HÀNH TRÌNH ĐI ĐẾN ƠN GỌI

 

Pet. Anh Tú

Trong cuộc sống của mỗi con người chúng ta, chắc hẳn ai cũng mang trên mình những ước mơ, những khát khao, những đam mê của tuổi trẻ và đầy ắp những hành trình phiêu lưu đầy thú vị. Nhưng đối với tôi, chắc hành trình thú vị và đầy mới mẻ nhất có lẽ là hành trình đi đến ơn gọi. Một hành trình mà cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên, đôi lúc tôi tự hỏi bản thân tôi rằng: “Tôi đang đi tu sao? Tôi đang ở trong nhà dòng ư” ?

 Tôi xin được kể về hành trình của chính bản thân mà tôi đã bước đi, với một hành trình đầy mới mẻ, tuy không thiếu những niềm vui và những nỗi buồn, hay những khó khăn và thất bại.

 Cách đây một năm về trước, tôi có ước  muốn đi nước ngoài để tìm cho mình một tương lai tốt hơn, một tương lai sáng ngời hơn. Và rồi tôi quyết định thưa chuyện với bố mẹ, sau một thời gian bàn bạc thì bố mẹ đã đồng ý cho tôi đi nước ngoài. Có lẽ cũng là số phận, ngày tôi chuẩn bị làm giấy tờ, tôi đã có một cuộc gặp gỡ với một linh mục, và người ấy bây giờ trở thành người bố linh hướng ơn gọi của tôi. Tôi kể về chuyến đi nước ngoài của tôi cho ngài biết, khi nghe được đầu đuôi câu chuyện, ngài đã khuyên tôi từ bỏ ý định đó. Và giới thiệu cho tôi về ơn gọi dòng Mẹ Chúa Cứu Chuộc. Tôi về nhà suy nghĩ, đến ngày thứ ba thì tôi nghe được tiếng gọi mãnh liệt của Chúa, có cái gì đấy thôi thúc tôi từ bỏ tất cả, bỏ ý định đi nước ngoài, bỏ những cuộc vui, để tôi nghe và bước theo tiếng gọi của Chúa.

Từ đó, tôi quyết định khoác ba lô ra đi, đi để tìm Chúa, đi để theo tiếng mời gọi của Chúa. Tôi đă vượt một quãng đường dài 500km để đến Giáo Xứ Vĩnh Ngọc, nơi người Cha linh hướng của tôi đang quản nhiệm. Tôi bắt đầu tìm hiểu ơn gọi từ nơi đây! Một nơi thật xa cách với quê nhà, một nơi thật lạ với tôi và một cuộc sống hoàn toàn khác biệt.

Lúc đấy tôi tự nhủ rằng, liệu mình có tu được không? Liệu mình thật sự có ơn gọi không? Khi bước vào nhà xứ, nơi mà tôi phải tập lại cách đi đứng, cách ăn nói và cách ăn mặc. Hơn nữa, c̣n phải từ bỏ những thói quen trước đây của tôi, liệu tôi có làm được không? Suy nghĩ một hồi, tôi nghĩ rằng mọi chuyện phó thác nơi Chúa, nếu Chúa gọi con, xin Ngài dạy cho con biết phải làm ǵ.

Ngày thứ nhất của tôi tại nơi nhà xứ thật là dài, bao cảm xúc nó hiện lên trong tôi giữa chốn xa lạ, không người quen, cùng xen lẫn với nỗi nhớ nhà, nhớ người thân, nhớ những ngày tháng đang vi vu ở ngoài. Tôi ngồi co rúm lại và thầm thì với Chúa rằng: “Chúa ơi, xin cho con sức mạnh để con vượt qua tất cả, để con chiến thắng nỗi sợ hãi của bản thân mình, vì con đây thật sự yếu đuối”.

Sau một thời gian dài được làm việc và trải nghiệm, được tiếp xúc, tôi đã dần quen với cuộc sống nơi đây, và mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp hơn, dễ dàng và gần gủi hơn. Tôi được Cha linh hướng động viên, chỉ dẫn, dạy dỗ và chăm sóc hằng ngày, gieo rắc trong tôi niềm tin mạnh mẽ để tôi hiểu rõ hơn về đời sống ơn gọi.

Ôi! những tháng ngày tôi được sinh hoạt trong nhà xứ, là những tháng ngày tôi được nếm trải biết bao cung bậc, biết bao nỗi vui buồn, và cả những lúc khó khăn, bế tắc, không biết mình phải lựa chọn thế nào? Mỗi lần như thế, tôi lại nhớ về gia đình, nơi có đầy đủ tất cả, nơi có đầy sự yêu thương và tràn ngập những niềm vui, từ cái ôm ấm áp của người cha, từ nụ cười hiền hòa của người mẹ, đă in sâu trong tâm hồn của tôi.

Tôi còn nhớ ngày tôi cất bước ra đi, tôi hỏi mẹ: “Con đi tu mẹ có buồn không? Mẹ tôi đáp: Trước kia con đi học, đi làm th́ mẹ buồn, mẹ khóc, mẹ lo lắng đủ bề; nhưng bây giờ con đi tu là dấn thân theo Chúa, mẹ vui không hết chứ buồn cái ǵ. Nếu con đi, mẹ sẽ nở nụ cười để tiễn con và sẽ cầu nguyện nhiều cho con trên con đường đi t́m hạnh phúc của con”. Có câu nói đó của mẹ tôi, tôi cảm thấy thật tự tin, và hănh diện về mẹ và gia đ́nh, nơi đă cho tôi động lực, nơi đă tiếp sức cho tôi vượt lên mọi khó khăn. Tôi tin rằng, bước chân theo Chúa, Chúa sẽ chăm sóc bố mẹ và gia đ́nh thay tôi, tôi xin trao phó gia đ́nh cho Chúa, để Ngài ǵn giữ và chở che cho gia đ́nh.

Thời gian cứ thế trôi, tôi cảm nhận ḿnh đang được dần lớn lên trong đời sống ơn gọi, tôi đă học được cách tự lập, học được cách tự xoa đi nỗi buồn, tự đứng dậy sau những vấp ngă và tự nở nụ cười trước những thành công mà ḿnh đạt được. Có lẽ là Chúa đang thôi thúc và thêm sức mạnh cho tôi, v́ Chúa luôn ở bên tôi mỗi ngày.

Trong quăng thời gian t́m hiểu ở đây, tôi thấy ḿnh thật b́nh an, thật nhẹ nhơm, không như cuộc sống bên ngoài phải chạy đua với thời gian, chạy đua với công việc, chạy đua theo nhịp sống xă hội, đến nỗi thời gian dành cho ḿnh và gia đ́nh cũng chẳng có. Nơi đây, giống như ngôi nhà thứ hai của tôi, nó dạy cho tôi điều hay lẽ phải, thêm cho tôi đức tin, gieo cho tôi hiểu thêm về ơn gọi. Tôi thấy ḿnh thật may mắn, khi được học hỏi từ một người linh mục nhân từ, khôn ngoan, sáng suốt, dám hy sinh rất nhiều cho đoàn chiên của ḿnh, và hăng say trong công việc truyền giáo. Từ đó, tôi đă tự nhủ rằng, tôi sẽ phải cố gắng rất nhiều, nếu muốn theo hành tŕnh ơn gọi. Và đặc biệt, tôi phải xin ơn Chúa đổ xuống trong tôi, để tôi có thể nuôi trong ḿnh một ư chí mạnh mẽ, cương quyết đi theo Chúa đến cùng.

Một thời gian sau, tôi nhận được thông báo của Cha linh hướng, tôi sắp được thi vào ḍng, lúc đó tôi chẳng hiểu tâm trạng ḿnh thế nào nữa, vừa vui, vừa lo lắng, vừa hồi hộp. Vui v́ con đường tôi lựa chọn cuối cùng cũng đến ngày tôi thử sức với nó, và lo lắng là hành trang kiến thức ít ỏi của ḿnh có đủ để ḿnh bước chân vào nhà ḍng hay không? Và nếu như được vào rồi,  ḿnh có tu được hay không?  Có bắt kịp nhịp sống trong nhà ḍng không?  Những suy nghĩ đó nó cứ chạy theo tôi từng ngày, và rồi tôi quyết định thưa chuyện với Cha linh hướng để t́m lại sự b́nh an nơi tâm hồn. Ngài bảo tôi: “Không có ǵ phải lo lắng đâu con, hăy phó thác mọi sự trong tay Chúa. Nếu như Chúa đă gọi con rồi th́ dù trong hoàn cảnh nào Chúa cũng sẽ gọi con, Chúa sẽ ǵn giữ con. Và nếu như Chúa không gọi con cho dù con có một hành trang kiến thức vô tận, con có thánh thiện đến mấy th́ con cũng không thay đổi được ǵ đâu. Cho nên con hăy cầu nguyện và phó thác vào Chúa để Chúa lo liệu”. Khi nghe được những lời khuyên ấy, tôi bỗng thấy nhẹ người hơn hẳn, và trong tôi có một sự quyết tâm vô cùng lớn, tôi đă phó thác cho Chúa nhiều hơn. Dù Chúa có chọn con hay không, th́ con vẫn măi là con của Chúa.

Kỳ thi tuyển vào nhà ḍng kết thúc, và chờ kết quả. Đây có lẽ là thời gian hồi hộp nhất trong cuộc đời của tôi. Chờ đợi từng ngày, từng giờ, từng phút, tôi chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để tôi sớm nhận được kết quả. Trong thời gian chờ đợi tôi có nhiều suy nghĩ và đặt ra cho ḿnh nhiều câu hỏi. Liệu khi ḿnh được bước chân vào nhà ḍng, ḿnh có thể chu toàn bổn phận được hay không? ḿnh có thể ḥa hợp với anh em hay không? và c̣n rất nhiều câu hỏi được tôi đặt ra. Chợt lúc đấy, tôi đọc được một cuốn sách mang tên “Gieo mầm ơn gọi” trong đó có một nhân vật giống như tâm trạng tôi bấy giờ, chỉ biết lo lắng với hàng trăm suy nghĩ, nhưng người đó đă vượt qua và chiến thắng bằng cách cầu nguyện nhiều hơn với Chúa. Tôi lấy đấy là mẫu gương cho ḿnh, tôi bắt đầu vào nhà nguyện thưa chuyện với Chúa, và kết quả tôi t́m lại được sự b́nh an.

Thế rồi, ngày qua ngày, và cái giây phút tôi mong chờ cũng đến. Một cuộc gọi điện thoại đă báo cho tôi biết, tên của tôi đă được trúng tuyển vào nhà ḍng. Tôi nghe được như vỡ ̣a, vỡ ̣a trong niềm vui, niềm hạnh phúc và trong t́nh yêu của Chúa, và trong cách Ngài đă mời gọi tôi. Những lo âu, những mệt mỏi dường như bay đi đâu mất, từ khi tôi biết ḿnh được vào nhà ḍng, cảm giác thật là vui, cám ơn Chúa v́ Ngài đă gọi tôi. Lúc đó, tôi thưa với người cha linh hướng của tôi. Ngài hỏi tôi: “Cảm giác thế nào?” Tôi nói: “Bố ơi, con vui lắm, con hạnh phúc lắm, con sắp được vào nhà Chúa thật rồi. Vậy là ước mơ của con đă thành hiện thực. Cám ơn bố đă luôn cầu nguyện cho con, và là người hướng dẫn con đến với ơn gọi, giúp cho con cập bến an toàn, có lẽ bao nhiêu lời cám ơn cũng không thể nói hết được”.

Kim đồng hồ tích tắc, tích tắc, ngày nhập ḍng đă đến, tôi mong sao cho trời nhanh sáng để đáp chuyến bay đến với ngôi nhà ơn gọi. Sự háo hức trong tôi cứ dâng trào, và cũng có  những giây phút tôi náo ḷng, bởi v́ tôi sắp phải xa bố mẹ, xa gia đ́nh.

Ngày tôi bước vào ḍng, cái cảm giác cũng giống như ngày đầu tôi bước vào nhà xứ, nhiều bỡ ngỡ lạ lùng. Khi nh́n anh em cùng lớp, ai cũng vui vẻ, hớn hở. Tôi chợt điều chỉnh lại bạn thân, thoái mái lên nào, tự nhiên lên nào, v́ đây chính là ngôi nhà mà ḿnh sẽ gắn bó trong quăng đường tiếp theo. Tôi quan sát xung quanh  nhà ḍng, khung cảnh lúc ấy đẹp làm sao, sự gần gũi thân thiện của các cha, các thầy, một bầu không khí tuyệt vời, v́ trên khuôn mặt ai cũng toát lên sự thánh thiện, tôi chỉ mong sau này ḿnh cũng t́m được sự b́nh an trong đời tu như vậy.

Hành tŕnh đến với ơn gọi của tôi là thế đó. Có đôi chút trắc trở nhưng cũng không thiếu những niềm vui mà tôi được trải nghiệm. Chỉ có đời tu mới đem lại cho tôi những cảm nghiệm ấy, và tôi thấy ḿnh thật hạnh phúc, v́ đă được Chúa mời gọi để bước theo Ngài.