CHA TÔI

Antôn Văn Thành



          Cha tôi là một người nông dân nghèo, nhưng tôi rất tự hào về cha, bởi v́ dù nhà nghèo không có những tiện nghi; nhưng cha tôi sống bằng chính sức lao động của ḿnh. Nhiều năm vất vả bôn ba kiếm đồng tiền nuôi nấng các con. Ấy vậy, mà tôi lại ăn chơi hư đốn làm cha mẹ phải tốn bao nhiêu tiền, và thậm chí c̣n làm cho mẹ nhiều đêm rơi nước mắt.

          Tôi sinh ra tại một làng quê giàu có và trù phú; nhưng lại không mấy b́nh yên như bao làng quê khác. Quê tôi giàu v́ có “nghề” xuất khẩu lao động, gia đ́nh nào cũng có người đi nước ngoài, ngoại trừ gia đ́nh tôi không có ai. V́ thế, nên gia đ́nh tôi thuộc diện nghèo nhất xă.

          Khi giàu có th́ lại kéo theo biết bao nhiêu là tệ nạn xă hội, vợ chồng th́ bỏ nhau, con cái th́ nghiện ngập, thanh niên ẩu đả tụ tập. Cha mẹ tôi thấy vậy, nên làm ở nhà không có ư định đi nước ngoài, vừa để giữ hạnh phúc gia đ́nh, vừa để gần gũi và nuôi dạy con cái. Gia đ́nh tôi có ba anh em, tôi là con út trong nhà nên từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bị đ̣n roi hay bị ai la mắng bao giờ, v́ cả nhà ai cũng thương tôi, chính v́ thế mà ngay từ sớm tôi đă tỏ ra ươn ngạnh và khó bảo.

          Năm tôi vào cấp 3, tôi càng lộ rơ vẻ đua đ̣i, tôi thành thạo mọi món ăn chơi như bạn bè cùng lứa tuổi, tôi thường xuyên trốn học đi chơi, đi phá làng phá xóm. Cha mẹ tôi dường như bất lực và rất buồn, v́ tất cả những lời khuyên bảo dạy dỗ của cha mẹ bị tôi bỏ ngoài tai, mà đua đ̣i nghe theo chúng bạn. Hơn nữa, tôi không ngừng đ̣i hỏi cha mẹ tôi phải mua thứ này thứ khác cho tôi, có những lần cha mẹ không chiều theo ư, tôi đă tức giận bỏ nhà đi vài ngày.

          V́ tuổi mới lớn không chịu ép ḿnh vào khuôn khổ, muốn sống tự do, muốn có tiền đua đ̣i cùng chúng bạn, nên tôi đă bỏ học và một ḿnh bắt xe lên Hà Nội để đi làm.

Lúc đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ sao có thể kiếm được thật nhiều tiền để đi nước ngoài như con người ta, để cho cha mẹ thấy rằng tôi đă lớn và có thể tự lo cho cuộc sống riêng của tôi. Nhưng người tính không bằng trời tính, thay v́ chăm chỉ kiếm tiền th́ tôi lại nhanh chóng bắt nhịp với những thói ăn chơi sa đọa nơi thành phố. Một năm tôi sống trên đất Hà Thành, tôi chưa một lần gọi điện cho cha tôi, và cũng chưa bao giờ tôi nhắc ḿnh phải cố gắng gom chút tiền gửi về cho cha mẹ; những thú vui bên ngoài xă hội đă làm tôi quên rằng, cha mẹ vẫn đang mong chờ tôi về nhà; Nhưng tôi lại cố t́nh không nghĩ tới.

          Thời gian đă giúp tôi nghiệm ra nhiều điều trong cuộc sống, việc kiếm được đồng tiền ngoài xă hội thật không dễ dàng chút nào, tôi đă hoang phí bao nhiêu mồ hôi nước mắt của cha mẹ tôi.

Sau thời gian đó, biết bao sóng gió ập tới, tôi trở về nhà vỏn vẹn trong người không c̣n đủ 100 ngàn, tôi mang theo sự uất ức, sự bất lực, sự thù hận, v́ tôi đă bị bạn bè lợi dụng để lừa gạt hết tiền của tôi, tôi trở về gặp cha mẹ với vẻ mặt căng thẳng và đầy tội lỗi. Nhưng khi vừa nh́n thấy tôi, cha mẹ tôi lại mừng rỡ và từ ngoài vườn đi vào đón tôi, tôi thấy cha tôi gầy và đen đi nhiều, cha tôi lặng lẽ ngồi xuống hiên nhà và hỏi tôi “Sao! Về rồi hả?”, tôi không nói ǵ, mẹ tôi đă nhanh chóng lấy chiếc balô trên lưng tôi xuống, và đi vào gọi điện cho ai đó, tôi nh́n thấy vẻ vui mừng của mẹ tôi xen lẫn những giọt nước mắt đang rơm rớm. Tôi đi thẳng vào pḥng không nói ǵ cho đến khoảng 2 giờ chiều hôm đó, tôi đọc được tin nhắn của cha xứ gọi vào ngài gặp, v́ tôi cũng rất thân với cha xứ, nên tôi không ngại, bởi v́ từ khi ngài mới về giáo xứ, tôi hay vào đi chợ và nấu cơm cho ngài, nên ngài cũng khá hiểu tính t́nh của tôi.

Cuộc nói chuyện đầy thinh lặng của một linh mục quản xứ với một kẻ tội lỗi. Sau một hồi nói chuyện khá lâu với cha xứ, tôi đă bỏ ư định lên Hà Nội đi làm tiếp. Từ hôm đó, tôi về nhà xin lỗi cha mẹ và ở nhà phụ giúp gia đ́nh đợi năm học mới đi học lại.

Khi đó, có những đêm tôi nghĩ lại những lời cha tôi nói với tôi, và nhớ lại hôm tôi đi, tôi chỉ nói với cha mẹ một câu: “con nghỉ học lên Hà Nội đi làm, tết con không về đâu”. Lúc đó, tôi không biết rằng, nói ra những lời như thế cha mẹ tôi đă đau ḷng rất nhiều.

Hôm lễ Giáng Sinh, cha xứ nh́n thấy mẹ tôi ngồi khóc một ḿnh, v́ mẹ tôi muốn nh́n thấy tôi mặc áo giúp lễ trong đoàn rước như mọi năm, vậy mà năm ấy tôi lại đang lưu lạc nơi nào, tôi biết, tôi là ước mơ của cha mẹ tôi, vậy mà tôi lại làm ra những chuyện buồn như vậy.

Cha tôi bảo, cha đă vất vả với tôi từ khi tôi mới sinh ra, v́ nhà nghèo quá nên mẹ tôi mang thai mà chẳng có ǵ ăn nên bị suy dinh dưỡng, khi sinh tôi ra mẹ tôi đă lâm vào cơn nguy kịch, cha tôi lo chẳng giữ được hai mẹ con. Nhưng nhờ ơn Chúa, dù cuộc sống tuy có vất vả, nhưng cha tôi đă kiếm được tiền chữa chạy cho tôi, để tôi có được ngày hôm nay.

Nh́n cha mẹ ngày càng già đi v́ lo nghĩ cho tôi, tôi thấy ḿnh ân hận rất nhiều. Xin tha thứ một lần cho con, cha ơi! mẹ ơi! để con làm lại cuộc đời. Sau khi học xong lớp 12, tôi xin vào ở với cha xứ để ôn thi vào Tiểu Chủng Viện Thánh Lê Bảo Tịnh; nhưng rồi Chúa lại soi dẫn cho tôi đến t́m hiểu trong cộng đoàn Ḍng Mẹ Chúa Cứu Chuộc. Từ đó tôi bắt đầu yêu mến ơn gọi, và ư thức hơn cuộc sống nơi trần thế.

Nhờ sự giúp đỡ và chỉ dạy của các linh mục và các tu sĩ trong ḍng, tôi đă học được biết bao điều tốt đẹp. Trong những lúc khó khăn mệt mỏi và nhớ nhà, tôi thường nghĩ đến những lời cha mẹ đă dạy bảo tôi trước kia. Từ đó, tôi quyết tâm cố gắng học hỏi và tu sửa ḿnh. Tôi c̣n nhớ lời cha xứ dạy tôi: “trước khi muốn bỏ cuộc hăy nhớ đến những quyết tâm mà ḿnh đă bắt đầu, và siêng năng chạy đến cùng Đức Mẹ”.