CHIA SẺ NIỀM VUI
(Chúa nhật IV Mùa Vọng, năm C)

JM. Lam Thy ĐVD.

Phụng vụ Giáo Hội ấn định Mùa Vọng có 4 tuần lễ tượng trưng cho 4.000 năm thời Cựu Ước trông đợi Chúa đến lần thứ nhất: Chúa nhật I mùa Vọng “báo tin ngày Chúa đến”; Chúa nhật II “Tiếng hô trong hoang địa” Gio-an đến dọn đường; Chúa nhật III “niềm vui bừng lên” vì Chúa đã đến gần; còn Chúa nhật IV mùa Vọng hôm nay loan báo Tin Mừng Đức Maria Mẹ Thiên Chúa đến viếng thăm người chị họ Ê-li-za-bet để cùng “chia sẻ niềm vui”, vì bà đã 70 tuổi còn được Thiên Chúa ban hồng ân cho thụ thai (mà thai nhi chính là sứ giả Tiền Hô Gio-an Bao-ti-xi-ta); đồng thời cũng là dịp người chị họ chúc mừng tin vui của Đức Mẹ: "Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này?” (Lc 1, 42-43).

Trong Mùa Vọng có 3 nhân vật nổi bật luôn được nhắc đến: Đó là ngôn sứ I-sai-a loan báo Đấng Cứu Độ sẽ đến; nhân vật thứ hai (cũng được ngôn-sứ I-sai-a báo trước) mang danh hiệu “Tiếng hô trong hoang địa” là thánh Gio-an Tẩy Giả đến dọn đường đón mừng Đấng Thiên Sai. Nhân vật thứ ba và là nhân vật quan trọng nhất trong 3 nhân vật, là Đức Trinh nữ Maria, vì qua Mẹ và nhờ Mẹ, Đấng Thiên Sai đã đến để thực hiện công trình cứu độ của Thiên Chúa dành cho loài người. Mặc dù mỗi nhân vật ở một cương vị, đóng một vai trò khác nhau, nhưng đều chung một mục đích loan báo, dọn đường đón vị Cứu Tinh của nhân loại. Nói cách khác, cả 3 nhân vật đó tuy có những phương cách hoạt động khác nhau, nhưng đều cùng chung một sứ vụ là loan báo, dọn đường sửa lối đón mừng nhân vật trọng tâm: Đức Giê-su Ki-tô, Đấng Cứu Độ giáng trần.

Có thể Mẹ Maria tới thăm gia đình ông Da-ca-ri-a là để chia sẻ một niềm vui trong gia tộc, đồng thời cùng với người chị họ chúc tụng Thiên Chúa, vì cả 2 chị em đều được ân thưởng đặc sủng của Thiên Chúa. Tuy nhiên, lý do chính Đức Mẹ tới viếng thăm người chị họ chỉ có thể là vì Tình Yêu. Chính là vì tình yêu, vì lòng lân tuất, Mẹ đã lên đường tới thăm gia đình người chị họ neo đơn, cả hai ông bà đã già yếu, rất cần sự giúp đỡ trong những tháng cuối cùng của thai kỳ và cả khi sinh nở. Mẹ đã ở lại với người chị họ tới 3 tháng cũng là vì thế. Như vậy, có thể nói Đức Mẹ đã ra đi thi hành sứ vụ truyền giáo là đem niềm vui đến cho tha nhân. Mẹ đã đem Đấng Cứu Thế đến cho bà Ê-li-da-bet, kể cả người con mà bà đang cưu mang trong lòng là Gio-an Tiền Hô. Vì thế, khi thấy Đức Mẹ thì Gio-an Tiền Hô đã vui mừng nhảy lên trong lòng bà mẹ (Lc 1, 44).

Điểm đáng lưu ý trong chuyện này là trước những lời chân tình và khiêm tốn của bà Ê-li-da-bét, Đức Mẹ không nói gì ngoài những lời ngợi khen và cảm tạ Thiên Chúa trong bài ca Magnificat. Mẹ cảm tạ Chúa không chỉ cho riêng mình, nhưng cho hết thảy nhân loại. Những lời chân tình của bà Ê-li-sa-bét xuất phát từ một tâm hồn thực sự khiêm tốn, nhìn nhận những gì Thiên Chúa làm cho bà và đứa con trong bụng qua cuộc viếng thăm của cô em họ Maria. Cả hai bà đều thâm cảm được tình yêu và ân sủng của Thiên Chúa dành cho mình và cho nhân loại. Cả hai đều bày tỏ lòng khiêm nhường tin tưởng vào công trình cứu độ của Thiên Chúa giải thoát loài người khỏi ách thống trị của tội lỗi và sự chết đời đời. Mẹ Maria đã thay mặt cho toàn thể nhân loại, cất lời ngợi khen và cảm tạ Thiên Chúa bắt đầu thực hiện kế hoạch lấy tình yêu làm vũ khí “dẹp tan phường lòng trí kiêu căng, hạ bệ những ai quyền thế, nâng cao mọi kẻ khiêm nhường, kẻ đói nghèo được  ban của đầy dư, người giàu có lại đuổi về tay trắng” (Bài ca “Ngợi Khen” – Magnificat – Lc 1, 51-53).

Nói đến tình yêu là nói đến 3 nhân đức cốt tuỷ của người Ki-tô hữu: Tin + Cậy + Mến. Có Yêu thì mới Tin và càng Tin thì càng Yêu gấp bội. Chỉ đến khi dốc một lòng Tin Yêu thì mới dám Cậy nhờ trợ giúp. Một tấm gương sáng chói cho lập luận này chính là thánh Phao-lô Tông đồ dân ngoại: Kể từ khi trở về nẻo chính đường ngay, sau biến cố Đa-mát, thánh nhân đã rút ra được những kinh nghiệm quý báu về Tình Yêu trong quá trinh rao giảng Tin Mừng, mở mang Hội Thánh Chúa. Ngài khẳng định: "Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại, nhưng cao trọng hơn cả là đức mến" (1Cr 13, 13). Ngài còn xác quyết: "Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi" (1Cr, 13, 3). Quả thật muốn “yêu Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực” thì phải “yêu người thân cận như chính mình”. Chỉ có hết dạ “yêu người” mới chứng tỏ là thực lòng “mến Chúa”. Đó là quy luật tất yếu. Tuy nhiên, ngay từ trước khi Thánh Phao-lô đưa ra lập luận chắc nịch như vậy, thì Đức Maria đã thể hiện một cách rất sinh động: Đầu tiên là chia sẻ niềm vui với người chị họ và sau đó là chia sẻ niềm vui cho toàn thể nhân loại trong suốt cuộc đời của Mẹ và cho mãi đến thiên thu vạn đại.  

Bài Tin Mừng hôm nay đã nêu bật những bài học quý giá cho hành trình thực thi sứ mạng loan báo Tin Mừng của mỗi Ki-tô hữu: Thứ nhất: Mẹ đã “yêu Chúa hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức lực” nên Mẹ mới tin tưởng dâng mình trong đền thờ năm 16 tuổi, và vì thế Mẹ càng yêu Chúa gấp bội và tin tưởng tuyệt đối vào lòng Thương xót của Chúa bằng hành động “xin vâng” theo Thánh ý Chúa trong mọi tình huống. Thứ hai: Vì tình bác ái, Mẹ rất quan tâm đến hoàn cảnh bà Ê-li-za-bét rất cần sự thăm hỏi động viên, giúp đỡ. Thứ ba: Dù là chỗ họ hàng, mà chì là họ hàng xa, không bó buộc phải thăm nom, giúp đỡ; nhưng Mẹ đã nhận trách nhiệm ấy cho mình (Tình bác ái không phân biệt họ hàng xa hay gần, có họ hàng với nhau hay không). Thứ tư: Mẹ đã không quản ngại đường xá xa xôi, núi non trắc trở, vì “Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách nùi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông”. Đường đi có thể khó khăn nguy hiểm, nhưng nếu  lòng người đã quyết thực thi tình bác ái, thì hiểm trở tới đâu cũng không quản ngại. Thứ năm: Mẹ đã kiên tâm ở lại giúp đỡ người chị suốt 3 tháng ròng. Đó là đức mến được thể hiện bằng hành động cụ thể nhất. Cũng như “Đức tin không có hành động là đức tin chết”, đức mến mà chỉ ở nơi đầu môi chót lưỡi thì cũng chẳng hơn gì. Vì thế, nên giúp đỡ chia sẻ một cách cụ thể mới thực sự là những “chứng tá bác ái”. Thứ sáu: Mẹ đã đem Đấng Cứu Độ đến cho cả 2 mẹ con bà Ê-li-za-bet (người Mẹ thì vui mừng thốt lên “Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này?” còn người con thì nhảy lên mừng rỡ trong lòng mẹ – Lc 1, 43-44). Rõ ràng Đức Mẹ đã đem Tin Mừng đến cho tha nhân vậy. Há chẳng phải đó là nhà truyền giáo đầu tiên của Giáo Hội thời Tân Ước đó sao?

Qua mẫu gương tuyệt hảo của Đức Mẹ, Giáo Hội mời gọi mọi tín hữu hãy trở về với tinh thần đích thực của mầu nhiệm Giáng Sinh. Tinh thần ấy là khiêm nhường, cảm tạ và tín thác vào sức mạnh Tình yêu Thiên Chúa, để từ đó sẵn sàng lên đường tới viếng thăm tất cả mọi người, nhất là những người mà Đức Vua Tình Yêu – trong ngày chung thẩm – đã nhận là chính Người (“Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han.” – Mt 25, 35). Quả thật, "Để dựng nên ta, Thiên Chúa không cần đến ta, nhưng để cứu rỗi ta, Thiên Chúa không thể làm được nếu ta không cộng tác với Ngài" (Thánh Âu-tinh). Đức Mẹ đã cộng tác với Thiên Chúa trong công trình cứu độ bằng tất cả con người và cuộc sống của minh. Học theo gương Mẹ, người Ki-tô hữu hãy cộng tác với Thiên Chúa bằng cách đem chính bản thân mình phục vụ mọi người. Hãy quan tâm đến niềm vui, nỗi khổ, và nhu cầu của từng người sống chung quanh; sẵn sàng hy sinh thì giờ cho dù rất quí báu của mình, để năng đến thăm viếng, gặp gỡ, chia vui sẻ buồn và tìm mọi cách để thỏa mãn những nhu cầu chính đáng của họ.

Ôi! “Lạy Chúa! Xin hãy dạy con tìm an ủi người hơn được người ủi an, tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết, tìm yêu mến người hơn được mến yêu. Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời...” (“Kinh Hoà Bình” – TCCĐ). Ôi!Lạy Chúa, Chúa đã dùng lời thiên sứ truyền tin mà cho chúng con biết thật Ðức Ki-tô, Con Chúa, đã xuống thế làm người. Xin đổ ơn thánh đầy lòng chúng con, để nhờ công ơn Con Chúa chịu khổ hình thập giá, Chúa cũng cho chúng con được sống lại hiển vinh. Chúng con cầu xin, nhờ Đức Ki-tô, Chúa chúng con.  Amen.” (Lời nguyện Nhập lễ, Chúa Nhật IV mùa Vọng). 

Trang Độc Giả

Trang Nhà