LẦN ĐẦU “CHƠI LỚN”

Jos. Công Lư

 

         Vào một buổi chiều có vẻ thảnh thơi, cùng đồng bọn xem lại những tấm h́nh mà có một tay săn ảnh chuyên nghiệp nào đó đă ghi lại những khoảnh khắc mà giới trẻ vẫn hay dùng để nói “Bá đạo” những tư thế lăn, lê, ḅ, trườn, hôn đất, hôn chảo..., th́ những kỷ niệm của tṛ trơi lớn ùa về. Tṛ chơi ấy mang tên “Đường về Nước Trời”.

         Trong lớp đệ tử khóa 27 cũng có nhiều anh em đă chơi, thậm chí c̣n chơi rất giỏi và kinh nghiệm, c̣n tôi th́ chưa biết ǵ. Ṿng đầu tiên chúng tôi nghe Morse bằng c̣i lệnh để đoán mật thư và có vé thông hành để qua các trạm sắp tới (Passport). Nghĩ cũng hay chỉ có hai âm thanh “tích” và “tè” mà lại tạo ra được một thông điệp ǵ đó có nghĩa. Các đội khác đă nhanh chóng nghe được và nhận được Passport, c̣n đội chúng tôi th́ dường như chỉ nghe được tiếng “tịt”, sau nhiều lần nghe đi nghe lại chúng tôi vẫn bó tay đành ngồi giữa sân phơi nắng trong khi các đội khác đă tản mác các nơi. Nhưng rồi trưởng trực thương tha cho, để rồi chúng tôi cũng nhận được Passport và mật thư trạm kế tiếp. Bắt đầu ṿng hai các anh lấy lại quyết tâm, truy t́m ra được mật thư kế tiếp, nhưng v́ quá lo lắng về thời gian chúng tôi quá vội vàng để không nghiên cứu kĩ những chỉ dẫn của mật thư, một bài học nữa xuất hiện: “dụng tốc bất đạt”, trong hoàn cảnh khó khăn mà biết b́nh tĩnh xử lí th́ mới là cái dũng của kẻ hơn người.

         Chúng tôi lại tiếp tục đón nhận những thử thách tiếp theo, lần này nhóm tôi tăng được tốc độ dịch mật thư, các kí tự hóc búa mau chóng được hóa giải. Ai cũng nghĩ sẽ bắt kịp các nhóm khác, nhưng điều không may xảy đến dành cho những “chú lính mới”: một trạm giả xuất hiện, trưởng trạm giả đă ngụy trang khéo léo, khiến cho chúng tôi tuy có nghi ngờ nhưng cũng không dám bỏ qua trạm này, và cuối cùng chắc mọi người cũng đoán được chúng tôi đă bị hành cay đắng thế nào? Bài học ấy tôi vẫn nhớ, cảm xúc ấy vẫn hiện trong tôi, nhưng không phải như một sự hận thù, mà là bài học quư giá: Trên đường đời cũng đầy những cám dỗ mời mọc có vẻ hấp dẫn, mà chỉ một chút thiếu bản lĩnh, sự tỉnh táo đủ để ta nếm trái đắng.

         Trước khi đi qua con đường hẹp để vào Nước Trời chúng tôi đă trải qua hai thử thách phải nói là thành công, những trưởng trạm tương đối dễ tính, nhưng cũng phải công nhận là chúng tôi đă đoàn kết hơn, gan dạ hơn, đối với chúng tôi bây giờ th́ về Nước Trời là quan trọng nhất, nên mỗi người biết từ bỏ ư riêng để hoàn thành nhiệm vụ. Bản thân con người ai cũng e ngại trước những thử thách, nhưng nếu can đảm dấn thân th́ những mắt xích trong thử thách sẽ được tháo gỡ dần. Càng trải qua những thử thách nhỏ ta lại càng thêm can đảm tiến thẳng về đích. C̣n nếu chúng ta ngần ngại không dám đối diện và giải quyết vấn đề có lẽ ta cũng sẽ không bao giờ đạt được điều mà ta mong đợi.

         Một điều nữa mà cá nhân tôi nhận thấy đó là sức mạnh của sự đoàn kết, t́nh yêu thương liên đới, khi cả một đội gánh vác khó khăn cho nhau. Cùng nhau ăn nải chuối trong một phút, cùng nhau đỡ những thau nước cho khỏi đổ, khi người này mỏi chân th́ người khác liền đưa chân đỡ lấy, khi cùng nhau chịu chung một h́nh phạt xịt nước…và cái mà chúng tôi cùng nhau lớn nhất đó là chí hướng, là mục đích, là lí tưởng, tất cả đă nâng đỡ nhau, nâng đỡ nhau khi biết người anh em cần trợ giúp, nâng đỡ nhau khi biết người anh em nản ḷng, nâng đỡ nhau để gánh vác cho nhau những thử thách và đau khổ của nhau. Sự liên đới ấy là sức mạnh mà tập thể nào cũng cần, nhất là từ những tế bào nhỏ như gia đ́nh hay cộng đoàn.

         Phần thử thách cuối cùng của cuộc chơi là qua của hẹp, đây là phần mà mỗi cá nhân trong nhóm dường như không nhận được sự trợ giúp nào, từng người một phải tự chui qua những con đường ngoằn ngoèo và chật hẹp để vào “Thiên đường”. Điều đó cũng nói lên phần trách nhiệm của chúng ta trước cuộc sống của ḿnh, mỗi cá nhân là một ngôi vị riêng biệt, mỗi người đều phải tự ḿnh quyết định số phận của chính ḿnh, chúng ta có thể nâng đỡ nhau nhưng chúng ta không thể thay thế cho nhau được. Hăy bước đi trên đôi chân của ḿnh.

         Mỗi thử thách trong tṛ chơi này đều có ư nghĩa riêng của nó. Bản thân em cũng đă học được nhiều điều qua tṛ chơi này. Xin được cám ơn quư Anh Giáo đă tạo điều kiện cho chúng em có được sân chơi đầy bổ ích. Đường về Nước Trời vẫn c̣n đó với những khó khăn và thử thách đối với chúng ta, nhưng chớ ǵ chúng ta biết lợi dụng thử thách là cơ hội để ta “lớn lên”, ngược lại nếu ta sợ hăi và trốn lánh th́ chính thử thách ấy kéo gh́ cuộc đời ta xuống. Hăy nh́n lên Chúa Giêsu, có lẽ sẽ chẳng có một thử thách nào lớn lao bằng cơn thử thách của Chúa Giêsu trên thánh giá, lúc xác hấp hối, tâm hồn lại cảm thấy như chính Đức Chúa Cha cũng bỏ ḿnh, Chúa Giêsu phải nói lên nỗi khổ ê chề nhất trong đời Ngài: “Sao cha bỏ con!” Hăy hiệp nhất với Chúa Giêsu trong cơn hăi hùng, tăm tối nhất đời con. B́nh an sẽ trở lại và con sẽ nói được như Chúa Giêsu: “Con phó mạng sống con trong tay Cha!”(Sách Đường hy vọng số 715).