GƯƠNG MẶT TÔI MONG GẶP Văn Lương Những cây me tây trước nhà đã trút bỏ lớp lá cũ và mang lên mình một màu xanh mượt căng đầy sức sống, chen với màu xanh non của lá là một màu xanh ngà của những búp non, cùng với màu nâu đậm của những bông hoa nở sớm. Tôi nhớ ngày tôi nhập tu viện cũng đang mùa hoa me tây nở rộ. Thế mà giờ nó lại chuẩn bị nở rộ mùa hoa mới, thật là nhanh. Thời gian qua đi không chờ đợi ai, mới ngày nào tôi còn xúng xang cảm xúc, nửa láo ngáo, nửa vui mừng khi đặt những bước chân đầu tiên quay lại tu viện Mẫu Tâm này. Tôi nhớ rất rõ đó là một ngày Chúa nhật cuối tháng bảy năm 2013. Sáng hôm đó như mọi ngày tôi vẫn dậy sớm chuẩn bị đọc kinh cùng các Frère. Có khác chăng là sáng hôm đó tôi không thể tập trung vào giờ kinh cũng như giờ đọc sách thiêng liêng sau đó. Vì hôm đó tôi cứ miên man với dòng suy nghĩ về quyết định quay lại Nhà Dòng và từ bỏ con đường đang đi hiện tại. Dù trước đây tôi đã có quyết định riêng cho mình. Tôi đã từng tham gia rất nhiều hoạt động bác ái xã hội trong cộng đoàn của các Frère, cũng như tại trường Đại học, với chủ định mong gặp được một gương mặt Giê-su mà tôi vẫn hằng tìm kiếm. Từ những buổi gặp gỡ và sinh hoạt cùng trẻ nhiễm HIV, rồi có những ngày sống cùng, ăn cùng trẻ lang thang đường phố. Và cả những ngày giúp đỡ các bệnh nhân phong tại Trại cùi Bến Sắn, rồi cả những lần không ngại ngùng khi tiếp cận và nâng đỡ những người làm “nghề bán thân nuôi miệng.” Đã có lúc tôi rất vui mừng và xen lẫn niềm tự hào vì những việc mình làm được mà quên đi mục đích của tôi khi tham gia những công việc ấy. Giờ đây suy nghĩ lại tôi tự hỏi mình, tôi làm vì Chúa hay vì chính bản thân tôi đây? Câu trả lời tôi là vì tôi. Tôi đang lan man với dòng suy nghĩ đó, chợt bị đánh thức bởi cơn mưa cuối mùa. Bên ngoài phòng nguyện mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt hơn. Tôi chợt nghĩ mưa thế này sao đi lễ, mà không đi lễ bây giờ chiều xuống Tu viện rồi sao có lễ đây. Tôi ngồi chờ hết mưa nhưng chờ mãi không được nên đành mở dù lội bộ băng qua sân trường tới nhà thờ Đức Bà tham dự thánh lễ Chúa nhật. Cũng khúc đường cũ quen thuộc tôi vẫn đi lễ mỗi ngày sao sáng nay tôi thấy khác hẳn. Tôi nhìn mọi vật đứng rủ mình trong cơn mưa buổi sáng, dưới ánh đèn đường leo lét. Tôi chợt nghĩ chắc đây là lần cuối cùng mình đi lễ ở đây. Bởi vì qua ngày hôm nay tôi sẽ lại tìm gặp một gương mặt hoàn toàn mới về Đức Giê-su. Tôi thầm tạ ơn Chúa vì những tháng ngày tôi lưu lại nơi lưu xá. Trong thánh lễ sáng hôm đó tôi xin Chúa cho tôi gặp được Ngài trong cô tịch và thinh lặng, và không quên nguyện xin Chúa cho tôi có được một chuyến đi bằng yên trong ngày. Thời gian đắp đổi vắn dài, mới ngày nào mà giờ đã hơn nửa năm tôi sống trong Tu viện và cảm nhận được nhiều điều đang thay đổi trong tôi. Tuy nhiên nếu bây giờ bạn hỏi tôi rằng, tôi đã gặp được gương mặt Giê-su mà tôi hy vọng chưa? Tôi sẽ trả lời với bạn rằng, chưa bạn à. Vì sao ư? Vì sao thì thực sự tôi cũng không rõ nữa. Có lẽ do tôi chưa thực sự tu tập được một cách hoàn hảo như những anh em đồng môn khác. Hoặc do tôi chưa thực sự tự do đáp trả lại tiếng gọi yêu thương mà Thiên Chúa muốn từ bên trong. Cũng có thể do tôi chưa thể thích ứng hết với hoàn cảnh và môi trường sống mới. Có chăng trong tôi lúc này là những cảm nhận khác biệt và có khi đối lập nhau về một gương mặt Giê-su mà tôi không nghĩ là thuộc về mình. Tôi đã từng hăm hở vui mừng và tự tin khi quay trở lại Tu viện. Nhưng sự tự tin và vui mừng đó đã bị dập tắt và thay vào đó là những tháng ngày mà tôi gặm nhấm nỗi buồn và sự lo lắng khi chỉ mới nhập Tu viện được một tuần thì tôi bị bệnh. Dù không nói cùng ai nhưng trong lòng tôi vẫn tự hỏi: Lạy Chúa sao vậy? Tại sao vậy? Chúa thực sự muốn con làm gì và muốn gì ở con. Con đã mong tìm gặp Chúa trong bình an, tĩnh lặng, nguyện cầu vậy mà sao giờ lại thế này. Nhưng bạn biết đó, Chúa Giê-su vẫn thinh lặng và bất động trên Thánh Giá. Và dù tôi có ngồi trầm ngâm nhiều lần trước hang đá để suy nghĩ, để hiểu về ý định của Chúa qua những biến cố của cuộc đời tôi lúc đó. Nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là sự im lặng đến từ thinh không và một cõi lòng rối như tơ vò. Điều an ủi duy nhất của tôi lúc đó có lẽ là những suy tư về sự từ bỏ của Thiên Chúa Nhập Thể. Và việc tôi cố bám víu vào cuộc khổ nạn của Chúa Giê-su để tự động viên mình, cố lên, Chúa Giê-su đang thử thách mình thôi mà. Tôi tự nhủ Chúa cũng đã từng cảm nhận về sự cô độc, những đau đớn trên thân xác, những lo lắng, sợ hãi khi đối diện với cuộc tử nạn của người. Phải chăng đó là gương mặt Chúa muốn cho tôi gặp lúc này. Nếu vậy con sẽ cảm tạ Ngài rất nhiều. Nhưng tôi vẫn cầu xin Người mỗi ngày, xin Người cho tôi khỏi bệnh và xin Người cho tôi có được sự bình an trong tâm hồn. Thành ngữ “Sau cơn mưa trời lại sáng”, mọi sự đã trở nên dễ chịu và thư thái hơn với tôi sau khi về quê ăn tết. Tôi vẫn cầu xin với Chúa Giê-su Thánh Thể mỗi ngày, nếu Ngài muốn Ngài có thể chữa lành Con. Và cuối cùng Ngài cũng đã nghe thấy tiếng tôi, sau khi tôi chữa trị đúng quy trình và cách thức thầy thuốc hướng dẫn, bệnh tình của tôi đã dần dần thuyên giảm, những cơn đau không còn hành hạ tôi. Rồi tôi cũng bớt đi những nỗi lo lắng bận tâm khác, khi nghe mẹ tôi tâm sự. Cuối cùng tâm hồn tôi cũng tìm lại được sự an bình. Lạy Chúa, con cảm ơn Ngài rất nhiều. Sau cái tết đáng nhớ, tôi quay lại Tu Viện với một tâm trạng phấn khởi và vui tươi. Tôi vẫn biết trên con đường tìm gặp gương mặt Giê-su vẫn còn rất dài và rất xa, cùng với muôn vàn thử thách đang chờ. Song giờ đây tôi nghĩ rằng tôi cần phải nỗ lực hơn để có thể tìm gặp được gương mặt Giê-su mà Ngài muốn dành cho tôi nơi mỗi người anh em, nơi mỗi công việc, nơi tôi sẽ tới, trong lời nói hành động của tôi cũng như của anh em chung quanh tôi. Tôi biết rằng bay lên không chỉ có nghĩa là vỗ nhẹ đôi cánh mà còn là phải biết giữ mình trong không trung mà không cần một điểm tựa nào. Vì vậy tôi vẫn đang tu tập cho mình thói quen buông bỏ lại đằng sau những gì níu kéo tôi, những gì che khuất tôi không cho tôi nhìn thấy Chúa Giê-su mà tôi mong gặp. Vì rằng "Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đằng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa." (Lc 9,26). Lúc này tôi như chợt nhận ra rằng nếu muốn gặp được gương mặt Giê-su tôi tìm kiếm. Có lẽ chỉ còn một cách duy nhất là tôi phải quay về với chính mình. Quay về với chính nội tâm của mình, ở đó tôi sẽ có dịp nhìn lại căn tính của mình. Cũng chính trong đời sống nội tâm, trong tịnh cốc của tôi, tôi sẽ có dịp để cho con người mình tự do thoát khỏi những ràng buộc của cuộc sống, như những thói quen, những ảo mộng, những ghen tị, ghanh đua, những hờn dỗi, chấp nhất. Tôi sẽ học cách từ bỏ mình và học cách lắng nghe người khác với cái tâm từ bi. Có lẽ chẳng có một mối tình nào là hạnh phúc nếu như cả hai người yêu nhau mà không có sự tự do. Và tôi hy vọng tôi sẽ tu tập được sự tự do trong tình yêu với Chúa Giê-su, gương mặt tôi mong gặp. Vì Ngài đã từng trả lời cho những người thắc mắc về cuộc sống của Ngài rằng: "Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu." (Mt 8,20). Một “chỗ tựa đầu” cũng không có thì lấy đâu ra chăn ấm nệm êm, nhà cao cửa rộng... Ngài sống cuộc sống của chính Ngài cách tự tại như thế đó. Bởi vậy chẳng còn cách nào khác để tôi gặp được gương mặt tôi muốn ngoài việc này, là qua mỗi ngày sống lời dạy của Thánh Tông Đồ "Tôi sống nhưng không phải tôi sống mà là Chúa Ki-tô sống trong tôi". Xin mượn những lời trong sách Gióp để kết lại cho bài viết này. "Thân trần truồng sinh từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng. Đức Chúa đã ban cho, Đức Chúa lại lấy đi: xin chúc tụng Đức Chúa!" (G 1,21). |