Nhớ Ơn Anh


Anh đă xin vâng nhận ư Trời

Cả đời luyện đức ngát trầm hương,

Trần gian u ám muôn tà thuyết,

Đ́nh thánh quang minh một nẻo đường,

Thủ quản tinh hoa ḍng đạo thánh,

Sáng soi quốc túy nước Nam vương,

Lập nên linh đạo c̣n truyền măi,

Ḍng dơi muôn đời vẫn nhớ thương,

Chỉ phường bất nghĩa mới coi thường,

Giữa nền đạo lư đen như mực,

Nổi bật đời Anh rực sáng gương

Đầu bạc ngẩng cao nơi trần thế,

Tiếng vàng vang dội khắp muôn phương,

Bao lần gian khó không nản chí,

Vẫn vững niềm tin giữa gió sương.

Đức Phương


Sao Sáng Trời Đông

 

Anh thánh khiết hay là phương ánh sáng?

Mà b́nh minh rực rỡ cả trời Đông

Anh thanh cao hay là áng mây hồng?

Mà nhân ái bao dung người yếu đuối.

 

Anh kiên vững hay non cao vời vợi?

Mà niềm tin son sắt với thời gian

Anh yêu thương hay sóng biển dâng tràn?

Mà thăm thẳm bao la t́nh hiền mẫu

 

Anh tỏa sáng hay là sao Bắc đẩu?

Mà oai phong đưa lối bước Đồng Công

Dẫn đoàn người Nam Việt đến thiên cung

Soi lư tưởng như hải đăng ngời sáng

 

Anh tạ thế hay khải hoàn vinh thắng?

Mà dung quang rạng rỡ ánh tà huy

Anh trở về hay cất bước ra đi?

Mà nhân thế muôn người thương tiếc nhớ

 

Anh vẫn sống trong t́nh yêu muôn thuở

Một đời vui là ngôn sứ t́nh thương

Một đời gieo chân lư vạn nẻo đường

Giờ vĩnh phúc an b́nh bên Thiên Chúa

Ư Nhạc Thiên Cung