, đi từ sự sống đến sự chết, từ đau khổ mới tới vinh quang phục sinh, và đó cũng là con đường tất yếu dành cho những ai muốn đi theo Chúa. Từ trên núi Tabor, đang lúc Chúa Giêsu biến đổi thần tính, thì có tiếng Thiên Chúa Cha từ trời vọng xuống: “Đây là Con yêu dấu của Ta, con đẹp lòng Ta”. Tiếng nói ấy không chỉ dành riêng cho ba môn đệ, nhưng còn là cho tất cả mọi người tín hữu khi lãnh Bí tích rửa tội. Từ trên núi cao, ba môn đệ đã ngất ngây trong niềm hạnh phúc, đến nỗi Phêrô muốn cắm lều ở lại đó. Thế nhưng, Chúa Giêsu không có ý đưa các ông lên núi cao để ở lại đó, mà là để nhìn rõ hơn con đường sẽ phải đi, con đường đó là cái chết đang chờ đợi Ngài. Và Ngài đi xuống núi để giáp mặt với cuộc đời, để tiếp tục hành trình xuyên qua cuộc khổ nạn và cái chết đau thương trên thập giá. Anh chị em thân mến, Trên hành trình đức tin, có những giây phút chúng ta cũng được lên núi cao với Chúa. Núi cao của những giờ tham dự Thánh lễ, núi cao của những chuyến hành hương; núi cao trong những giây phút cầu nguyện thân mật với Chúa. Nhưng chúng ta không lên núi cao để ở đó mãi, mà phải về lại với gia đình, về lại với những sinh hoạt thường ngày, về lại với những khó khăn trong cuộc sống. Nếu chúng ta biết đón nhận với tinh thần lạc quan, chấp nhận chiến đấu mà không buông xuôi bỏ cuộc, sống như thế là chúng ta đang bước đi trên con đường theo Chúa. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta tự đặt cho mình một câu hỏi: tôi có thực sự muốn được lên núi với Chúa không?. Nếu muốn thì trong Mùa chay thánh này, chúng ta siêng năng đến nhà thờ hơn trong việc đi lễ và cầu nguyện. Tôi có thực sự muốn làm môn đệ của Chúa không?. Nếu muốn thì phải bước theo con đường mà Chúa đã đi, đó là con đường hi sinh và từ bỏ, con đường đau khổ đời này mới bước qua vinh quang đời sau. Đức tin của tôi có đủ mạnh để dám can đảm thay đổi thái độ sống của tôi không?. Cụ thể là quyết tâm từ bỏ những thói hư tật xấu, những đam mê bất chính, để thánh hóa bản thân mỗi ngày trở nên con yêu dấu của Cha. Chúng ta không thể làm con yêu dấu của Cha, nếu chúng ta không cùng lên núi với Chúa Giêsu. Chỉ khi nào chúng ta lên núi cầu nguyện với Chúa và được ơn Chúa biến đổi, hi vọng lúc đó chúng ta mới có thể trở thành con đẹp lòng Cha. Xin Chúa thương củng cố đức tin hèn yếu của chúng ta, để những vất vả khổ đau chúng ta đang gặp phải trên đường đời, cần phải được sống và được nhìn với niềm hy vọng vào cuộc biến hình vinh hiển, để mai sau chúng ta cũng được vào vào số những người Chúa chọn: Đây con yêu dấu của Ta, con đẹp lòng Ta, hãy vào hưởng sự vui mừng hạnh phúc với Ta. Amen. |