Trang Độc Giả


XÂY NHÀ VỮNG CHẮC
(Chúa Nhật Thứ IX TN Năm A)

An-tôn Lương Văn Liêm

Trong kho tàng chuyện cổ tích của Vương Quốc Anh có một câu chuyện “Ba anh em nhà lợn”

Chuyện kể rằng: Ngày xửa ngày xưa, tại một nơi nọ có gia đình nhà lợn gồm lợn mẹ và ba chú lợn con. Lợn Cả rất lười, không chịu làm ăn gì, nhưng được cái tài ngủ rất giỏi; Lợn Thứ háu ăn. Nó không để cho miệng nó được nghỉ ngơi. Hình như dạ dày của nó là một cái thùng không đáy. Riêng Lợn Út thì chăm chỉ làm lụng. Nó luôn chân luôn tay, khi cuốc, khi đào, khi cày, khi vun, khi xới…

Vào một lần kia, Lợn Mẹ thấy các con đã khôn lớn liền gọi các con lại và bảo:

- Này các con! Các con đã khôn lớn cả rồi! Các con nên xây nhà, ra ở riêng, sống tự lập vì mẹ đã già rồi!

Nghe mẹ nói vậy, Lợn Cả vốn lười biếng nên rất ngại. Nó cứ làu bàu:

- Xây nhà thì vất vả lắm!

Lợn Mẹ liền bảo:

- Vất vả thì mới nên người! Thôi ba anh em đi xây nhà ngay mà ở!

 Thấy mẹ cương quyết như vậy, Lợn Cả không dám cãi lại. Nó hậm hực bước ra khỏi nhà, rồi thở dài:

- Hừ! Chán thật! Đang yên đang lành lại phải nai lưng ra xây nhà!

 Rồi ba anh em nhà lợn bắt tay vào xây nhà. Lợn Cả vì tính lười biếng nên chọn cách xây nhà bằng rơm rạ, vừa đỡ tốn công sức lại mau lẹ! Lợn thứ thì xây nhà bằng gỗ. Riêng Lợn Út sau khi đã tham khảo ý kiến của các bác lợn cao niên, nên chọn cách xây nhà bằng gạch và vữa.

 Lợn Cả và Lợn Thứ sau khi đã hoàn tất căn nhà của mình, cả hai cùng tấm tắc khen ngợi lẫn nhau vừa đẹp, vừa nhanh lại ít tốn công sức mấy! Sau đó cả hai rủ nhau đi xem Lợn Út xây nhà như thế nào. Khi thấy Lợn Út đang hì hục trộn vữa và xếp từng viên gạch chồng lên nhau. Thấy thế, Lợn Cả và Lợn Thứ liền bảo:

- Này! Làm ê a thế thì bao giờ mới xong hả? Mặt trời lặn, Sói sẽ đến đấy! Phen này cầm chắc là chú mày sẽ bị Sói ăn thịt mất thôi!

 Như để ngoài tai những lời chê bai, Lợn Út cần mẫn với công việc. Trời tối, mặt trăng tròn như chiếc đĩa bắt đầu toả sáng là lúc Lợn Út cũng vừa hoàn tất công việc. Bỗng Lợn Út nghe nỗi lên những tiếng hú, nghe thật rùng rợn:

- Uuuuhuuuu…Uuuuhuuuu….

 Trời càng về khua tiếng hú của Sói càng gần, Lợn Cả và Lợn Thứ sợ và tìm cách đối phó với Sói, chúng co cụm lại trong căn nhà của mình. Bỗng Lợn Cả nghe tiếng Sói quát thật lớn:

- Mở cửa ra, mau lên!

 Lợn cả vội khóa chặt cửa, Sói phá lên cười mỉa mai:

- Hahaha! Đồ ngu! Nhà bằng rơm rạ thì ta chỉ thổi mạnh là bay ngay! – Nói xong, sói lấy hơi thổi:- Phùùùùùù.....

 Nhà bị Sói thổi bay sạch. Lợn Cả hốt hoảng và cắm đầu chạy qua nhà Lợn Thứ, Sói đuổi theo tới tận nhà Lợn Thứ. Sói khinh khỉnh nhìn ngôi nhà bằng gỗ mỏng manh và bảo:

- Trốn vào nhà này thì ăn thua gì!

 Sói bắt đầu lay đập ngôi nhà gỗ. Ầầầầầầmm! Ngôi nhà gỗ bị lay chuyển và đổ sụp. Sói lao đến hai anh em lợn đang ôm nhau run lẩy bẩy.

 Lợi dụng lúc Sói bị vướng chân vào những thanh gỗ nằm ngổn ngang, hai anh em lơn cắm đầu chạy qua nhà Lợn Út. Vừa chạy vừa kêu: “Cứu với, cứu với!” Khoảng cách giữa Sói và hai anh em lợn ngày càng gần. Cũng may là hai chú kịp thời tới nhà Lợn Út. Sau khi đã vào được trong nhà, Lợn Cả vội bảo:

- Sói đến rồi đấy! Em khóa chặt cửa lại! Sói hung dữ lắm!

Cài then cửa kỹ càng, nhìn thấy hai anh cứ ôm nhau run sợ, Lợn Út ôn tồn nói:

- Không sao cả đâu! Hai anh đừng sợ! Nhà bằng gạch chắc chắn lắm! Sói không làm gì nổi anh em ta!

 Lợn Út vừa nói xong thì nghe tiếng quát ấm ấm ngoài cửa, cứ ngỡ như nhà của Lợn Cả và Lợn Thứ, Sói ta lui ra xa lấy hết sức bình sinh lao thẳng vào nhà. Rầầầmmm! Rắắắcc! Lợn Cả và Lợn Thứ cứ ngỡ tường nha bị rạn vỡ. Nhưng, chúng vỡ lẽ khi nghe tiếng Sói kêu:

- Ối! Xương của ta gãy vụn ra rồi!

 Sói đau đớn và hậm hực bỏ đi, Lợn Cả và Lợn Thứ nhìn Lợn Út với ánh mắt thán phục và học nơi Lợn Út việc xây nhà cho riêng mình.

 Qua câu chuyện cổ tích trên cho ta thấy, nếu như Lợn út học theo cách hai anh của mình xây nhà bằng rơm rạ, bằng gỗ vừa đỡ tốn công, tốn sức, lại nhanh chóng, thì thử hỏi bản thân Lợn út có thoát được nanh vuốt của Sói dữ kia không, chứ nói chi đến giúp anh, em?!

 Hằng ngày trong cuộc sống, chung quanh ta còn đó những bầy sói tham mồi, chúng luôn tìm cách tấn công ta, chực chờ vồ lấy ta để làm lương thực. Đối với mối tương quan với Thiên Chúa thì: Sói thờ ơ, nguội lạnh, thiếu tin tưởng, cậy trông và lòng mến; đối với chính bản thân thì: Sói cái tôi, sói ích kỷ, sói kiêu ngạo, sói dâm dục, sói tham lam, sói dối trá…Đối với mối tương quan gia đình và mọi người thì: Sói không vâng lời, sói hận thù, sói không tha thứ, sói hung dữ và tàn ác, sói thiếu quan tâm và đồng cảm…Những sói dữ này được hướng dẫn và chăn dắt bởi Luxiphe (ma quỷ).

 Đức Kitô Ngài biết rất rõ, vì thế đã có lần Ngài nói với các Môn Đệ: “Này Thầy sai anh em đi như chiên đi vào giữa bầy sói” (Lc.10,3). Để tránh những bầy sói tham lam và tàn ác kia. Đức Kitô vạch ra những phương thế, nhờ những phương thế như rào cản, như thuẫn, khiên, mộc che chắn, bảo vệ và là hành trang vững chắc cho các môn đệ cũng như cho tất cả những ai tin và cất bước theo Ngài.

 Thế nên sau khi Đức Kitô đưa ra bài học tám mối phúc (CN thứ VII TN), tin tưởng vào sự quan phòng và sức mạnh của Thiên Chúa (CN thứ VIII TN), thì hôm nay (CN thứ IX TN) Đức Kitô cho thấy tầm quan trọng của Lời của Thiên Chúa và những ai thực hành lời giáo huấn ấy, khi Ngài phán: “Không phải những ai kêu Lạy Chúa! Lạy Chúa! là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ những ai thi hành ý muối của Cha Thầy, Đấng ngự trên trời mới được vào mà thôi” (Mt.7,21). Ngài còn nhấn mạnh: Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem ra thực hành, thì giống như người khôn ngoan đã xây nhà mình trên đá; mưa có đổ xuống, nước có tràn vào, gió bão có thổi đến và lùa vào nhà đó, nhà vẫn không sập, vì nhà ấy được xây trên nền đá. Và hễ ai nghe những lời Thầy nói đây mà không đem ra thực hành, thì giống như người ngu đần, xây nhà mình trên cát, khi mưa sa nước lũ, gió thổi và lùa vào nhà đó, nhà sẽ sập và sẽ trở nên đống hoang tàn” (Mt.7, 24-27).

 Quả thực, trong cuộc sống của ta giữa tin và sống niềm tin vào Thiên Chúa vào Đức Kitô là điều tuy dễ, nhưng lại rất khó. Nhất là lắng nghe và thực hành Lời Thiên Chúa trong đời sống đức tin. Những người chưa có niềm tin hay không có niềm tin vào Thiên Chúa vào Đức Kitô, họ vẫn thường dùng câu ngạn ngữ: “Tin đạo, chứ không tin người có đạo” để dành cho những ai mang danh nghĩa là đạo Công Giáo, nhưng sống trái ngược với đạo, khổ một nỗi chính ta là một trong những người như thế mới chết chứ! Như thế có khác nào ta đang xây ngôi nhà đức tin của ta bằng rơm, bằng gỗ và xây trên nền đất yếu. Để rồi qua những chất liệu thô sơ, nền móng yếu mà ngôi nhà đức tin của ta bị sói dữ, bão lũ, mưa tuôn, gió lốc tấn công và phá tan tành!

 Đạo dạy ta những gì? Hay nói đúng hơn Đức Kitô dạy ta những gì? Xin thưa: Trong tất cả những lời giáo huấn, hay nói đúng hơn cả cuộc đời của Đức Kitô khi Ngài sống kiếp phàm nhân như ta nơi dương thế (ngoại trừ tội lỗi). Ngài đã viết và dạy ta một từ duy nhất, đó là từ “Yêu”. Yêu Chúa và yêu mọi người như chính bản thân mình. Đã yêu thì không đố kỵ, kiêu ngạo, ghen tương, hận thù, chia rẽ…; yêu là tha thứ, đồng cảm và sẻ chia; yêu là hiến thân, từ bỏ, là phục vụ và cho đi một cách vô vị lợi…

 Đức Kitô không chỉ viết và dạy, nhưng Ngài đã sống và trao ban tình yêu một cách trọn vẹn. 33 năm và nhất là trong ba năm rao giảng của Đức Kitô. Tất cả những gì liên quan đến đời sống khó nghèo, cầu nguyện, giúp đỡ, chữa lành, đồng cảm, đối thoại, khiển trách cũng như các lời giáo huấn của Ngài được gói gọn trong Tin Mừng. Qua tình thuật của các Thánh Sử ta tạm thống kê. Trước tiên là đối thoại, Đức Kitô đã đối thoại 86 lần gồm: 37 lần với các môn đệ, 22 lần với dân chúng, 27 lần với những thành phần chống đối; kế đến giáo huấn khiển trách và đồng cảm, Đức Kitô dùng tất cả 13 lần từ “khốn”, 4 lần từ “ngu tối”, 4 lần từ “mê muội”, 14 lần từ “phúc”, 12 lần từ “bình an”, ít là 4 lần Ngài “khóc” trước nỗi đau của con người….Còn từ “yêu” Ngài dùng nhiều và rất nhiều. Đặc biệt Ngài chỉ trao quyền “buộc, lãnh đạo” cho thánh Phêrô 4 lần, các môn đệ 1 lần, Ngài sai các môn đệ ra đi 8 lần. Có thể nói Con Người, hành vi và lời nói của Đức Kitô là một từ “Yêu” khổng lồ.

 Lời Chúa hôm nay như một gáo nước lạnh giúp ta bừng tỉnh sau bao năm tháng ngủ mê, sau bao năm tháng ta xây đời ta và đời sống đức tin của ta bằng những vật liệu thô sơ, xây trên nền đất yếu. Để rồi nhờ ơn Chúa giúp, ta nhớ lại lời của Đức Kitô đã nói với ta qua các thánh Tông Đồ: “Hãy ở lại trong thầy như Thầy ở lại trong anh em. Cũng như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái, nếu không gắn liền với cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy” (Ga.15,4). Còn chần chờ chi nữa ta hãy đến và ở lại với Thầy Giêsu, tin chắc một điều Ngài sẽ giúp và dạy ta trở thành những người thợ lành nghề, người thợ khôn ngoan, biết kiến tạo đời mình, đời sống đức tin của ta bằng những vật liệu chắc chắn, biết tìm và kiến tạo ngôi nhà của ta trên nền móng vững chắc. Nền móng đó không đâu bằng nền móng mà thánh Phaolô đã xác tín: “Vì không ai có thể đặt nền móng nào khác ngoài nền móng đã đặt sẵn là Đức Giêsu Kitô” (1Cr.1,11). Một chân lý bất di bất dịch mà Đức Kitô đã minh định: “Không có Thầy anh em chẳng làm được gì” (Ga.15,5).

 Lạy Chúa! Giờ đây con mượn lời Thánh Vịnh thân thưa cùng Chúa:

 “Con ẩn náu bên Ngài, lạy Chúa,
xin đừng để con phải tủi nhục bao giờ.
Bởi vì Ngài công chính, xin giải thoát con,

Ghé tai nghe và mau mau cứu chữa.
Xin Ngài nên như núi đá cho con trú ẩn,
như thành trì để cứu độ con.

Núi đá và thành luỹ bảo vệ con, chính là Chúa.
Vì danh dự Ngài, xin dẫn đường chỉ lối cho con.

Lưới kẻ thù giăng, xin gỡ con ra khỏi,
vì nơi con trú ẩn, chính là Ngài.

Trong tay Ngài, con xin phó thác hồn con,
Ngài đã cứu chuộc con, lạy Chúa Trời thành tín
” (Tv.31,2-6)

Sài Gòn Ngày 05/03/2011
Antôn Lương Văn liêm