TRÁI SẦU RIÊNG

 

PM. Cao Xuân Cường, CRM

Nói đến trái sầu riêng th́ ai cũng từng nghĩ ngay đến miền Nam, Việt Nam. V́ chỉ xứ nóng mới trồng được loại cây này và tôi không rơ loài cây này có cái tên "Sầu Riêng" từ bao giờ.

Hồi tôi mới vào trong miền Nam. Một lần nọ, thầy phụ trách nhóm tu sinh Don Bosco hỏi tôi: Cậu có biết ăn sầu riêng không? Tôi mỉm cười nói đùa với thầy: Thưa thầy, có ăn sầu chung th́ ăn, chứ ăn sầu riêng th́ chịu thua đấy? V́ tôi sinh ra và lớn lên nơi xứ Bắc, nên nói tới sầu riêng là tôi không biết h́nh thù trái này nó ra làm sao?

Bấy giờ, Thầy nói với tôi: Vậy th́ trưa nay anh em ḿnh ăn sầu chung vậy. Khi nghe đến chuyện trưa nay ăn sầu chung là đầu óc tôi liên tưởng ngay đến cuộc đi tu Ḍng của tôi lúc ban đầu chuẩn bị vào miền Nam, nơi mà tôi chưa hề quen biết, chưa hề nghĩ đến và cũng là nơi tôi không có dự định trước. Bởi gia đ́nh tôi không có ai ở trong miền Nam, kể cả bà con thân thuộc với tôi cũng không có, đối với tôi muốn vào miền Nam cũng không ai bảo lănh cho tôi, tôi suy nghĩ và cầu nguyện. Được thôi thúc từ bên trong tâm khảm của cơi ḷng, tôi quyết định nghe theo tiếng gọi đó. "Con sẽ đi tu Ḍng Chúa ơi!".

Thế nhưng ai giúp tôi bây giờ, tôi cũng không quen biết ai trong miền Nam. Vả lại, muốn đi th́ phải có người dẫn đường th́ mới biết chứ. Thế rồi, ngày qua tháng lại tôi mong chờ và đặt niềm hy vọng nơi Chúa và Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp.

Cuối cùng th́ tôi đă gặp được một người bạn cùng lớp dự tu trước kia với tôi hồi c̣n ở giáo phận, và qua trung gian anh bạn này đă giới thiệu tôi vào miền Nam t́m hiểu ḍng Don Bosco. V́ vậy, tôi quyết định vào miền Nam t́m hiểu, khi bước chân từ giă gia đ́nh đi t́m lư tưởng tu ḍng cho cuộc đời của tôi cả là một vấn đề. V́ đối với tôi sầu riêng th́ ít mà sầu chung th́ nhiều.

Sầu chung v́ mọi người trong nhà ai cũng buồn, ai cũng thương và không ai trong nhà muốn cho tôi đi đến nơi xa xôi không người thân cận, không hề biết trước và cũng không biết tương lai sẽ ra sao? Bởi vậy, ngày tôi bước chân vào miền Nam là một ngày đầy kỷ niệm, đầy nước mắt, đầy ấn tượng đối với tôi.

Ngày ấy, khi tôi chào mọi người trong gia đ́nh để ra đi, th́ đôi ḍng nước mắt của mẹ tôi và tất cả mọi người cứ chảy ḍng ḍng, và chăm chú nh́n tôi xách giỏ bước lên tàu. Khi chuyến tàu từ từ chuyển bánh, th́ những cánh tay kia thân thiện ấp yêu tôi cứ vẫy chào trong nước mắt và xen những tiếng réo gọi vọng lên thật nghẹn ngào. Tôi quay lại nh́n mọi người mà ḷng tôi đau thắt, tôi thấy ḿnh như đă để lại nỗi sầu chung cho mọi người ở phía sau. Tôi là con út trong nhà nên ai cũng thương yêu và quư mến. Chính v́ vậy nên tôi càng lưu luyến và nhớ nhung nhiều. Thế là tôi đă thốt lên mấy vần thơ bộc phát để tự an ủi chính ḿnh trong lúc khó khăn.

Mười một giờ trưa tàu chuyển bánh

Rời sân ga sao thấy nhớ nhà

Bao là kỷ niệm tan biến mất

Trước mắt con một nỗi xa xăm

***

Hai ngày ngồi trên tàu Thống Nhất

Nỗi nhớ quê hương suốt ngày đêm

Biển khơi, đồi núi ôi đẹp thế

Sao cơi ḷng con chẳng b́nh an.

Tôi đă tự hỏi lại trong thâm tâm ḿnh rằng: nếu muốn yêu lư tưởng tu tŕ th́ phải chấp nhận chứ c̣n thắc mắc ǵ nữa. Chúa Giêsu đă chẳng phán rằng: "Ai coi cha mẹ, anh chị em hơn Thầy th́ không xứng với Thầy" (Mt: 10, 37), và tôi đă quyết định chọn lư tưởng cho ḿnh. Dù sầu chung, sầu riêng cũng đành gác lại để hướng tới một tương lai:

Dẫu mai đây cuộc đời muôn vạn nỗi

Xa mọi người, nhưng t́nh cảm vẫn trong con

Có phải chăng đây chỉ là giấc mông

Hay là điều con quyết định Mẹ ơi.

V́ thế, đối với tôi lúc này phải can đảm và mạnh mẽ lắm mới lướt thắng được. Bởi cuộc ra đi nào mà chẳng có nhớ thương, và cuộc ra đi nào mà chẳng có nước mắt. Nhưng thời gian dần dần cũng làm vơi đi những nỗi sầu buồn ấy. Thế rồi, thời gian cũng từ từ trôi đi vào dĩ văng. Chúa và Đức Mẹ đă dẫn đưa tôi vào cuộc sống đời dâng hiến.

Tôi c̣n nhớ vào một ngày tháng mười năm ấy, có một lần trời mưa tầm tă, những hạt mưa tí tách trên mái nhà lợp tôn đă gợi lên cho tôi nỗi nhớ quê hương, nhớ mẹ già, nhớ gia đ́nh và nhớ mọi người. Tôi buồn bă và tự hỏi ḿnh lần nữa, có phải đây là nỗi buồn và nỗi nhớ của riêng tôi không nhỉ? Hay là của tất cả những ai muốn theo Chúa đều phải chấp nhận từ bỏ như vậy. Và rồi tôi cũng lại tự trả lời đây có phải chỉ là sầu riêng, mà là sầu chung đấy chứ, v́ ai xa nhà mà chẳng mang tâm trạng đó.

Từ đó tôi tự an ủi chính ḿnh, nhưng sầu riêng lại cứ quanh quẩn và gợi lên trong tâm trí tôi nhiều nỗi nhớ, nỗi sầu; như cha tôi đă về thế giới bên kia, mẹ tôi tuổi cũng đă cao niên, và gia đ́nh lại ở quá xa, nếu như nhà Ḍng yêu cầu gia đ́nh phải trợ cấp th́ sao? Và c̣n nhiều lư do khác nữa được đặt ra trong đầu óc tôi.

Lúc đó, tôi phải gồng ḿnh lắm mới át đi những nỗi sầu c̣n vương vấn sự đời mà tôi chưa thanh thoát, chưa mạnh mẽ dấn thân cho lư tưởng. Tôi cảm thấy ḿnh hầu như bất lực chỉ c̣n biết phó dâng tất cả những nỗi sầu chung, sầu riêng vào lượng từ bi hải hà của Thiên Chúa và Đức Mẹ Maria.

 Nhờ ơn Chúa và Đức Mẹ ban, tôi đă lướt thắng được tất cả những nỗi sầu chung, sầu riêng ấy. Nói tóm lại, ai trong đời người cũng đều có nỗi sầu buồn xen lẫn những niềm vui, nhưng trong phạm vi bài viết này tôi muốn nói về trái sầu riêng.

Theo suy nghĩ của tôi, chắc cuộc đời "Trái Sầu Riêng" nó cũng mang nhiều nỗi đắng cay chua chát và buồn sầu lắm, nhiều khi chắc nó cũng muốn tỏ lộ tâm t́nh để được thêm niềm an ủi, nhưng có lẽ cuộc đời nó đă chẳng tỏ lộ cho ai được, nên đành an phận ôm hai chữ "Sầu Riêng".

Thế nhưng, cuộc đời của trái sầu riêng đă biết sống trong hy vọng và chờ đợi, nó âm thầm lặng lẽ mong chờ, rồi lại chờ mong, cho đến một ngày kia tuổi nó chín mùi thơm phức, và nó đă t́m gặp được những người bạn tâm giao tri kỷ đến chia sẻ với nó, đặt đôi môi lên hôn yêu nó và khen nó hết lời. Ôi! sầu riêng ơi! sầu riêng ơi! Bạn thật là thơm ngon tuyệt vời. Bấy giờ sầu riêng bắt đầu mỉm cười không c̣n nỗi sầu buồn nữa, v́ nó đă trở thành niềm vui của người bạn và của mọi người, nó cảm thấy thật hạnh phúc.

Ai chưa ăn sầu riêng bao giờ th́ bảo rằng cái mùi này khó chịu quá, thậm chí c̣n cho nó là "thối", nhưng người đă biết thưởng thức th́ lại khen ngợi hết lời: "Sầu riêng thơm quá, mới ngửi thấy mùi đă muốn ăn". Cuộc đời chúng ta cũng vậy; nhất là đời sống tu tŕ; người th́ cho rằng đi tu là khổ, là uổng, là ngu, là dại một đời, người biết cảm nhận th́ lại bảo: Tu là hạnh phúc, là sung sướng. V́ thế, không ai có thể hiểu rơ được bằng ḿnh, ḿnh là ai? Sầu buồn hay sung sướng đều do chính ḿnh lựa chọn.

Cuộc đời chúng ta cũng không hơn ǵ trái sầu riêng, kẻ yêu người nghét đều có cả, nếu đă chọn và biết chấp nhận điều ḿnh đă chọn th́ nỗi buồn sầu sẽ biến thành niềm vui bất tận trong Thiên Chúa.