Thế là những
ngày tết, phong tục thiêng liêng từ ngàn đời cũng dần khép lại,
nhường chỗ cho những ngày mới bình yên đi vào quỹ đạo thời gian.
Sáng nay là mùng mười. Những giọt sương còn lung linh trên những
cánh hoa xuân. Bình minh những ngày đầu xuân thật đẹp. Mây trắng bao
quanh và bắt đầu lan toả dưới các chân đồi. Không khí trong lành
vùng đất Tây Nguyên thật đẹp và quyến rũ.
Đâu đây nghe
tiếng chổi quét lá xào xạc của các chị lao công tạo nên thanh âm vui
vui trong ngày mới.
Hôm nay, các
công sở, bệnh viện, trường học đều đã trở lại cuộc sống thường nhật.
Các sinh viên học xa nhà cũng đã trở lại trường tiếp tục đèn sách và
mọi người lại lao vào công việc với gánh nặng trên vai cơm, áo, gạo,
tiền.
Năm nay thời
tiết thất thường, người nông dân trên vùng đất cao nguyên đầy nắng
gió này sau ngày nghỉ tết, đã bắt đầu lên rẫy tưới cà phê. Họ luôn
phải vật lộn với thiên nhiên, với kinh tế thị trường, với cuộc sống
khó nhọc để kiếm tiền. Nhưng tiền chỉ là phương tiện sống chứ không
phải là cùng đích. Trong cuộc sống bon chen, vất vả con người còn
cần phải sống tinh thần phục vụ và hy sinh.
Có câu chuyện
ngụ ngôn kể rằng:
Một hôm, vị vua
giàu có tản bộ trong vườn thượng uyển rất đẹp, chợt nhận thấy trong
vườn có một gò đất khô khan, cây cỏ héo úa. Vua tìm đến chỗ tre, nứa
và nói:
- Ta cần ngươi.
Cây tre liền
nói:
- Dạ thưa, có
tôi đây.
- Ta cần ngươi
nhưng phải chặt tay ngươi.
Cây tre trả lời,
lòng tan nát:
- Dạ, có tôi
đây.
- Ta cần ngươi
nhưng phải chặt đầu và chân của ngươi nữa.
Cây tre khóc
thảm thiết nhưng vẫn nói:
- Dạ, có tôi
đây.
- Ta cần ngươi
và còn phải móc ruột ngươi nữa.
Cây tre khóc, ủ
rũ một hồi song vẫn thưa:
- Dạ, tôi đây
sẵn sàng.
Nhà vua sai
người chặt tre, tỉa tót, móc ruột ra để làm máng nước tưới cho gò
đất kia. Chẳng bao lâu, gò đất hồi sinh trở nên tươi tốt.
Nếu không có sự
hy sinh của cây tre thì gò đất kia vẫn mãi mãi khô cằn, héo úa. Thế
nhưng, trên đời này, có mấy ai dám hy sinh? Con người ta vẫn cứ chạy
theo tiền tài, danh vọng. Có người còn dám đánh đổi cả Chúa nữa!!!
Vua Salomon
trong Kinh Thánh được vang danh vì sự khôn ngoan, giầu có và các
trước tác của mình. Ông lên làm vua vào khoảng 967 trước Công
Nguyên. Quốc gia Do thái của ông, lúc đó, trải dài từ ven sông
Euhrates trên miền Bắc, vùng Lưỡng Hà, xuống đến tận vùng cực Bắc
của Ai Cập, phía Nam.
Một ngày nọ, Vua Salomon bỗng muốn
làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình... Vua bèn nói
với ông:
- Benaiah này, ta muốn ông mang về
cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ Sukkot và ta cho ông sáu
tháng để tìm thấy chiếc vòng đó.
Benaiah trả lời:
- Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên
đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng
chắc là chiếc vòng ấy chắc phải có gì đặc biệt?
Nhà Vua đáp:
- Nó có những sức mạnh diệu kỳ. Nếu
kẻ nào đang vui nhìn vào nó, sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn, nhìn
vào nó sẽ thấy vui. Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một
chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho
người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.
Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng
Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như
thế.
Vào đêm trước ngày lễ Sukkot, ông
quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của
Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những
món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi:
- Có bao giờ ông nghe nói về một
chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui
sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?
Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên
một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng
chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng rỡ một nụ cười.
Đêm đó toàn thành phố hân hoan,
tưng bừng đón mừng lễ hội Sukkot.
- Nào, ông bạn của ta, - Vua Salomon
nói - Ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?
Tất cả những cận thần đều cười lớn
và cả chính vua Salomon cũng cười.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người,
Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói:
- Nó đây thưa đức vua.
Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ
cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó khắc dòng chữ:
“Điều đó rồi cũng qua đi”.
Vào chính giây phút ấy, vua Salomon
nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của
ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó, ông cũng chỉ là cát bụi.
Trong tinh thần Mùa Chay Thánh, sống
bác ái, yêu thương và phục vụ chính là nền tảng vững chắc. “Điều đó
rồi cũng qua đi”. Chỉ có Chúa là Đấng có thể ban cho ta sự sống đời
đời. |