Mt 6,1-6.16-18
Tác giả Walter Brueggman có ý kiến như sau : Không nên nhìn công
thức “Con là bụi tro, con sẽ trở về với bụi tro”, như một lời
tuyên án hoặc nguyền rủa, hay việc rắc tro lên đầu chỉ nguyên liên
hệ với tội luỵ. Ông muốn suy tư nó trong ánh sáng các câu châm ngôn
đầy khôn ngoan. Nó khích lệ chúng ta nhìn lại số phận hay chết của
nhân loại. Có bốn điều luôn phải ghi nhớ :
1- Về căn bản và gốc gác, loài người là một tạo vật phát xuất từ bùn
đất, lệ thuộc chặt chẽ vào thực tại và giới hạn của vật chất.
2- Nó chia sẻ với đất mẹ và các thụ tạo khác bởi đất mà ra những
phẩm chất giống nhau của đời sống thực vật.
3- Đất chẳng thể tự khởi động. Nắm thân tro bụi của con người cũng
vậy. Tự thân nó bất động và không có sự sống. “Tro bụi” đâu có tính
nhân loại?
4- Vậy thì tính “sống động” của mỗi cá nhân hoàn toàn lệ thuộc vào
“hơi thở” của Thượng Đế. Hơi thở này được Thiên Chúa ban cho một
cách nhưng không, tuỳ vào lượng hải hà của Ngài, chẳng cần một lý do
nào cả. Tuy nhiên con người không bao giờ có thể chiếm đoạt làm tài
sản riêng. Nó là của Thiên Chúa.
Do đó, nhân loại là những chủ thể lệ thuộc, dễ bị thương tổn, từng
giây từng phút phụ thuộc vào “hơi thở” của Thiên Chúa mà sống. Nói
cách khác, khả năng “sống còn” của loài người đến từ Thượng Đế.
Chúng ta không có quyền lựa chọn tình trạng này, nhưng cũng không
phải là hình phạt có liên hệ với tội lỗi. Đây là ý nghĩa cơ bản của
từ “nhân loại”. Chúng ta sống từng giây từng phút bằng lượng hải hà
của Đức Chúa Trời. Hai ông bà Nguyên tổ trong Vườn địa đàng đã muốn
thoát ra khỏi số phận này để trở nên giống Tạo hoá. Lễ tro kêu gọi
chúng ta nhớ lại tính chất “thụ tạo” của mình mà chúng ta thường
xuyên lãng quên. Chúng ta phải luôn hồi tâm xác định lại căn tính,
tôn trọng những giới hạn tự nhiên, không ngang ngược vượt qua để trở
thành Thượng Đế!
Lễ tro cũng là ngày để chúng ta suy ngẫm về Thiên Chúa. Thánh vịnh
103, 14 phát biểu như sau: “Người quá biết ta được nhồi nắn bằng gì,
hẳn Người nhớ ta chỉ là cát bụi”. Hành động rắc tro lên đầu thể hiện
nội dung trên. Thiên Chúa vẫn thấu rõ từ thuở ban đầu, chúng ta được
Ngài tạo lên từ cát bụi. Ngài nhớ rõ và chúng ta cũng được bảo cho
biết như vậy. Bởi đó Ngài trung tín với ý định của mình, không từ bỏ
chúng ta, dù rằng chúng ta đã phạm tội. Một khi tội lỗi được nhận ra
như mối nguy hiểm gây chết chóc, luôn đe doạ loài người thì Ngài đã
phát minh ra phương thế xoá bỏ. Cho nên điều quan trọng hiện thời
trong ngày lễ hôm nay là hành động tha thứ vô biên của lòng Thiên
Chúa trung tín và xót thương. Chúng ta là cát bụi và sẽ chết trong
tội luỵ của mình là điều làm cho Ngài quan tâm hơn cả. Các câu thơ
Thánh vịnh 103 chung quanh câu 14 đều nói lên cùng tư tưởng đó. Ví
dụ : “Như đông đoài cách xa nhau ngàn dặm, tội ta đã phạm, Chúa cũng
ném thật xa ta” (103, 12).
Cho nên công thức xức tro kêu gọi chúng ta tin cậy vào lòng thương
xót của Thiên Chúa, Đấng thấu rõ nhu cầu thiêng liêng mỗi người và
định vị rõ ràng số phận loài người trước tôn nhan Ngài. Nhân loại
thường mắc thứ bệnh tai hại là mất trí nhớ. Thế giới tiêu thụ hiện
thời có khuynh hướng làm cho căn bệnh thêm nạng hơn. Chúng ta mau
quên quá khứ và không nhớ ơn gọi của tương lai. Quên tính chất thụ
tạo căn bản. Quên hình hài mỏng manh của mình. Tưởng mình quyền năng
hơn thực tại, có thể thu quén cho mình mọi thứ, bởi trên đầu không
có ai lo liệu cho. Tưởng mình tránh lé được tử thần bằng sức riêng.
Tưởng mình đã chiến thắng sự chết. Chúng ta mắc bệnh quên lãng nặng
nề, đã lạc xa ơn kêu gọi nguyên thuỷ của mình, tức phục vụ. Vườn địa
đàng, các thú vật và cây cối được trao phó cho loài người trông nom.
Hơn nữa, chúng ta còn hay quên rằng Thiên Chúa vẫn nhớ. Ngài liên
tục tạo dựng, liên tục săn sóc, liên tục thở hơi để chúng ta được
sống. Ngài luôn luôn kêu mời, bảo vệ và nuôi sống muôn loài. Thực
tế, hàng ngày chúng ta được tình yêu dịu ngọt của Thiên Chúa bao
bọc, Đấng mong muốn điều lành cho chúng ta hơn lòng chúng ta khao
khát. Chủ đề của lễ tro là “hãy nhớ” về cả hiện tại, quá khứ và
tương lại. Đây không phải là mệnh lệnh nhẹ ký mà là rất nghiêm
chỉnh, không phải để gây thoải mái, dễ chịu mà để chúng ta đổi mới
cuộc đời.
Hôm nay, một cuộc chiến không khoan nhượng đã khởi sự, ngõ hầu xác
định lại căn cước mỗi người. Căn cước hay bị bỏ bê hoặc lãng quên.
Một cuộc chiến tranh giữa não trạng hối cải với não trạng tiêu thụ,
tinh thần thần phục gặp rắn già kiêu ngạo, lòng trung thành gặp nết
xấu phản bội. Với tro bụi trên đầu, chúng ta được lôi kéo về những
điều căn bản, ấp ủ những lý tưởng cao thượng, bỏ đi những ích kỷ nhỏ
nhen. Tro bụi trên đầu sẽ ghi khắc nội dung Tin mừng vào da thịt,
sức mạnh thiêng liêng trong yếu đuối, vinh quang trong thân phận
thấp hèn. Amen. |