MỘT NGƯỜI THẦY, MỘT NGƯỜI ANH

Hữu Ngữ, CRM

Một người thầy, một người anh, một người đồng hành rất thân yêu, hiền lành của các bé đệ tử viện trong thời ḱ mà nhà ḍng đang gặp đầy rẫy những khó khăn bên trong cũng như bên ngoài. Người anh ấy không ai khác đó chính là anh Bùi Chu Tràng, Lớp Khấn II, thuộc Đội Truyền Tin.

 Bác Minh – tên bí mật của một người anh, một người cha của đám đệ tử nhỏ khi mới chập chững bước vào đời tu tŕ. Hồi ấy, sau biến cố 1987, khu rẫy Dốc Mơ – Gia  Kiệm và Long Khánh là nơi dừng chân lí tưởng đầu tiên cho các đệ tử sinh thời bấy giờ. Bắt đầu là các lớp đệ tử của Lớp khấn 126,7,8, Đội 13, 14 và kết thúc là Đội 15 tại đây. Có lẽ là “lớp út” tại Dốc Mơ nên tụi nhỏ Đội 15 có rất nhiều dấu ấn với bác của ḿnh. Bước chân vào đời tu, tụi chúng được bác hướng dẫn mọi về mọi mặt. Bác cháu cùng nhau sống trên rẫy Dốc Mơ, ở nhà lá, sinh hoạt như những người làm vườn rẫy. Thế mà ngày 22 tháng 9 năm 1998, công an tỉnh Đồng Nai đă ṃ vào tới nơi, bác cháu lại một phen hú vía.

Nhớ lại biến cố ngày 22 tháng 09 năm 1998, buổi sáng hôm ấy cũng như bao ngày khác, đám đệ tử Đội 15 đang làm việc v́ là giờ công tác. Bỗng nhiên từ phía cổng nhà A (khu rẫy nhà ông Thất và anh Chẩn) có các chú công an gồm tỉnh, huyện, xă, ấp kéo vào. Họ kêu anh em phải tập hợp lại trong một căn pḥng hội lớn, họ yêu cầu đưa thẻ chứng minh nhân dân. Hôm đó riêng Đội 15 đă có tới 28 anh em đưa giấy CMND cho họ. Tuy nhiên, một số anh em khác vừa thấy công an vào là chạy vội sang bên nhà A (khu rẫy nhà ông Tuyên), cách nhà B khoảng 300 mét để báo cho anh em bên nhà A chạy trốn. Những anh em chạy trốn được không bị mất giấy CMND. Riêng bác Minh, v́ đă có kinh nghiệm trốn công an từ những năm 1987, nên khi nghe tin có công an đến là bác chạy vội vào pḥng, gom tiền bạc (v́ bác là quản lí) và vội đưa cho những anh em đang ở bên ngoài đem đi cất giấu và đưa cho anh Hùng (giám tập) để cho anh em có tiền xe về quê. Hôm đó, anh em bên nhà B phải ngồi đợi để công an lục soát và kiểm tra, cho tới khi anh giám tập Hùng sang nhà B và nhận hết mọi trách nhiệm về vấn đề cư trú bất hợp pháp của anh em, và bảo lănh cho anh em về quê. Và từ khi đó anh Hùng đă bị công an Đồng Nai gọi làm việc liên tục trong mấy tháng trời, tóc anh hồi ấy đă chuyển từ màu đen sang màu trắng là v́ vậy. Trong khi nhà B bị lục soát th́ nhà A lại không sao cả, các anh giáo cho anh em đi chơi, anh em chạy ra đồng, nhổ mạ, cấy lúa, phụ nhặt cỏ cho mấy người dân có ruộng gần đó. Sau bữa cơm trưa, các anh giáo cho tất cả anh em Đội 15 về quê v́ nơi đây đă bị công an “rờ tới”. Nghe đồn rằng công an vào rẫy bắt bớ các thầy, dân Gia Kiệm ùn ùn kéo nhau vào bảo vệ các thầy, nào là xe đạp, xe máy, máy xới, máy cày, ô tô… kéo đầy nhà. Thế là các anh giáo nhờ họ chở anh em ra ngoài đường đón xe về quê. Riêng khu nhà A, Bề trên ra lệnh cho phá sạch sẽ, khu nhà B v́ công an đă vào nên để vậy; thế là ngay hôm đó tới ngày hôm sau, toàn bộ khu nhà A đă được dân chúng phá sạch sẽ, họ chuyển hết đồ đạc ra ngoài đường dầu và cất giấu một cách cẩn thận. Khi được lệnh về quê, anh em Đội 15, đứa nào cũng mừng vui ra mặt (v́ chúng đă phải ở lâu trong rẫy), đứa nào cũng vui tươi hớn hở v́ sắp được gặp người thân. Riêng bác Minh, bác lại ngậm ngùi đưa tiền xe và chia tay các bé đệ tử lên xe về quê. Kỉ niệm ấy sau này bác thường nhắc lại và mỗi lần nhắc lại như vậy bác lại khóc.

Sau khi bị công an ṃ tới, anh em đệ tử Đội 15 lại một phen bơ vơ. Hơn 70 đệ tử ấy khi trở về quê, mỗi người lại đi t́m việc để kiếm tiền nuôi thân, người th́ đi dạy học, người th́ đi bán kem, người khác lại đi làm công nhân… mỗi người một nghề.

V́ thương đàn em bơ vơ nên bác Minh tiếp tục quy tụ nhóm đệ tử Đội 15 về lại Nhà Mẹ Ḍng, rồi anh bắt đầu chia nhỏ thành các tổ ở nhiều nơi: Nhóm ở Long Khánh (Tổ ở rẫy nhà anh Thành, Tổ ở khu suối Chồn, Tổ ở Sở đất thuộc giáo xứ Xuân B́nh, nhà anh Bá); Nhóm ở Sài G̣n: Tổ Tam Hải (nhà anh Khuê, nhà bà Nháy); Nhóm ở Châu B́nh (nhà cô Hồng, nhà anh Kỉ); Tổ Khiết Tâm (nhà anh Mỹ); Nhóm ở G̣ Vấp, Nhóm ở Tân B́nh, Nhóm ở quận 8, Nhóm ở B́nh Triệu, Nhóm ở Tam Hà (nhà cô May),... Mỗi Nhóm ấy có khoảng 6 hay 7 em đệ tử. Mỗi tuần bác đến thăm và huấn đức cho chúng một lần. Thời gian ở tổ này là thời gian mà Đội 15 có rất nhiều kỉ niệm với bác Minh. Mỗi tuần bác tới huấn đức và mỗi tháng bác tới đưa tiền cho anh em để anh em sinh sống, mỗi anh em lúc bấy giờ là 300.000 đồng một tháng (tương đương với 3.000.000 đồng bây giờ). Có những tổ th́ xài dư số tiền bác đưa, nhưng có những tổ th́ “chưa hết tháng đă hết tiền), v́ tụi chúng “nhậu” nhiều quá. Mỗi lần bác hội xong, bác nhắc nhở, nhiều lần bác c̣n “giũa” cho anh em v́ cái tội xài hoang, tuy nhiên, vừa chửi xong th́ bác lại móc túi đưa tiền cho chúng để chúng xài cho hết tháng. Cũng trong giai đoạn này, anh em Đội 15 được bác cho đi học nghề, học mộc, sửa xe, học ngoại ngữ,…

Thời gian dần trôi, Đội 15 vào Nhà Tập, bác vẫn tiếp tục giúp các em tập sinh và giữ chức vụ quản lí chung Ḍng.

Gần đây, anh bị tai biến mạch máu năo. Anh được Ban Y Tế đưa đi chữa trị nhiều nơi, nhưng v́ căn bệnh của bác khá nặng, cộng với tuổi già nên bác đă bị liệt nửa người. Tuy mang trên ḿnh căn bệnh khó chữa nhưng bác luôn vui tươi, hi sinh, chịu đựng bệnh tật để cầu nguyện cho chúng tôi, cho Hội Ḍng.

Riêng bản thân tôi, đối với bác, tôi luôn luôn mang ơn bác ngay từ khi mới bước chân vào Ḍng. Hồi ấy, tôi đi tu với mớ kiến thức vỏn vẹn của một thanh niên nhà quê, tôi được Bề trên nhận vào với ư hướng là để nên thánh. Từ khi bước chân vào Ḍng, tôi đă cảm nhận được t́nh yêu siêu nhiên, cao thượng và chân thành nơi bác. Bác nâng đỡ anh em chúng tôi, riêng tôi, khi về quê làm việc vất vả quá, bác vội vă kêu tôi trở về Long Khánh ở với một số anh em. Bác có một đức tính là rất thương người và cưu mang ơn gọi. Tôi và rất nhiều anh em đă nhận được điều này, cho dù có nhiều anh em không c̣n sống trong lí tưởng Đồng Công.

Khi nghe tin bác qua đời, tôi bàng hoàng sửng sốt, thế là tôi đă thực sự mất đi một người thầy, một người anh thân yêu. Mặc dù v́ công việc của giáo xứ, tôi đă không thể về được Nhà Ḍng để đưa tiên linh cữu anh ra Đất thánh. Thế nhưng, tôi vẫn thương nhớ tới anh và cầu nguyện cho anh.

Ai cũng có một cuộc đời, ai cũng có 24 tiếng để sống trong một ngày. Thế nhưng, cuộc đời ấy, 24 tiếng ấy người ta có sống cho có ư nghĩa hay không đó lại là chuyện khác. Bác Tràng, một người với khả năng dư sức làm linh mục nhưng bác đă t́nh nguyện không làm; bác âm thầm sống trong bậc tu sĩ, nhiệt t́nh phục vụ Hội Ḍng, phục vụ anh em một cách cẩn thận; vâng lời Bề trên để giữ các chức vụ trong Ḍng, không một công việc nào được giao phó mà bác không làm một cách cẩn trọng.

Bác ơi, bác khi nào bác về với Đấng mà cả cuộc đời bác hằng trông đợi th́ khi ấy bác cầu nguyện cho chúng em, những đứa em út Đội 15, để chúng em cũng học hỏi và noi gương bác sống đúng tinh thần mà Đấng Sáng Lập đă đề ra, đó là tinh thần phục vụ, khiêm tốn, b́nh dân...  Lạy Chúa, xin cho linh hồn Gio-an Ma-ri-a sớm về hưởng thánh nhan Ngài.