BIẾN CỐ NĂM 1954

Trang Hồi kư Tưti simsi

“Con thuyền Đồng Công” bắt đầu lướt sóng dưới tay lái của Thuyền Trưởng Quorum Primus Trần Đ́nh Thủ, người sáng lập Ḍng Đồng Công khởi đầu từ năm 1941 và đến ngày 15.12.1952 được Toà Thánh ban phép lập thành một ḍng tu thuộc giáo phận và ngày 2.2.1953 lễ thành lập Ḍng Đức Mẹ Đồng Công được khai mở với con số tập sinh là 36 và khấn lần đầu ngày 25 tháng 3 năm 1954 với số người là 30. 

Khi lớp tập đầu tiên của Ḍng Đồng Công vừa thay lông mọc cánh, đă đổi mầu áo, màu trắng biến thành mầu đen và sau đó th́ lớp thử đàn em được nêu danh trên bảng, tất cả đều vui ... tràn đầy hy vọng !!! Thế nhưng không ai ngờ : con thuyền Đồng Công bắt đầu bị cơn “sóng thần” vùng lên muốn nhận ch́m xuống đáy biển ... Nhưng người thuyền trưởng anh dũng vẫn vững tay chèo, mặc cho sóng vỗ thét gào cứ dâng cao và dâng cao măi :

Đó là khi toàn thể anh em Ḍng Đức Mẹ Đồng Công Cứu Chuộc đang sống trong nguồn hy vọng tiến lên trên đường thánh thiện, tiến lên “đại thánh” như mục đích của Đấng Sáng Lập, vươn lên và đua nở muôn hoa cùng với các ḍng đàn anh ... th́ bỗng đất nước Việt Nam rất thân yêu của chúng ta bắt đầu biến chuyển bởi chính quyền thực dân Pháp bị Việt Minh tấn công, điện Biên Phủ thất thủ và do đó thực dân Pháp mới kư hội nghị “Dơ-ne-vơ” chia đôi nước Việt Nam của chúng ta thành hai : miền Nam thuộc quốc gia (tức thuộc Pháp) và miền Bắc thuộc Việt cộng (vc). Mọi người được tự do chọn ở miền Bắc hay miền Nam  ...

Cái nguyên cớ làm cho con thuyền Đồng Công bị chao đảo là : khi quân đội và chính quyền cũng như toàn bộ toà giám mục tỉnh Bùi Chu từ Đức Cha cho đến người canh cổng bỏ chạy trốn trong đêm với bàn tay trắng, bỏ lại toàn dân trong tay đối phương mà Ḍng Đồng Công là ... không có phương trốn thoát ! Anh Cả đă t́m mọi cách để bảo tồn ḍng, nhưng đối với loài người th́ hầu như bó tay và Anh Cả đă đau ḷng phải giải tán anh em tạm về quê chờ đợi lệnh ... Vừa khi nghe Anh Cả ra lệnh giải tán th́ anh em hết thảy đều ngao ngán thất vọng và thất vọng, nước mắt tuôn tràn trên g̣ má mọi anh em ! Con thuyền Đồng Công ḥng ch́m nghỉm dưới lớp “sóng thần” ! Vâng lời Anh Cả, anh em hoá trang để che mắt “cú vọ” bằng cách nhuộm quần áo bằng thuốc tím, thuốc đỏ, xanh vàng vân vân đủ kiểu loè lẹt coi rất nực cười. Khi anh em đă chia nhau đi với nét mặt buồn thiu hầu như thất vọng, c̣n một số anh em chưa kịp lánh nạn th́ “nhà nước” đă mời đi “mít tinh” không ngày về ... Trong nhóm được mời đi “mít tinh” có 28 người gồm 3 người ngoài, nhốt trong một gian nhà bé nhỏ, kẻ nằm trên bàn người nằm dưới đất, gầm bàn ... không chiếu không ǵ hết và “người ta” khoá cửa kín mít như trong một xà lim thật sự ! Sáng sớm hôm sau, hội con Đức Mẹ họ Hạ Linh đă chia nhau t́m kiếm và họ đă t́m được và đến thăm các thầy, báo cáo cho các thầy biết tin tức nhà ḍng, Cha Thủ và các thầy c̣n lại đồng thời thu tin cho Cha Bề Trên biết về các thầy và hiện lúc này ở đâu !!! Ngay tối hôm đó, “con cháu bác” trói các thầy và chuyển đi nơi khác sợ lộ bí mật ... Trong khi đó, Anh Cả bị giam lỏng tại nhà Ḍng, có một tiểu đội “bộ đội” canh cẩn mật toàn khu nhà Ḍng, ngăn cấm “ngoại bất nhập và nội bất xuất”, Nhưng không hiểu tại sao một anh bộ đội th́nh ĺnh chết trong đêm ! Đồng bọn bí mật đưa xác chết ra khỏi nội vi tu viện, đồng thời cả bọn rút lui một cách êm thắm, ném lại chiếc “nón cối” xuống mé bờ ruộng rau muống . họ muốn sự việc bất ngờ khó hiều này, nhưng không thể giữ bí mật được v́ dân chúng ở sát biên nhà ḍng đă chứng kiến ! Toán bộ đội này chuyển sang Trà Bắc, nơi đang giam giữ anh em bị bắt ... Ở nhà lúc này, không c̣n vương bóng một anh bộ đội nào, chỉ c̣n một ḿnh Anh Cả với số ít anh em sống chết cùng với Anh Cả cả bên Liên Thuỷ và bên Trung Lễ. V́ Anh Cả thương mến các em nên Anh đă rất đau khổ v́ mất các em ... Anh Cả không khóc nhưng rất đau khổ. Ngày đêm cứ nghĩ đến lời Chúa nói về tai nạn Giêrusalem : “Khốn khổ cho những người mang thai và nuôi con trẻ trong những ngày ấy” (Mt 24,19). Anh tự nhận ḿnh là người mang thai và nuôi con mọn ấy. Anh Chí bấy giờ đang ở nhà quê, giục bố là ông trùm Chưng đi ḍ xét xem người giam anh em ở đâu ... , Ông này có mưu trí cao giả vờ đến Trà Bắc thăm người bạn ... và ông đă t́m được. Nhưng “người ta” đă nghi ông và bắt giam ông đem nhốt ông chung với các thầy Đồng Công ... như thế là trúng mưu kế của ông rồi ... ông giả vờ như không biết các thầy là ai ! ông giả vờ như người mát ... chửi bới nhà nước ... chửi bới cả bác Hồ ... Sau một đêm, có hai bộ đội trang phục bằng hai khẩu súng trường, dẫn ông đi vệ sinh, ông có đôi dép da trâu không đi mà đeo vào cạp quần bên hông trong quần, đôi dép ph́nh ra như quả lựu đạn, một tên bộ đội h́nh như cấp hạ sĩ, đă chạy đến bên ông để ... vừa khi thấy đôi dép, ông bộ đội này ph́ cười và không nói ǵ ... nhưng ông  Chưng được nước liền lên tiếng lớn : “kể ra ḿnh cũng oai thật : đi “ ỉ ” mà cũng có lính bảo vệ”. Khi thấy đám bộ đội xem ông như kẻ điên không thèm để ư đến ông nữa và lúc này ông thi hành mưu kế của ông là “ông tự cởi trói, xuống nằm chung với các thầy và cho các thầy biết tin tức về Cha Bề Trên, ông nói là Cha thương các thầy lắm” ... Thế rồi ông này lại bày kế khác, đang đêm ông gạy cửa, tức th́ một tràng “aka” bắn xối xả, ông thoát nạn liền nằm xoài xuống nên nhà, đồng thời cởi hết quần áo ... Sáng hôm sau người ta đă chuyển ông đi nơi khác ...

Những anh em bị bắt được lần lượt đi khảo cung ... Anh em vẫn thản nhiên vui cười và phó thác trong tay Đức Mẹ, thấy thế con cháu bác cấm anh em không được nói chuyện với nhau và chia anh em thành hai nhóm, không được sang nhau mặc dầu “ranh giới chỉ rộng bằng một bước”, không được cười nói ǵ với nhau. Những anh em nào đă được hỏi cung th́ người ta đă đưa đi giam một nơi riêng biệt, không ai biết ... cứ đến bữa th́ người ta dẫn về chỗ anh em chưa được khảo cung để tiếp tế ... Anh em th́ vâng lời tăm tắp có thời giờ để cầu nguyện để lần hạt... Ban đầu người ta chẳng cho ăn uống ǵ, anh quản lư Lê-an-Lạc trong túi chỉ vọn vẹn mấy chục bạc mua ăn được một ngày, hôm sau tất cả anh em đều nhịn đói. Thấy thế, bộ đội hỏi lư do, trả lời là không c̣n tiền ... trưa hôm đó người ta đă cho ăn và báo cáo với cấp trên, và cấp trên đă cấp phát cho tù nhân 3 thùng thóc mỗi ngày. Em Hà, anh Hải và anh Giản đi xay thóc giă gạo, cám nhờ người ta bán lấy tiền mua mắm muối. Đang khi xay thóc giă gạo, chủ nhà thương hại các thầy liền tới bàn thờ lấy chuối mời ăn, nhưng khốn nỗi mặc dù bụng đói meo, nhưng v́ kỳ đó toà Thánh cấm ăn đồ cúng, nên cám ơn ông chủ ... Anh em tù th́ ăn ngày đôi bữa, ăn với cơm và với cơm ! các bà chung quanh nhà giam thương hại các thầy đă lén lút cung cấp mắm muối cho các thầy. Ở nhà th́ Anh Cả cứ nài van Me tha thiết cho các em, ǵn giữ các em thoát cảnh tù đày. Thương t́nh Đức Mẹ đă yên ủi Anh Cả bằng cách là hứa sẽ trả cho Anh Cả hết !!! (Điều hứa này đă ứng nghiệm là Mẹ đă trả về cho Anh Cả hết mọi anh em tu lúc đấy, chẳng những anh em mà c̣n cả những đồ vật của anh em, của chung nhà và c̣n đă chuyển vào Nam hết không thiếu một vật nhỏ mọn nào cả, những áo quần và đồ vật dùng hoá trang cho những tối văn nghệ ...)

Như lời Đức Mẹ đă hứa với Anh Cả Mẹ sẽ trả lại cho con tất cả ... th́ nay tối hôm 30 tháng 7 năm 1954, người ta đă trả tự do lại cho các thầy và Anh Cả đă cho mở tiệc linh đ́nh như chưa từng bao giờ có như vậy ...

Sau khi đọc được một tờ nhật báo nói về hội nghi Genève, Anh Cả đă cho loan báo cho từng anh em tại nhà quê với bất cứ giá nào phải t́m cách ra Hải Pḥng hoặc Hà Nội. Trong khi đó tại Liên Thuỷ Anh Cả trao quyền chánh xứ cho Anh Lễ. Đêm 3 sang 4 tháng 8 lễ bổn mạng của Anh là thánh Đaminh (bấy giờ lễ kính vào 4/8) 3 giờ sáng em Hà dọn lễ cho Anh Cả. Xong lễ, Anh Cả hoá trang mặc quần ta đen ḿnh mặc chiếc áo nâu, đầu đội chiếc nón chóp, mượn giấy thông hành nghề nghiệp thợ may. của quan bác Đoàn anh ruột của Anh Cả. Nhờ có giấy thợ may này mà khi đi đường, “người ta” đă để Anh đi an toàn. Đi cùng với Anh Cả có các anh : anh Giáo, anh Giản và anh Vơ, lên đường giữa đêm tối để lánh mặt giáo dân, nhưng giấu đầu hở đuôi. Trên đường t́m tự do, lúc Anh Cả ngồi nghỉ chân ở vệ đê, th́ mấy bà – gọi là bà chứ c̣n trẻ măng, chừng 30 tuổi là cùng – từ phía sau đi lên, họ đứng lại như muốn hỏi thăm lối ra đ̣ (c̣n cách xa đến hơn cây số nữa mới đến đ̣). Anh Cả thấy họ lớ ngớ, bèn hỏi : - các bà đi đâu đấy ?

Mấy bà nh́n nhau mà bảo nhau : “Cha Bề Trên ở Liên Thuỷ”. Nghe vậy Anh Cả không nói ǵ nữa. Anh Giáo bèn lên tiếng mời các bà đi trước, rồi theo sát mà lưu ư họ : chớ nói ǵ nữa. Lúc xuống đ̣, bến đ̣ Sa Cao sang Thái B́nh, các bà im lặng đứng ngó ra sông cả.

Trên đường đi gặp rất nhiều thanh niên đi ngược chiều, hỏi th́ họ nói là họ là thành phần quân quốc gia v́ thua trận về quê. Nhưng cứ bề ngoài th́ họ là cán bộ giả dạng để động viên những người ra Hải Pḥng để vào Nam thôi. Tới Phụ-Dực thấy có một cô đi ngược chiều bên kia đường. Khi đă cách xa nhau rồi, anh Giáo mới nói : “Có lẽ cô ta là người Sa-Chu hay Thức-Hoá ǵ đó, trước vẫn vào mua hàng ở hiệu Đồng-Tâm anh Giáo đứng bán hàng. Khi đă tới Hải Pḥng, mới biết chuyện Đức Cha gửi thư và đặt Anh Cả làm nhiếp chính địa phận. V́ phải cuốc bộ nên măi tối khuya mới tới Ninh Giang, đ̣ ngang không c̣n nữa, Anh Cả phải nằm tại bến đ̣ chờ sáng hôm sau qua sông và trực chỉ Hải Pḥng, tạm nghỉ tại xứ Nam Pháp, hôm sau Anh Cả vào chào Đức Cha Chi đang tá túc tại toà Giám mục Hải Pḥng. Thấy Anh Cả, Đức Cha ngạc nhiên hỏi : Tôi gửi thư cho Cha Bề rồi mà ! Sao nay Cha Bề Trên lại ra đây ? – Anh Cả trả lời là con chưa nhận được thư của Đức Cha. Sau đó Anh Cả trở lại Nam Pháp đón chờ anh em, và chỉ mấy hôm sau anh em hầu như đă đông đủ lên con tầu Ville de Haiphong và từ lúc này “con thuyền Đồng Công” lại lướt sóng ra khơi tiến về Miền Nam. Sau 3 ngày vượt sóng, lúc 3 giờ chiều ngày 13 tháng 8 năm 1954 đă cập bến b́nh an. Và thánh lễ tạ ơn được cử hành vào ngày 15 tháng 8 năm 1954 tại trường tiểu học Vơ-Tánh Gia-Định. Nhưng chưa hết đâu, cứ đợi đấy ! Sóng thần vẫn c̣n dương oai ŕnh rập, “cứ đợi đấy !”

Vài ngày sau lễ tạ ơn, con thuyền Đồng Công lại bắt đầu lướt sóng t́m đất hứa ... Con đường từ trường Vơ Tánh Gia-định tới trường tiểu học Biên-Hoà dài chừng 30 cây số. Đậu tại đây chỉ đươc một tuần, thuyền bắt đầu quay mũi hướng Mỹ-Tho. Đậu tại Mỹ Tho chỉ hơn một ngày rồi bố con lại ra sức chèo, con thuyền vèo vèo trên sông thẳng một mạch tới tỉnh Sađec (bắc Mỹ thuận). Thuyền cắm neo tại đây khoảng chừng hơn kém một tháng. V́ ở giữa ngă ba sông tầu bè đi lại rất là nhộn nhịp và ngay bên chợ ồn ào không hợp với đời sống tu, nên bố con lại nhổ neo theo hướng khác.

Được Đức Cha Nam Vang cho khu đất chủng viện cũ mà quân sâm lăng Nhật đă bắn phá tan tành chỉ c̣n bốn bức tường trơ trọi. Anh em nhà thử (tiền tập) kéo nhau xuống ra sức làm việc tối đa để có chỗ cho anh em ở và mở lớp tập II vào ngày 15 tháng 12 năm 1954 ngày kỷ niệm Toà Thánh thẩm tra Hiến Pháp. Công việc tuy nặng nhọc đổ nhiều mồ hôi cuối cùng tạm có chỗ ở cho anh em và c̣n gắng sức xây lớp học mở trường đón tiếp các em học sinh sống tại cù lao và nhà trường Đồng Công được thành lập từ năm này (1955), dưới sự hướng dẫn của Anh Đoàn Phú Xuân là hiệu trưởng đầu tiên của trường, các giáo đứng lớp hầu hết là anh em tập sinh. Mọi sinh hoạt học đường đang trôi chảy tràn đầy hy vọng th́ bè lũ Satan bắt đầu quấy phá bằng cách xúi cho con cháu bác gài tay sai vào nhà trường quấy phá và đă có sự cố xẩy ra gây chết người phe bác. V́ thế Ḍng phải cấp bách giải tán trường và bố con bó gói lên thuyền chạy trốn trong một đêm nước dâng cao ... Chỉ có nhà tập trực chỉ Sài G̣n với Anh Cả thôi. C̣n rất đông anh em tạm trú tại Sa Đéc. Anh Cả phải tạm thời cho anh Lễ từ Gia-Định xuống Sa Đéc làm lễ cho anh em hằng ngày. Rồi theo lệnh, anh em bỏ Sài-G̣n dần dần. Chuyến sau cùng là ngày 8.12.1955, măi tối mới đến nơi. Con thuyền Đồng Công phóng rất nhanh về Sài G̣n và dừng lại tại Thủ Đức trên một ngọn đồi trọc. Ngọn đồi này là một vườn cao xu của người Pháp đă bỏ hoang từ lâu và nay họ bán lại cho nhà Ḍng. Thế là bắt đầu từ con số không. Không cửa không nhà ... cây cối vắng bóng chỉ có ánh nắng thui suốt ngày từ sáng tới chiều, mồ hôi nhễ nhăi đua nhau nhỏ giọt ... Nhưng với sự hăng say phục vụ của anh em bằng đôi tay gân guốc và rám nắng những ngôi nhà lợp tôn liên tiếp được dựng lên. Trường Đồng Công được xây cất để đón tiếp các học sinh. Ngôi nhà Đồng Công tạm thời yên ổn trong một thời gian vắn mặc dầu những khó khăn ban đầu vẫn không thiếu, nhưng có bàn tay Mẹ Đồng Công nâng đỡ vỗ về Ḍng Đức Mẹ Đồng Công vẫn c̣n măi và vững bước tiến lên tới hôm nay .../

...

(Con thuyền Đồng Công c̣n phải vượt qua những biến cố 63, biến cố 68, biến cố 75, biến cố 87 và biến cố 2006 ...)