NGHE CHÚA GỌI

 

 

Joseph Thành Phi

Cuộc đời của mỗi một con người là chuỗi những ước mơ và hy vọng. Ước mơ lớn hay nhỏ, thực tế hay viễn vông, nó tùy thuộc ở vào từng giai đoạn, từng thời điểm và từng lứa tuổi. Có những ước mơ xem ra rất tầm thường; nhưng lại thật là thú vị.

Chẳng hạn, khi c̣n bé th́ mong mẹ đi chợ về để có quà, đến tuổi học sinh cấp I th́ ước ǵ mau lớn để được lên cấp II, cấp III. Khi được lên lớp th́ ước ǵ ḿnh học thật giỏi.…Và rồi đến tuổi thanh niên (tuổi biết buồn) th́ lại bắt đầu đứng giữa sự chọn lựa cho ngă rẽ của cuộc đời.

Ai trong chúng ta khi bước vào năm học cuối cấp III (lớp 12), lại chẳng tự đặt câu hỏi cho ḿnh: Sau này ḿnh sẽ theo học nghề ǵ? Bạn bè học cùng lớp, học cùng trường, ai ai cũng vạch ra cho ḿnh một hướng đi, người th́ muốn học để trở thành bác sĩ, người th́ muốn học làm kĩ sư, người th́ muốn học để làm giáo viên.v.v.

C̣n tôi th́ sao? Tôi th́ lại có một khoảnh khắc riêng cho ḿnh rất thú vị, tôi nhận thấy có một sự thúc đẩy mănh liệt, thôi thúc ước mơ dâng ḿnh cho Chúa để phục vụ mọi người.“Nên mọi sự cho mọi người”(1Cr 9, 22).

Tôi không biết ơn gọi tu tŕ đă h́nh thành và triển nở trong tôi từ bao giờ? Tôi c̣n nhớ, hồi c̣n nhỏ, tôi đă bị thu hút nét thánh thiện và sự đạo mạo của các cha, các thầy trong bộ áo chùng thâm... H́nh ảnh đó đă lôi kéo tôi vào một ước mơ, ước ǵ một ngày nào đó tôi sẽ khoác trên ḿnh bộ áo chùng thâm thánh thiện này.

Thế rồi, vào một dịp hè, sau thánh lễ ngày Chúa nhật, tôi cảm thấy trong ḷng như có một sức mạnh thúc bách tôi phải nói ra điều mà tôi đang suy nghĩ và đắn đo. Và rồi, sự yếu đuối nhát đảm đă nhường chỗ cho sự mạnh dạn lạ thường. Tôi bước vào nhà xứ và đứng trước cha mặt cha xứ, tôi mạnh dạn thưa với cha: “Thưa cha con muốn đi tu”. Đáp lại lời tôi là một câu nói: “Ừ, để cha quan sát”. Tôi ra về trong sự vui sướng, tôi thưa với cha mẹ. Con sẽ đi tu. Tôi tưởng rằng sau khi nói với cha xứ như thế, tôi sẽ được cha chỉ dạy và hướng dẫn để biết đi tu phải thế nào. Nhưng mọi điều đều đi ngược lại suy nghĩ của tôi đă vạch ra, và chuyện tôi xin cha đi tu cũng dần dần rơi vào quên lăng.

Từ đó, lửa nhiệt huyết dâng hiến cuộc đời đă không c̣n như thuở ban đầu nữa, có thể nói nó đang bị leo lét như ngọn đèn trước gió. Thế nhưng, trong tâm khảm của cơi ḷng, tôi vẫn luôn nuôi hy vọng đi tu.

V́ thế, mỗi khi tham dự thánh lễ, tôi lại cảm thấy có một nguồn năng lượng làm cho tôi thêm phấn chấn lên. Những khó khăn của năm cuối cấp III, đó là việc tôi phải tự chọn lựa cho ḿnh một hướng đi rơ ràng.

Lúc đó, trong đầu tôi đặt ra biết bao nhiêu là câu hỏi? Nào là tiếp tục học lên Cao Đẳng, Đại Học; nào là nghỉ học về đi làm; nào là bỏ lại mọi sự để đi tu như ước mơ lúc c̣n nhỏ.

Sau đó, tôi quyết định vào Sài G̣n để tiếp tục con đường học hành, và từ đây có lẽ cuộc đời tôi sẽ bước sang một trang mới. Có lúc tôi nghĩ, ơn gọi đi tu của tôi đă không c̣n từ rất lâu, bởi v́ tôi đă bị bỏ rơi ngay bước đầu tiên khi vào gặp cha xứ.

Thế nhưng, Chúa lại thích vẽ đường thẳng từ những chấm nguệch ngoạc của đời tôi. Kể từ khi lên Sài G̣n học, Chúa đă sắp đặt và gợi lại ơn gọi trong tôi.

Bởi vậy, ngôi trường học của tôi lại nằm ngay bên cạnh một nhà thờ. V́ thế, những lúc rảnh rỗi và giờ nghỉ giải lao, tôi hay sang nhà thờ ngồi dưới chân tượng đài Đức Mẹ Lộ Đức của giáo xứ, tưởng chừng đó chỉ là một thói quen đạo đức mà tôi được hấp thụ nơi gia đ́nh. Nhưng đâu ngờ, thói quen ấy đă làm cho tôi thêm ḷng yêu mến Chúa và Đức Mẹ. Tại đây, Chúa cũng gợi lên cho tôi khát khao được dâng hiến đời ḿnh cho Chúa qua một hội ḍng mang danh Mẹ.

Sài G̣n lại là chốn hoa lệ, nhưng cũng đầy cám dỗ, là một sinh viên từ quê mới lên, tôi cũng phải trải qua những cung bậc cảm xúc, niềm vui, nỗi buồn, chán nản và có khi cảm thấy thất vọng.

Ai đă từng là sinh viên nghèo sống tại đất Sài Thành chắc hiểu rơ, đa số các bạn bị cuốn vào công việc kiếm tiền, để trang trải cho bản thân và đỡ được phần nào cho cha mẹ, tôi cũng không ngoại lệ. Để kiếm được đồng tiền đôi khi c̣n phải bỏ học để đi làm.

Từ đó, tưởng chừng ơn gọi tu tŕ không c̣n trong tôi nữa; nhưng việc Chúa làm thật tuyệt vời, lúc tôi sắp bỏ cuộc th́ Chúa lại lo liệu cho tôi gặp được một linh mục, cha đă nâng đỡ và chỉ dạy cho tôi nhiều điều. Đặc biệt là cha hướng dẫn tôi đến với ơn gọi tu tŕ mà bấy lâu nay tôi đă từng ước mơ. Cha đă giới thiệu tôi đến t́m hiểu Ḍng Mẹ Chúa Cứu Chuộc.

Vậy là từ nay, cứ vào Chúa nhật tuần 3 hàng tháng tôi đến tu viện Mẹ Dâng Ḿnh của Ḍng để t́m hiểu và sinh hoạt cùng với anh em dự tu. Cũng tại nơi đây đă cho tôi sự ấm áp của t́nh anh em, sự xác tín về ơn gọi tu tŕ, và mối t́nh con thảo đối với Chúa và Đức Mẹ:

“ Như trẻ thơ nép ḿnh ḷng mẹ

Trong con hồn lặng lẽ an vui”

(Tv131)

Thế rồi, sau khi tốt nghiệp cao đẳng tôi đă chính thức nhập Ḍng Mẹ Chúa Cứu Chuộc vào ngày 16/11/2020.

Tạ ơn Chúa, thế là tôi đă chính thức được vào sống trong ngôi nhà Đệ Tử Viện đầy yêu thương và tràn ngập tiếng cười. Kể từ đây, tôi và anh em cùng lớp sẽ được học tập và trải nghiệm về đời sống dâng hiến.

Quả thật, đời tôi là những chuỗi ngày đầy hồng ân mà Thiên Chúa ban cho. Xin tạ ơn Chúa đă yêu thương và kêu gọi con bước theo Ngài. Con biết rằng đời tu có c̣n nhiều thập giá, có nhiều vấp ngă, và cũng không thiếu chông gai; nhưng lạy Chúa, xin Chúa giúp con, xin thêm sức cho con, để con được luôn trung thành theo Chúa, và hiến dâng đời con như một của lễ.