TÂM SỰ CÙNG ANH

Hữu Ngữ, CRM

Anh Cả ơi! Anh Cả ơi!

Đó là những lời gọi rất thân thương của mỗi anh em và của riêng em đối với một Vị Sáng Lập Ḍng của ḿnh, nhưng lại là người Anh rất thân thương của em.

Anh Cả ơi!

 Em biết rằng có rất nhiều người đă viết về Anh; có rất nhiều người đă biết nhiều việc Anh làm,… nhưng ở đây, em chỉ nói lên những cảm nhận rất riêng tư của em mà em đă được từ nơi Anh Cả thân yêu.

Anh Cả ơi!

Trước hết, Đội 15 chúng em cảm ơn Anh v́ Anh đă thâu nhận chúng em vào Nhà Ḍng (năm 1996-1997). Lúc đó chúng em nghe nói là lớp chúng em là “lớp út”, v́ thời ḱ đó đă gần đến “năm 2000”. Anh đă cưu mang chúng em, Anh quan tâm đặc biệt tới Lớp 15 của chúng em thời đó. Tại sao em nói thế? Bởi v́ lúc đó Anh mới đi tù về được mấy năm, kinh tế Nhà Ḍng th́ thiếu thốn, chỗ ở tại Nhà Mẹ cũng chẳng có nhiều ngoài vài ba dăy nhà lá (c̣n phải ở nhờ cả bên nhà anh Trung). Thế mà, Anh vẫn nhận chúng em, Anh cho các anh giáo (Aa. Tràng, TuấnUS, Đại, Giáo, Đích, Cường, Hùng, Nha, Ninh, Toán, Bằng, Luật, Vũ, Thuấn, Linh, Khanh) từ Nhà Mẹ lên khu rẫy Giốc Mơ – Gia Kiệm để d́u dắt chúng em. Thế rồi, khi công an Đồng Nai “ṃ” vào hỏi thăm chúng em (ngày 22/9/1998), chúng em như chim vỡ tổ, trở về quê quán sinh sống. Tuy vậy, Anh lại ra lệnh cho các anh giáo kêu gọi chúng em trở về và phân chia đi các tổ từ Đồng Nai đến Sài G̣n.

Sau những năm “chạy” quanh ở các tổ (ở Long Khánh, Hố Nai, Sài G̣n,…), Anh đă cho phép chúng em vào Nhà Tập (13/5/1999), mặc dù Nhà tập di động (một số ở ngoài tổ, một số ở trong Nhà Mẹ). Sau một năm tập “chạy ra chạy vào” chúng em được Anh cho tuyên khấn vào ngày 13/5/2000, đó là một hồng ân vĩ đại đối với chúng em. Và kể từ đó, Đội 15 chúng em đă nhường lại các tổ chung quanh nhà ḍng cho các Đội đàn em (Đội 16, 17). Từ khi chúng em được trở về Nhà Mẹ, Anh luôn săn sóc chúng em mọi mặt, nào là huấn đức, nào là cho quà, nào là chăm lo cho sức khỏe, nào là để ư đến t́nh trạng kinh tế, cuộc sống nhà quê của anh em chúng em,…

Riêng bản thân em, em có cảm nhận được là Anh là người của Chúa, tràn đầy t́nh thương, mau quên tội, cực ḱ dễ dăi, thương người nghèo, người ngoại đạo,…

Em nhớ lại, chỉ một lần em nói chuyện tâm hồn với Anh thôi, mà Anh nhớ luôn. Anh thấu cảm tâm hồn em, Anh săn sóc không chỉ cho bản thân em và cả gia đ́nh em nữa. Anh vẫn biết em là “chân chạy”, Anh thường “giũa” các anh em và em về tội đi nhiều, nhưng khi chửi xong th́ em xin đi Anh vẫn cho đi b́nh thường. Có nhiều khi em vi phạm những lỗi lầm thiếu sót, sau khi xin lỗi Anh, Anh sẵn sàng tha thứ ngay.

Nhớ ngày Đội chúng em chuẩn bị được khấn trọn đời, em là một trong số mười mấy anh em không có tên trong danh sách khấn trọn ấy; Anh đă gọi chúng em lên pḥng Anh để “chỉnh đốn”. Em vẫn c̣n nhớ như in câu nói của Anh “giũa em” khi ḷng em lúc đó c̣n phân vân chưa dám quyết định tiến lên dâng trọn vẹn cho Chúa. Câu nói của Anh đó là “thà em tu nhầm c̣n hơn là em sống ngoài đời”. Câu nói của Anh đă khuất phục em và em đă quyết tâm dấn thân trọn vẹn trong lời khấn vĩnh viễn.

Trong thời ḱ học vẽ, em đă vẽ được một số bức họa, dẫu rằng vẽ không đẹp nhưng bức họa của em thường là vẽ to và hơi thô. Tuy vậy, em cũng được Anh thưởng tiền 50.000 đồng cho một bức họa Đức Mẹ bế Chúa (hồi đó trưng trong ngày lễ 02/02), tuy phần thưởng không lớn nhưng đó lại là một dấu ấn đối với em; và em c̣n một bức họa khác (bức họa 12 Thánh Tông Đồ), hồi đó hay trưng bày ở bức ngăn ngoài hiên pḥng khách. Bức họa ấy Anh thường đi qua để ra nhà nguyện A làm lễ; có lần mấy anh pḥng khách cất đi nhưng Anh lại nói treo lại. Một kỉ niệm khác nữa mà em luôn nhớ, đó là mỗi lần Anh nh́n thấy em là Anh hay nói là “ông chánh Ngữ”, (em biết là Anh đang nói về ông chánh Ngữ ở Giáo xứ Liên Thủy. Ông đă nhảy cẫng lên khi Anh trốn khỏi xứ Liên Thủy và trở về lại xứ ấy).

Anh là người rất am hiểu tâm lư. Anh coi sóc tâm hồn tất cả mọi anh em, lo lắng cho họ nào là của ăn áo mặc, nào là đời sống nên thánh, nào là đời sống nội tâm của từng anh em. Riêng bản thân em, em cũng là thành phần được Anh hay nhắc nhở. Anh chỉ cần chúng em nên thánh, yêu mến Chúa và Đức Mẹ, c̣n những thứ khác Anh sẽ lo liệu. Mà quả thật, nhờ sự tận hiến cho Đức Mẹ, Anh đă lo liệu cho toàn Ḍng, cũng như cho chính bản thân em, và đó cũng chính là động lực để giữ em c̣n tiếp tục tu trong lư tưởng Đồng Công.

Anh Cả ơi!

Kể ra th́ rất nhiều, những ḍng chữ ngắn ngủi này làm sao có thể diễn tả hết những tâm t́nh của một người con, người em đối với Vị Sáng Lập mà lại là Người Anh Cả thân thương của ḿnh. Thật sự mà nói rằng, thế hệ tiền bối và chúng em đây nếu xét về khía cạnh lịch sử Ḍng th́ chúng em cũng là những vị tiền bối v́ là cùng được sống với Vị Sáng Lập. Đây là một hồng phúc lớn lao đối với anh em chúng em và đối với chính bản thân em.

Anh Cả ơi!

Dẫu thời gian đă trôi dần theo năm tháng. Anh đă về với Đấng mà Anh hằng tôn thờ. Tuy nhiên, những lời anh dạy bảo chung, riêng cho chúng em và riêng bản thân em, em hằng ghi nhớ. Em sẽ cố gắng sống trọn vẹn những lời Anh khuyên nhủ đó là sống tinh thần Tận Hiến, phó thác hoàn toàn trong tay Mẹ Maria.

Anh Cả ơi!

Em tin rằng giờ đây Anh đang hưởng nhan thánh Chúa, xin Anh hăy cầu nguyện cùng Chúa và Đức Mẹ cho Hội Ḍng, đồng thời em cũng xin Anh cầu nguyện cho em nữa -một người em yếu đuối- của Anh.