Tôi Đã Thấy Hy Vọng Trong Đau Khổ Minh Nhật Chẳng mấy ai thích thú khi gặp những thách đố và thử thách trong cuộc sống, ta vẫn thấy thử thách thường kèm theo nỗi buồn, đôi khi thất vọng kèm theo khổ đau. Điều ta cảm thấy thú vị đó là bài học rút ra cho chính mình khi đã nếm trải trọn vẹn nỗi đau và những thất vọng trong thử thách. Đau khổ hủy diệt một điều gì đó nơi bản thân ta nhưng chắc chắn ta sẽ nhận lại được một thứ gì đó không phải của ta. Trong đau khổ ta sẽ biết được tự do lí trí và ý chí của ta đến đâu, khi ý chí giúp ta vượt thắng ta sẽ biết chấp nhận bài học đau khổ và lợi ích mà nó đem lại.
“Em đủ điều kiện để ra về rồi đấy!..” đây là lần thứ hai Anh nói với tôi…Một cảm giác buồn tủi ập đến đối với một đứa vốn có tính đa cảm như tôi, đa cảm hay suy tư thẫn thờ và mơ mộng… Nhận xét mà Anh đã nói với tôi trong những lần gặp Anh trước đây. Lần này tôi lại không rớm nước mắt như những lần gặp trước. Tôi chỉ cảm thấy hơi suy tư thoáng chút buồn. Cúi gằm mặt xuống, tôi không nói lời nào…nỗi buồn ấy đọng lại trong tâm trí tôi. Vài ngày sau đó “Nhật…! em đi tắm đi, rồi anh gặp em một lát…” một anh giáo đã nói với tôi. Tôi đã không còn biết nói gì hơn, cảm giác như đứng trên một mỏm đá mà phía trước tôi là một vực thẳm. Đứng giữa hai sự lựa chọn ra về và phải rời khỏi Tu Viện để đến một nơi khác sống… gạt đi những dòng nước mắt vụng trộm tôi đã đủ can đảm để đưa ra quyết định “ Em nhất định không về…! nếu được chọn lựa giữa đi và ở thì em xin được ở lại, nhưng nếu có thể thì xin cho em xuống mảnh đất Long Thành (một cơ sở của dòng Đức Mẹ Đồng Công) thay vì ra Đất Thánh (là nghĩa trang của Đồng Công) một ước muốn xem ra có lẽ là một sự đòi hỏi, một nhu cầu. Sau khi tham dự Thánh lễ sớm trong phòng áo của tu viện, tôi vội vàng quay về phòng chuẩn bị hành trang cho chuyến đi, cũng chẳng kịp chào anh em cùng lớp mà thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn đi thật sớm, thật nhanh, thoát khỏi Tu Viện càng sớm càng tốt, phải chăng tôi đang chạy trốn một điều gì đó hay là chạy trốn chính mình, chính cái tôi của mình. Ra đi trong nỗi buồn mang tâm trạng cùng với sự xấu hổ, ê chề của những câu cười nói, những lời dị nghị mà không biết là cố ý hay vô ý anh em nói với tôi. Trời vẫn còn tờ mờ sáng, hành trang mang trên vai, tôi đảo mắt nhìn bao quát mảnh đất Tu Viện lần cuối trước khi leo lên chiếc xe máy một anh giáo chở tôi. Tôi đến nơi lúc trời vừa tảng sáng. Cái không khí tĩnh lặng của mảnh đất Long Thành khiến lòng tôi thêm phần trống trải, anh em còn đang cảm ơn trong nhà nguyện, bỗng thấy có bóng Cha Hưng là Giám đốc của sở Long Thành ra đón tôi vì chắc hẳn Anh đã gọi điện báo cho Cha trước nên Cha đã biết là tôi sẽ xuống, “ anh để đồ đạc trên giường đi, rồi ca đức ái xong mình ăn điểm tâm” vẫn cái giọng ồm ồm của Cha ngày nào. Tôi cố nở một nụ cười ngượng ngùng cho không khí bớt căng thẳng. Khác với những lần trước đây, lần này tôi quay trở lại mảnh đất Long Thành này với một tâm trạng đầy ưu tư, chuyến đi lần này có hai mục tiêu mà tôi đã vạch sẵn cho chính mình, đây sẽ là cơ hội cho tôi trải nghiệm, kiểm nghiệm và rút kinh nghiệm cho chính mình. Tôi thấy lòng mình nặng trĩu với quá nhiều cảm xúc dồn nén, tôi thật sự hụt hẫng và rối bời, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. … “Thiên Chúa luôn quan phòng” đó là suy tư mà tôi dùng làm chất liệu cho buổi tĩnh tâm tháng, đây đúng là một cơ hội tốt để lòng tôi được lắng đọng với những xáo trộn đang có, là dịp để tôi nhìn thẳng vào nội tâm chính mình vì ngày tôi đến Long Thành cũng là ngày tĩnh tâm tháng. Tôi đặt mình trước mặt Chúa giữa sự tự do của lí trí và ý chí. Tôi nhớ lời Thánh Phaolô nói: “Thiên Chúa chẳng thử thách ai quá sức…” và giờ đây tôi vẫn còn đủ sức để đón nhận thử thách này. Tôi đã bị đuổi khỏi Tu Viện mà bản thân tôi vẫn còn chưa hiểu rõ sự việc, để đến một nơi mà thực sự tôi cũng không biết mình sẽ phải tiếp tục mọi thứ từ đâu nữa. Anh em bên cạnh không còn, anh giáo thì đã để tôi ra đi, tôi thấy mình thật sự mất tất cả, mất đi quyền được mơ ước, được khát khao, tôi đã gục ngã trước lí trí rối bời và giờ tôi chỉ còn dựa vào ý chí, một thử thách khó khăn cho một đứa mới chập chững bước vào đời tu. Có quá nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu tôi trước lúc ra đi: “Tại sao? tại sao lại phải là tôi? tại sao tôi phải đau khổ, điều gì đã xảy ra cho tôi? tại sao tôi lại bị chọn…” vậy giờ thì sao? Tôi thấy mình quá yếu đuối, tôi thật sự không còn đủ can đảm để suy tư và hành động, rồi một suy nghĩ đã lóe lên trong tâm trí tôi, tôi thấy vui mừng vì giờ đây tôi biết trông cậy vào sự quan phòng của Thiên Chúa khi cảm thấy mình không đủ can đảm. … Tìm kiếm và duy trì niềm vui giữa những buồn phiền, duy trì bình an giữa những xáo trộn, đơn giản mọi việc giữa lúc phức tạp là cách giúp tôi đứng dậy những lúc ngã lòng, kinh nghiệm mà tôi đã rút ra được là cậy trông vào Thiên Chúa, hãy để Thiên Chúa thực hiện nơi mình và Thần khí Người sẽ giúp chúng ta biết phải làm gì kế tiếp… Đau khổ sẽ phát huy hiệu quả cách tốt nhất nếu ta biết cộng tác một cách tích cực, thay vì né tránh nó tôi đã dám đối diện với nó và rồi tôi đã nghiệm ra đau khổ là một thử thách vì nó làm lộ ra những ý định thầm kín trong ta, đau khổ sẽ là một sự chua chát hay khắc nghiệt nếu ta không cải thiện, không rung cảm được. Nếu Thiên Chúa muốn diệt trừ hết tất cả những điều xấu xa thì sẽ chẳng còn một ai đứng vững trước mặt Người. Chính vì thế tôi nghiệm ra thêm một điều, đó là sự bao dung và lòng vị tha của Thiên Chúa đối với những vấp phạm bước đầu của tôi, thì cần phải có thử thách mới kiểm chứng được thiện chí và lòng nhiệt huyết, thế thì đây là cơ hội tốt cho tôi rồi! từ sự buồn khổ tôi đã hướng được suy nghĩ của tôi theo tích cực, gạt đi tất cả những thắc mắc tại sao? Tại sao?... Lúc này tôi thấy được sự quan phòng của Ngài, tôi đã tìm thấy được sự bình an cho chính mình và trong sự bình an ấy tôi thấy mình biết nhìn mọi việc một cách tinh tế hơn, tôi thấy được mọi thứ một cách rõ nét hơn. Tôi thấy chỉ cần nhận xét phản ứng của ai đó khi gặp đau khổ sẽ biết được sức chịu đựng của họ, tôi thấy cầu nguyện chẳng còn phải cần đến những cảm xúc êm đềm mới đến gần được Thiên Chúa, tôi thấy nhiều điều thật đáng chán nản, xót xa, và mình thật khốn nạn và giờ tôi vui vì mình có thêm lòng mến, tôi mừng khi trí hiểu tôi ngày càng phải chịu thua những điều kì diệu mà Thiên Chúa đã làm nơi tôi để rồi niềm tin và sự tín thác được củng cố, tôi vui vì có thể cậy trông khi biết mình không đủ can đảm đón nhận khó khăn, chính trong lúc cô đơn tôi mới thấy mình chỉ còn biết tin cậy nơi Thiên Chúa, tôi thấy mình xấu hổ với những khuyết điểm tôi đã làm trước đây,…ôi! giá như tôi cảm nhận được sớm. Có quá nhiều suy tư để rồi rút ra những kinh nghiệm quý giá cho chính bản thân trong thử thách này, thật quý giá biết bao khi tôi biết rút ra được bài học kinh nghiệm từ sự đau khổ trong thử thách để rồi nó sẽ giúp tôi bền vững hơn trong ý chí. Đau khổ là thử thách, là sự canh tân đời sống nội tâm, và rồi nó chỉ cho tôi phải biết hành động thế nào. Tất cả những ai muốn noi gương Chúa Cứu Thế thực sự phải khiêm tốn vác lấy thánh giá đau khổ bề trong cũng như bề ngoài, đau khổ của sự bất công hay đau khổ đáng phải chịu.Tôi đã có tham vọng biết Thiên Chúa, được cảm mến Ngài nhưng tôi lại không muốn đắng cay, tôi khát khao được nên Thánh nhưng lại không muốn vất vả đau khổ, mệt nhọc suy tư… Chính lúc này đây, khi tôi phải chiến đấu khi gặp cay đắng thất vọng, cảm thấy bị bỏ rơi bề trong lẫn bề ngoài thì những điều dốc lòng cao đẹp bị tan biến.
Không việc gì cần thiết lúc này cho bằng tìm kiếm sự bình an, phải cố gắng tìm được bình an ngay giữa cơn đau khổ. Vậy hy vọng tôi tìm được trong đau khổ đó là gì? Chính là Sự Bình An. |